Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 156: Lôi trì




Nguyễn Ngọc vẻ mặt hằm hằm đi phía trước dẫn đường, Trần Quốc Hưng thong thả đi theo sau mắt đảo đảo khắp nơi ngắm cảnh, mà hắn phải công nhận người ở đây họ trồng rất nhiều Hoa Tam Sắc, làm cho cả không gian toả ra một mùi thơm mát rất dễ chịu.

“ Này Nguyễn Ngọc cái giống Hoa Tam Sắc này có hạt hay không?”

Nguyễn Ngọc phình má bĩu môi nói.

“ Ngươi phá giải phong ấn đan điền cho ta trước rồi ta mới nói.”

Nguyễn Ngọc đã nhờ các thúc thúc của mình phá giải phong ấn ở đan điền nhưng tất cả đều lắc đầu không biết cách phá giải làm Nguyễn Ngọc chỉ càng thêm căm tức Trần Quốc Hưng.

“ Dơ bụng lại đây!”

Trần Quốc Hưng lộ ra một nụ cười ti tiện nói, Nguyễn Ngọc vẻ mặt khó coi nhưng cũng phải đi lại gần Trần Quốc Hưng ưỡn bụng ra, hắn cười nhạt nói.

“ Kéo áo lên chứ, để lộ bụng ra.”

Nguyễn Ngọc tức giận trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng sau đó vẫn phải ngoan ngoãn từ từ kéo áo lên khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên, hắn đảo đảo mắt cười tà tà, đúng ra cũng không cần kéo áo lên làm gì nhưng hắn lại thích như vậy, phải trả thù mấy phát vả tí nữa thì lệch mặt mới được.

Nguyễn Ngọc kéo áo lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn nà, Trần Quốc Hưng lộ ra bộ dạng ti tiện dơ tay ra chạm vào bụng Nguyễn Ngọc. Ở phía xa xa có ba thanh niên núp trong một bụi cỏ một người tức giận định xông lên.

“ Tên khốn kiếp dám làm như vậy với Ngọc Ngọc ta giết hắn.”

Hai người khác liền kéo lại khuyên ngăn.

Trần Quốc Hưng thu tay lại nhìn Nguyễn Ngọc vô sỉ nói.

“ Rất trơn mượt haha.”

Nguyễn Ngọc mặt đỏ bừng bừng kéo áo xuống tức giận quay đi, hắn cũng liền đi theo. Đi đến một đỉnh ngọn đồi Trần Quốc Hưng mắt như muốn lồi ra nhìn về phía trước.

Ở đằng trước là một cái hồ mà ở trong hồ không phải là nước mà là mà là lôi điện, là lôi điện ngưng tụ thành màu trắng xanh như một mặt nước thỉnh thoảng lại có những đạo lôi điện bắn ra từ trong hồ đánh lên trên bờ.



“ Ơ vậy mà lại là lôi trì.”

Hồng Hồng vẫn đang ngồi trên vai Trần Quốc Hưng hơi sững sờ, hắn liền ý niệm tương thông với Hồng Hồng hỏi.

“ Thứ này có tác dụng gì vậy?”

Hồng Hồng chui vào trong Thiên Địa Ấn giọng nói vang lên trong đầu Trần Quốc Hưng.

“ Là do lôi trận ngưng tụ mà ra, ít cũng phải có vài vạn năm rồi, dùng để tôi luyện thân thể cho tu sĩ, còn hấp thu để tu luyện lôi hệ công pháp, lôi điện đối với linh hồn rất nguy hiểm, cũng như là khắc tinh của ma tu.”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi bảo sao Hồng Hồng lại trốn vào trong Thiên Địa Ấn, dù sao thì linh hồn đối mặt với lôi điện thì cũng không dễ chịu tí nào, trầm tư một lúc hắn mới nhớ ra liền hỏi.

“ Hồng Hồng ngươi có công pháp luyện thể nào không? Hay pháp thuật liên quan tới lôi điện để ta tu luyện.”

Một lúc sau Hồng Hồng mới lên tiếng.

“ Ừ có một bộ Tam Sinh Thể cùng với Lôi Quyết.”

Sau đó trong đầu Trần Quốc Hưng có hai bộ công pháp xuất hiện, hắn trầm ngâm đứng im như tượng chìm vào trong não hải, nhìn những dòng chữ hình ảnh hiện lên liền bắt đầu học tập.

Nguyễn Ngọc thấy Trần Quốc Hưng ngẩn ra cũng không để ý mà đặt mông xuống đất nằm lăn ra những đoá Tam Sắc Hoa.

30 phút Trần Quốc Hưng mới mở mắt ra, hắn đã nắm được sơ bộ Lôi Quyết, còn về Tam Sinh Thể thì lại đơn giản hơn chính là bản thân chịu đau khổ thì cơ thể dần dần sẽ mạnh hơn, nhưng cũng phải nằm ở trong mức cơ thể có thể thừa nhận được, Lôi Quyết kết hợp với Tam Sinh Thể đúng là một cặp vừa tu luyện thân thể vừa tu luyện Lôi Quyết.

Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi truyền thừa thì toàn những công pháp ở đâu đâu vậy, trong đầu hắn những công pháp còn một đám bong bóng nằm ở một góc của tử phủ thần cung nhưng chẳng có mấy tác dụng hữu ích, Trần Quốc Hưng chờ mong lần đột phá Trúc Cơ sẽ mở ra phong ấn tri thức sẽ có những thứ hữu ích với bản thân.

“ Tôi muốn đi vào trong lôi trì cô trở về đi.”

Nói xong thân ảnh Trần Quốc Hưng liền lướt đi tiến vào trong lôi trì, Nguyễn Ngọc ở phía sau vội vàng hét lên.

“ Này vào đó nguy hiểm lắm.”



“ Ha ha không sao, mà sao lại lo lắng cho tôi vậy hay là…”

Nghe Trần Quốc Hưng nói, Nguyễn Ngọc mới ngẩn ra, tại sao cô lại phải lo lắng cho hắn cơ chứ cứ để lôi điện đánh chết hắn càng tốt.

“ Hừ tốt nhất là đánh chết luôn đi.”

Nguyễn Ngọc ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Hưng.

“ Ngọc Ngọc hắn tiến vào lôi đầm sao?”

Ba bóng người xuất hiện liền nhìn theo bóng dáng Trần Quốc Hưng.

“ Mặc kệ hắn cho hắn bị đánh chết luôn đi.”

Trần Quốc Hưng từ từ tiến vào bên trong lôi trì đột nhiên một cột lôi điện nhỏ bằng một ngón tay vọt ra từ lôi trì đánh về hướng Trần Quốc Hưng hắn cũng không hề tránh né mà muôn có né cũng không kịp, lôi điện nhanh đến mực chỉ loé lên một cái đã đánh xuống người Trần Quốc Hưng.

“ Đẹt đẹt “ cả người hắn co giật tóc tai dựng ngược Trần Quốc Hưng cảm giác đếch dễ chịu một tí nào vận chuyển Lôi Quyết thử hấp thu lôi điện, làm hắn vui mừng là chính bản thân hắn lại có thể hấp thu lôi điện vậy là hắn có Lôi Linh Căn, theo lí thuyết bình thường mà nói đó là những người có Lôi Linh Căn mới có thể hấp thu lôi điện, các thuộc tính khác cũng đồng dạng tương tự, ngươi có Hoả Linh Căn thì chỉ hấp thu được hoả nguyên tố cũng như chỉ tu luyện được công pháp thuộc tính hoả, ngươi có Hoả Linh Căn mà lại đi tu luyện công pháp thuộc tính thuỷ thì có mà tu luyện đến khi xuống lỗ cũng chẳng thể tiến bộ được, chỉ khi đạt đến Trúc Cơ Kỳ thì công pháp thuộc tính mới phát huy tác dụng, còn khi ở Luyện Khí Kỳ thì thuộc tính công pháp cũng chưa quan trọng nhưng tu luyện công pháp thuộc tính từ lúc đầu vẫn tốt hơn, ngươi tiếp xúc với công pháp thuộc tính sớm thì sau này dễ nắm bắt điều khiển được pháp thuật thuộc tính hơn nhiều.

Trần Quốc Hưng vừa vậy chuyển Lôi Quyết hấp thu lôi điện vừa tu luyện Tam Sinh Thể luôn, một mũi tên chúng hai con chim cu, Trần Quốc Hưng hớn hở nội thị đan điền thấy ngoài vòng xoáy màu trắng xám của linh lực còn thỉnh thoảng ánh lên những tia lôi điện bên trong vòng xoáy linh lực, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mày cảm giác nếu lôi điện hoà hợp với linh lực sau này nếu hắn còn có thể tu luyện công pháp thuộc tính khác thì sẽ rất phiền vì vậy ý thức thử dẫn dắt lôi điện trong cơ thể hình thành riêng một vòng xoáy khác ở bên ngoài vòng xoáy linh lực.

Lôi điện dưới ý thức của Trần Quốc Hưng liền tách ra ngưng tụ thành một vòng xoáy riêng biệt, thấy như vậy hắn liền vui mừng tiếp tục đi vào sâu hơn.

“ Đoàng Đoàng.” Những đạo lôi điện từ trong lôi trì lao ra đánh lên người Trần Quốc Hưng càng ngày càng nhiều hơn lớn hơn.

“ À.”

Trần Quốc Hưng há mồm thở ra một luồng khói đen sì, hắn sờ sờ cằm lôi điện không chỉ ảnh hưởng ở bên ngoài mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể còn rèn luyện lục phủ ngũ tạng cho hắn, nhưng mà cái cảm giác nóng dát của lôi điện đúng là chẳng dễ chịu một tẹo nào.

Tam Sinh Thể vận chuyển rèn luyện cơ thể liền hút linh lực của Trần Quốc Hưng đi khắp vết thương bắt đầu bồi đắp khôi phục lại thương thế, hắn thì nhăn mặt cứ tưởng bản thân chỉ cần chịu đau khổ là được ai ngờ lại tiêu hao linh lực của chính bản thân.

Càng đi vào bên trong lôi điện đánh càng hăng hái, có khi còn đánh hơn mười đạo lên người Trần Quốc Hưng làm hắn lăn ra đất mà dãy giụa khó khăn bò lui ra sau, sau khi luyện hoá hết lôi điện mới tiếp tục đi vào sâu hơn.