Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 139: Kịch chiến




Chỉ có anh bếp trưởng bước ra từ bếp, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười nói.

“ Mấy anh em có gì từ từ nói, đây là chỗ người ta làm ăn.”

Người thanh niên cười dài nhìn bếp trưởng một cái rồi hất mặt nói.

“ Thằng nào vừa đánh em tao bước ra đây nói chuyện, mấy người không liên quan thì đứng qua một bên không đừng trách thằng này.”

Nói dứt lời người thanh niên rút một con dao găm từ trong người ra đâm mạnh một cái xuống cái bàn, con dao găm cắm ngập một nửa xuống cái bàn sắt cứng rắn.

Bếp trưởng khuôn mặt xám xịt không nói thêm một lời nào, 40 cặp mắt nhìn ông ta chằm chằm tràn đầy hung ác, bố thằng nào mà dám ho he thêm cơ chứ, không cẩn thận bọn kia còn lôi cả ông ta đấm cho một trận thì khổ, tốt nhất cứ đứng im mà xem.

Tên Thái mặt mụn vẻ mặt lúc nào đã tái mét, Trần Quốc Hưng nhìn vào mà buồn cười, bắt nạn kẻ yếu thì anh hiên ngang lẫm liệt, chứ một khi đụng phải kẻ mạnh, lại xun như một con giun nhỏ.

Người thanh niên hất mặt, lập tức có hai người đàn ông to cao phía sau lao lên đi vào trong bếp, mà hai người cũng có mắt nhìn người, vừa nhìn là nhận ra ngay ai là kẻ gia tay, túm cổ lôi tên Thái mặt mụn ra ngoài.

Người thanh niên cười cười rút con dao găm cắm ở bàn lên, vỗ vỗ vào mặt tên Thái, cười lạnh nói.

“ Ông anh căng đấy, thằng em đây nể phục vài phần.”

Trần Quốc Hưng nhăn mặt, cái tên chết tiệt này lại nể phục cơ à, có ý định làm phản đây mà, sau này phải cho tên Nguyễn Tùng Nam này ăn đau khổ mới được.

Người thanh niên tự nhiên lạnh gáy, giật mình khẽ liếc qua Trần Quốc Hưng, thấy ánh mắt và nụ cười nhàn nhạt trên môi của hắn, thì giật mình kêu khổ trong lòng, đắc tội đại ca rồi, kiểu này sắp tới mình nên trốn thật kĩ mới được.

“ Èm hèm…ông anh muốn chặt tay hay là chặt chân?”

Người thanh niên nghiêm túc hỏi, tên Thái run cầm cập ú ớ không nói một lời, Trần Quốc Hưng nhìn bộ dạng của tên Thái mặt mụn liền hết hứng thú, quay người kéo Hà đi, bắt nạn trẻ con thôi thì để đám người xấu kia làm, hắn ở đó cũng chẳng có ý nghĩa thêm, chủ yếu là dạy dỗ lại tính tính của mấy thằng có máu hung hăng một trận cho chúng nó chừa cái thói bố láo đi.

Thấy Trần Quốc Hưng rời đi, người thanh niên nhìn qua tên Thái rồi hất mặt ra lệnh.

“ Mang đi chỗ nào mà đập đi, à nhớ nhẹ nhẹ thôi nhá, kiểu gãy cổ hay trấn thương sọ não ấy!”

Mấy tên mặc véc đen lập tức kéo tên Thái mang đi tâm sự nhân sinh.

“ À mà tí nữa người ta báo công an thằng nào đánh thằng đó tự đi mà nhận nhé!”

Mấy người kéo tên Thái khựng lại một nhịp, mặt méo xệch nhìn nhau…

Sau đó gọi luôn 7 mâm cỗ lên, anh em xã hội nhậu nhẹt một trận tơi bời ngay tại quán, cười nói hô hô vui vẻ chứ nào còn khuôn mặt lạnh tanh như hồi vừa nãy, trong bàn rượu người thanh niên nháy mắt với đám còn lại thi nhau lên mời Trần Quốc Hưng một chén, hắn cũng không từ chối, bởi vì rượu này có khác gì nước lọc với hắn đâu.

“ Này này, anh trai hờ, nhà anh là xã hội đen hả?”

Hà ngồi gần cạnh hắn rụt rè kéo áo hắn hỏi nhỏ, Trần Quốc Hưng lắc đầu nói.



“ Không!”

Hà lại kì kèo hỏi đủ thứ, hắn chỉ cười không nói.

Khi ăn uống xong xuôi, hắn mới quay qua Hà hỏi.

“ Định học trường đại học nào không? Đừng qua Nhật làm gì nữa.”

“ Ơ…”

Hà ngạc nhiên một hồi, sau đó mới gãi gãi cằm hỏi lại.

“ Sao anh biết, em mới chỉ tính cuối năm học tiếng.”

Trần Quốc Hưng bật cười dơ tay lên bấm độn,bộ dáng cao thâm nói.

“ Anh tính được mà!”

Hà bĩu dài môi, Trần Quốc Hưng sau một hồi thì nghiêm túc nói.

“ Đi học Đại Học đi, anh lo cho mày hết đời cũng được, theo đuổi điều mà mình thích, việc còn lại anh lo.”

Hà tròn mắt nhìn Trần Quốc Hưng, sau đó cười hì hì nói.

“ Hình như em lụm được một người anh trai trong chuyện cổ tích rồi.”

Trần Quốc Hưng xoa xoa đầu Hà, thứ mà hắn có thể cho Hà, là một cuộc sống đầy đủ, làm bất cứ điều gì mà Hà thích, kiếp trước hắn đã nợ cô gái này một lời xin lỗi.

“ Này cầm lấy mật khẩu là 6 số 0, thích mua gì thì mua.”

Hắn móc từ trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Hà, Hà cũng không ngại ngùng mà cầm lấy tò mò hỏi.

“ Anh cho em bao nhiêu vậy?”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi trầm tư một lúc rồi nói.

“ Anh không nhớ nữa, hình như là còn mấy chục tỉ thì phải.”

Hà trợn mắt lên nhìn hắn, sau đó trả lại tấm thẻ cho hắn nói.

“ Anh đừng có đùa em, mặc dù em đã nhận anh là anh trai nhưng…”

Trần Quốc Hưng xoa xoa đầu Hà cười.

“ Cầm lấy mà tiêu, đối với anh chỉ là muỗi mà thôi, đừng có ăn chơi hư hỏng là được, lung tung vớ vẩn là anh cạo đầu mày ném vào chùa luôn đấy.”



Rồi hắn ngoắc ngoắc tay với người thanh niên, Nguyễn Tùng Nam cười nhăn nhở đi lại chỗ hắn.

“ Chăm sóc nó, tôi bận việc rồi.”

Người thanh niên cười toe toét gật đầu, nhìn cái bộ dạng đẹp trai ngời ngời của tên này, Trần Quốc Hưng cứ cảm thấy không ổn nên hăm doạ.

“ Cẩn thận mà vớ vẩn với em tôi, tôi chặt cậu ra ném cho cá ăn.”

Người thanh niên cười toe toét ánh mắt láo liên nói.

“ Thiếu Gia, tình cảm là thứ không thể nào ngăn cản được.”

Trần Quốc Hưng xoa đầu nói mấy căn dặn với Hà, rồi đứng dậy. Quay qua nhìn người thanh niên cười nhạt nói.

“ Một người chết, một người sống là khoảng cách đấy.”

Người thanh niên cười khó khăn, ra cổng rồi hắn trèo lên một chiếc xe ô tô phóng đi…

Ở một khu rừng ở sâu trong dãy Hoàng Liên Sơn, có hai nhóm người đang đánh nhau kịch liệt, không giống như những người bình thường đánh nhau bằng quyền cước, vũ khí thông thường, mà còn cả những luồng ánh sáng đủ màu sắc loé lên, cây cối một khu vực bị chém đổ nghiêng ngả, mặt đất còn có dấu vết như bị bom oanh tạch.

Có 9 thân ảnh đang quấn lấy nhau, trên tay đủ loại vũ khí từ kiếm, đao, thương…

Nhìn trang phục có thể chia ra làm hai nhóm người, một nhóm 5 người mặc kiểu quần áo Tôn Trung Sơn thế kỉ 20, một nhóm 4 người thì mặc cùng một loại quần áo dân tộc vùng Tây Bắc.

Trần Quốc Hưng xuất hiện trên một thân cây cách chỗ đám người đánh nhau không xa nheo mắt nhìn, miệng cười cười thì thào.

“ Vẫn là còn kịp, ây za tu chân giả lúc nào lại như rau dưa thế nhỉ?”

Mười mấy năm hắn tu hành, không gặp một mống tu chân giả nào, vậy mà bây giờ lại lòi ra một đám người, làm hắn có cảm giác bản thân là ếch ngồi đáy giếng vậy. Hắn càng chờ mong chuyến đi vào Hoàng Liên Giới, và Côn Luân Giới, mong là tìm được nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, chứ còn ở ngoại giới hắn đã lục lọi tìm tòi mấy năm nay được vài thứ xem như là bán linh thảo, không có tác dụng lớn.

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nằm ườn ra trên cành cây, ánh mắt nhìn về phía hai nhóm người đang đánh nhau, nếu mà quay video hai nhóm người này đánh nhau mà tung lên mạng, thì mấy cái hiệu ứng phim bom tấn cứ phải gọi bằng cụ kị, đánh nhau mà ánh sáng loá lên cả mắt, đủ loại màu sắc sặc sỡ nhìn thôi cũng thấy ngầu lòi.

Điều làm hắn ngạc nhiên chính là trong nhóm người 4 người lại có một ông già tầm 70 lại có tu vi Luyện Khí Kì Tầng 9, đang bị 2 người của nhóm 5 người vây đánh.

2 đánh một chỉ mới ngang tay chứ không làm gì được ông già, Trần Quốc Hưng thầm khen, hàng Việt Nam chất lượng cao, dùng chân đoán hắn cũng biết nhóm nào là người Trung Quốc, nhóm nào là Việt Nam, mặc dù hai giới kia theo những gì mà hắn suy đoán chỉ là cổng vào nằm trên lãnh thổ của hai nước chứ chưa hẳn thuộc về hai nước, nhưng dù sao đi nữa cứ coi như cổng vào ở đâu thì giới đó nằm ở lãnh thổ nước đó vậy.

Điều làm hắn vui vẻ đó chính là hai cô gái trong cả hai nhóm người đang đánh nhau kịch liệt, hắn liếc mắt một cái nhìn ra cả hai cô gái đều có tu vi Luyện Khí Kì tầng 6, độ khoảng 26 27 tuổi, cả hai trên người đều có những vết thương chảy máu đầm đìa, đặc biết vùng ngực cũng bị chém rách một mảng làm lộ ra vùng núi chập chùng, tu chân giả phái nữ thì làn da cực kì trắng mịn, Trần Quốc Hưng nhìn mà ngây cả người, hắn đôi khi cảm thấy bản thân mình hơi vô sỉ nhưng mà thôi cứ kệ, đột nhiên linh quang trong đầu hắn loé lên.

Vậy tu chân giả khi đánh nhau pháp y mà bị huỷ mất, không phải cảnh lộ hàng sẽ hiện ra hết hay sao, cứ nghĩ đến cái tràng cảnh hai người đàn ông chả còn thứ gì trên người cứ tồng ngồng tồng ngồng mà lao vào nhau “ Hây za hây za” nghĩ tới thôi mà hắn lạnh hết cả người.

Còn 4 người còn lại bộ dáng đều là nam nhân trung tuổi, tu vi chênh lệch không lớn, đều là Luyện Khí Kì tầng 7 tầng 8.

Nếu mà cứ đánh như vậy thì ai chết ai sống còn chưa biết được, bên có quân bài ẩn dấu cao minh hẳn là sẽ giành chiến thắng, mà không biết hai nhóm người này tranh giành thứ gì nhỉ, theo kí ức của cái tên Ngô Hán nhóm người Côn Luân Giới chỉ là ngăn cản đám Hoàng Liên Giới, để Ngô Hán có tu vi cao hơn Nguyễn Bằng tranh thủ lấy một nửa tấm bản đồ, bây giờ lại là đánh giết sinh tử, Trần Quốc Hưng ngửi thấy mùi đồ tốt ở đây rồi.