Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 152: Một cân ba




Mất hơn hai ngày mới trở về đến gần dãy núi nơi có cổng ra ngoại giới, Trần Quốc Hưng nhăn mày cảm giác có chút không ổn, ở phía trước có mấy luồng khí tức của tu sĩ, hắn xoa xoa cằm trầm tư nhìn nhìn qua Huyên Huyên lặng lẽ thở dài, đôi khi đụng vào mỹ nhân cũng không phải là truyện gì tốt đẹp, chỉ rước thêm phiền phức.

“ Trèo lên lưng ta đi, ở phía trước có vài kẻ ngáng đường ta phải giải quyết.”

Cõng Huyên Huyên lên lưng, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết cảm thán không thôi, tuy là cũng mền mại đấy nhưng lát mà hắn bị người ta chém cũng chỉ đành dơ lưng ra cho Huyên Huyên đỡ dùm mấy đao. Mà mấy cái tên Luyện Khí Kỳ của Ngô Gia vậy mà lại chắn ở cổng ra vào ngoại giới, hay bọn chúng đánh hơi được điều gì đó rồi, Trần Quốc Hưng tặc lưỡi một cái không suy nghĩ nhiều thêm, các cụ xưa có câu Nước Đến Chân Mới Nhảy, ngăn cản thì đánh tan ngăn cản là được, bất quá gia chủ Ngô Gia chắc hẳn vẫn chưa xuất quan, Trần Quốc Hưng không cảm nhận được khí tức cường đại.

Trần Quốc Hưng đau lòng lấy nốt lá phù Ẩn Thần Phù cuối cùng dán lên người cả người, Trần Quốc Hưng cùng Huyên Huyên liền tàng hình biến mất, khí tức bị che đậy.

Đi lại phía hang động ra vào ngoại giới, Trần Quốc Hăng nhăn nhó nhìn ba lão già đang ngồi xếp bằng ở đó, quả nhiên là đám Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong của Ngô gia, Trần Quốc Hưng rón rén nhẹ nhàng như tên trộm đi tới phía hang động, Huyên Huyên cũng biết điều không dám ho he nửa lời, ngay cả hơi thở cũng cố gắng thở nhẹ nhàng, khoảng cách còn hơn 20m mà Trần Quốc Hưng cảm giác hồi hộp y như đánh xổ số vậy, chờ đợi mỏi mòn nhẹ nhàng nặn số.

Khoảng cách 10 mét Trần Quốc Hưng cảm giác như cả 1000 km vậy, cẩn thận nhẹ nhàng đạp lên đất cẩn thận để không phát ra một tiếng động, tuy bây giờ hắn cùng Huyên Huyên đang ẩn thân nhưng mà tiếng động nhỏ phát ra cũng dẫn đến phiền toái.

10 9 8…2….1…” Bẹttttttttttttttttttttttttt

Trần Quốc Hưng giật thọt mình khi từ đít của mình vang lên một âm thanh tràn đầy quyến rũ, trong lòng thì gào thét lúc trước có ăn thịt một con sóc thành ra cái bụng của hắn có chút khó chịu, lại cộng thêm căng thẳng như trốn dưới gầm giường của tình nhân khi chồng tình nhân đột nhiên trở về làm cho cái đít của hắn phải thoát khí cho dễ chịu.

“ Kẻ nào?”

Ba tu sĩ Luyện Khí Kỳ mở mắt, Trần Quốc Hưng cũng không có ý định rời đi vội liền ném Huyên Huyên về phía hang động hét lớn.

“ Chui qua cái bong bóng màu sắc cứ thế mà chạy đi.”

Ba tu sĩ thấy thẩn ảnh của Huyên Huyên đột nhiên xuất hiện thì vẻ mặt hiện lên sát khí, kiếm trong tay loé lên hướng về phía Huyên Huyên đang chạy chém một kiếm, mấy đạo kiếm khí bắn ra đuổi theo.

Trần Quốc Hưng cất Ẩn Thân Phù, thân ảnh lộ ra trong tay là hai thanh đao nanh rắn, miệng cười lớn nói.

“ Haha để ta hôm nay một mình cân 3, làm cái chíp bờ kiu!!!”

Đao trong tay Trần Quốc Hưng múa loạn chém tan mấy đạo kiếm khí, ba lão già Luyện Khí Đỉnh Phong nhìn Trần Quốc Hưng sát khí lộ ra, một người quát.



“ Là ngươi lẻn vào Ngô gia trộm đi ngân khố?”

Trần Quốc Hưng gật gật đầu, đao trong tay nhanh chóng chém ra đao khí, miệng cười nhạt quát.

- Trảm Đao Phá.

Hơn năm mươi đạo đao khí loé lên chém về hướng ba lão già, không dừng ở đó Trần Quốc Hưng đánh ra vả Phong Nhận, Hoả Cầu Thuật, Thuỷ Tiến, một cơn mưa pháp thuật bắn về phía ba lão già Luyện Khí Đỉnh Phong, hắn muốn một kích tất sát cả ba lão già này, tuy là ba lão già đều là Luyện Khí Tầng 9 đỉnh nhưng mức độ tinh thuần của linh lực lại không bằng Trần Quốc Hưng.

Ba lão già mặt mũi tái nhợt khi nhìn thấy một trời công kích đánh tới, đều tránh né công kích đánh tới, bất quá công kích quá nhiều ba lão già chống đỡ chật vật, trên người đã có không ít vết thương.

“ Hừ, Kim Cang Thuẫn.”

Một lão già lấy ra một lá phù lục cắn lưỡi phun tinh huyết lên tấm phù, một tấm thuẫn lớn màu vàng kim hiện ra ngăn cản pháp thuật cùng đao khí của Trần Quốc Hưng.

“ Con mẹ nó, lấy đâu lắm phù lục như vậy cơ chứ?”

Ở ngoại giới gặp đám người của Ngô gia chỉ là mấy tên Luyện Khí Kỳ tầng 7 tầng 8 cũng lôi phù chú bán trung giai ra sử dụng, bây giờ đến cái đám mấy lão già này cũng có phù lục, chẳng lẽ Ngô gia này đào được một toà động phủ của một Luyện Phù Sư hay sao, đánh đấm như này chính là tên nào giàu có nhiều đồ tốt thì chính là áp đảo đối phương, Trần Quốc Hưng thầm quyết tâm trong lòng sau khi trở về cố gắng luyện tập vẽ phù lục, đến lúc đánh nhau thì tung ra một nắm thì vô địch không phải đụng chân đụng tay rất mệt mỏi.

Trần Quốc Hưng hừ lạnh cất một thanh đao đi, hai tay nắm chặt lấy một thanh đao nanh rắn thân ảnh lao lên nhảy bật lên cao vừa lúc công kích đao khí pháp thuật đã va chạm hết với tấm khiên lớn, vung mạnh thanh đao nanh rắn trong tay đánh về phía tấm khiên.

“ Ầm “ thanh đao nanh rắn va chạm với tấm khiên lớn, kình khí bắn ra làm cây cối rung động “ rắc rắc” tấm khiên lớn từ từ nứt vỡ rồi nổ tung hoá thành những đạo tinh quang biến mất, ba lão già bì hất văng về phía sau, Trần Quốc Hưng cũng không cho họ cơ hội phản ứng chém ra đao khí đánh tới.

“ Phập phập phập” đao khí chém lên người ba lão già còn chưa kịp phản ứng, ba thân thể bị chém làm đôi máu me bé bét trên mặt đất, Trần Quốc Hưng vẻ mặt tái mẹ thở hồng hộc nhìn ba cái xác.

Một mình đánh ba cũng không dễ dàng tí nào, hắn đã dốc hết 8 phần linh lực trong cơ thể mới giết được ba lão già của Ngô gia, linh lực của ba lão già không tinh thuần nên hắn mới có thể hạ gục được, nếu mà linh lực tinh thuần ngang nhau thì Trần Quốc Hưng hắn xách dép lên mà bỏ chạy.

Đột nhiên một khí tức hùng hậu toả ra đang hướng về phía bên này, Trần Quốc Hưng nhíu mày lông mày hơi nhăn lại cũng không chạy vội, thân thể chỉ đứng ở hướng ngay của hang động.



“ Ngươi là ai lại dám giết người của Ngô gia ta?”

Một lão già tóc bạc cả người toả ra khí thế hùng hậu xuất hiện, Trần Quốc Hưng khuỵ một trận xuống đất miệng trào ra máu tươi, hắn hốt hoảng gào ầm lên trong lòng, con mẹ nó quả nhiên là Trúc Cơ Kỳ khác biệt như trời với đất so với Luyện Khí Kỳ. Lúc trước cảm giác khí tức của đám tam đại gia chủ cùng thành chủ Vương Kim Thành hắn không cảm nhận sâu sắc được sức mạnh thật sự, bây giờ đối mặt trực tiếp với một Trúc Cơ Kỳ Trần Quốc Hưng mới cảm nhận được sự khác biệt là như thế nào, là sự đè ép về chất lượng.

“ Là người qua đường vu vơ ấy mà!

Trần Quốc Hưng chống đao xuống đất cố gắng đứng lên, lão già tóc bạc trắng vẻ mặt tức giận gầm lên.

“ Chết đi.”

Trần Quốc Hưng cũng gầm lớn hơn.

“ Cấm Thuật Tru Diệt.”

Lão già tóc bạc trắng nghe Trần Quốc Hưng nói thì cẩn thận quan sát, cấm thuật ở tu chân giới là một loại pháp thuật thiêu đốt sinh mệnh đánh ra pháp thuật công kích cường đại, đây là loại pháp thuật dùng cho bước đường cùng, lão già tuy tức giận nhưng cũng vẫn phải cẩn thận.

Một luồng ánh sáng vàng từ ngón tay trỏ của Trần Quốc Hưng bắn ra lao về phía lão già tóc trắng. Lão già tóc trắng dơ tay lên kết ấn một vòng bảo hộ bao quanh người, ánh sáng va chạm với vòng bảo hộ liền biến mất, lão già tóc trắng vẻ mặt tức giận nhìn Trần Quốc Hưng đã bỏ chạy phía xa.

“ Hừ, muốn chạy!”

Trần Quốc Hưng dốc hết sức lực từ hồi bú mẹ chạy như điên vào trong hang động, còn lấy ra mấy quả lựu đạn giật chốt ném ra sau, may mắn là lúc ở chỗ cha vợ kiếm được không ít đồ chơi, tuy là không thể giết được tu sĩ nhưng vẫn có thể dùng để cản chân.

“ Bùm Bùm Bùm “

Tiếng nổ lớn vang lên, đất đá tung toé phía sau hang động dần dần sập xuống.

“ Khốn kiếp.”

Trần Quốc Hưng chui tọt vào trong bong bóng màu sắc ném thêm vài quả lựu đạn ra bên ngoài, Trần Quốc Hưng ý định phá huỷ luôn lối đi ra ngoại giới, tuy là có chút tiếc nuối nhưng an toàn vẫn là trên hết.