Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 36




Edit: Kitto Katto

°*°

Tuần cuối cùng của tháng Tám, học sinh của Nhất Cao cần phải đi học hè, bắt đầu thời gian quân huấn trong hai tuần.

Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân đưa ba đứa nhỏ vào trường học.

"Hiển Hiển, Bách Châu, hay là tôi xin đổi ký túc xá nhở?" Tiền Văn Kiệt có chút ủ rũ, đây là lần đầu tiên cậu nhận ra, thành tích tốt và thành tích thấp hơn, lại khác nhau nhiều đến như vậy!

Ký túc xá của Nhất Cao được chia theo quy chế rất thẳng thắn, căn bản là dựa vào thành tích nhập học để sắp xếp, Tiền Văn Kiệt với Thiệu Hiển, Trần Bách Châu chênh lệch điểm một chút, không có duyên để cùng ở chung ký túc xá.

Kế hoạch ba người ở cùng ký túc xá cứ như vậy tan thành mây khói.

"Tôi không biết trường học có cho hay không." Thiệu Hiển bất đắc dĩ trả lời.

Hắn đương nhiên cũng muốn ba người ở cùng một phòng, cơ mà Nhất Cao quản lý rất nghiêm ngặt, khả năng cao sẽ không đồng ý.

Đang nói thì bọn họ cũng đã lên đến tầng ba.

"Phòng 301 ở bên phải, 304 thì ở ngay chếch đối diện phòng tôi và Bách Châu." Kiếp trước Thiệu Hiển cũng đã từng tới đây để tìm học trưởng mấy lần, vẫn còn khá là quen thuộc, "Bây giờ đi nhận ký túc xá trước đã, lát nữa lại cùng đi ăn cơm."

Ký túc xá chia thành hai bên chẵn lẻ, bọn họ cách rất gần nhau.

Thiệu Hiển mở cửa phòng 301, hai người bạn cùng phòng nữa vẫn chưa tới, bốn giường ngủ đều dán rõ tên.

Giường tầng và một cái bàn, chia đều hai bên trái phải.

Cậu và Trần Bách Châu là giường số một, hai cho nên giường nối liền nhau.

Thái Nhã Lan vốn định đến trải giường cho Thiệu Hiển nhưng lại bị Thiệu Hiển quyết đoán từ chối, không thể làm gì khác ngoài đứng ở một bên nhìn hai đứa nhỏ nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc.

Mấy năm qua bà rất ít khi được kèm cặp Thiệu Hiển, không ngờ rằng quay đi quay lại, con trai mình đã lớn như vậy rồi.

Thiệu Hiển và Trần Bách Châu sắp xếp nửa tiếng mới xong mà hai vị bạn cùng phòng kia vẫn còn chưa tới.

Hắn tùy ý liếc mắt về phía đầu giường một cái, nhất thời kinh ngạc ở chỗ cũ.

Trần Bách Châu cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn tới.

Một là Triệu Tư Khâm, một là Đỗ Trạch, thật là trùng hợp.

"Hiển Hiển, Bách Châu, tôi thu xếp xong rồi nè, " Tiếng Tiền Văn Kiệt trên hành lang vọng vào, "Chúng ta cùng đi ăn cơm đi!"

Mặc dù vì không được ở cùng một ký túc xá mà có chút buồn, nhưng dù sao cậu cũng mới bước sang một con đường mới, hơn nữa đây còn là lần đầu rời nhà ở lại trường, nên vẫn sinh ra mấy phần cảm giác mới mẻ, cả người đều đang rất hưng phấn.

Cơm nước xong, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân căn dặn vài câu rồi mới lên xe rời đi.

"Hiển Hiển, bạn cùng phòng của các cậu là ai vậy?"

Ba người đang cùng đi về phía ký túc xá, Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ hỏi.

"Triệu Tư Khâm với Đỗ Trạch, cậu cũng quen họ đó."

"Cái gì!" Tiền Văn Kiệt kinh ngạc thốt lên, "Không ngờ thành tích của bọn họ lại tốt đến như vậy."

Thiệu Hiển cười ha ha nói: "Đỗ Trạch là học sinh xuất sắc nhất trong lớp 9 - 7 đó."

"Vậy các cậu là lợi hại nhất trong lớp 9 - 9, nhớ phải đè ép lớp 7 một trận!" Tiền Văn Kiệt một mặt kiêu ngạo nói, "Hiển Hiển, Bách Châu, hai cậu phải cố gắng lên, nhất định không được để lớp 7 vượt mặt."

Ba người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã trở lại ký túc xá.

"Hiển Hiển, chiều các cậu định làm gì? Tôi đến ký túc xá chơi với các cậu có được không?"

Thiệu Hiển gật gật đầu, "Được."

Còn chưa đi đến cửa ký túc xá, bọn họ đã thấy cửa phòng 301 mở rộng, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.

Xem ra bạn cùng phòng của họ đã đến.

Ba người Thiệu Hiển đi vào, chỉ thấy một thiếu niên đang quỳ gối trên ván giường trải chiếu, còn có một người đàn ông trung niên đang đứng cạnh bàn, trong miệng còn đang càu nhàu gì đó.

"Bác Đỗ!" Tiền Văn Kiệt cười, lên tiếng chào hỏi.

Người đàn ông xoay đầu lại, hơi kinh ngạc một chút, nét thành thật trung hậu trên mặt nháy mắt che kín ý cười, "Ai u, là các cháu hả! Ba cháu đều ở đây sao?"

Ông vẫn bận giúp con trai sắp xếp đồ đạc, không chú ý tên dán trên các giường khác.

Đỗ Trạch leo xuống thang, chào hỏi: "Không ngờ chúng ta ở cùng một ký túc xá, thật là trùng hợp."

Cậu càng lớn càng đẹp đến văn văn tú tú, trên người mang loại phong độ của người trí thức, cả người thanh tuyển thanh nhã, khiến người khác cảm thấy như gặp được một cơn gió xuân ấm áp.

Hồi còn ở nông trang, ấn tượng của Thiệu Hiển với cậu quả không sai.

"Đúng là rất trùng hợp, có cần giúp gì không?" Thiệu Hiển hỏi.

Bác Đỗ vội vã xua tay, "Không có không có, xong bây giờ ấy mà." Nhìn rất là eo hẹp.

Nhà bọn họ mặc dù rộng lớn, nhưng vẫn là không thể so với nhà giàu hào môn, kinh nghiệm cuộc sống vẫn nhiều hơn nên có chút cẩn thận từng li từng tí một.

Thiệu Hiển cảm giác được, liền thuận miệng hỏi: "Đỗ Trạch cậu đi nhận quân phục chưa? Nếu chưa nhận thì chút nữa chúng ta cùng đi nha?"

"Ừm." Đỗ Trạch cong con ngươi cười đáp.

Cậu dễ tính, tâm tính không giống bọn họ, hơn nữa còn lớn hơn bọn Thiệu Hiển hai tuổi, nhưng vẫn chưa cảm thấy có gì không dễ chịu, khi nói chuyện cũng rất tự nhiên.

Con cái Đỗ gia động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền thu xếp xong.

Bốn người định cùng ra ngoài nhận quân phục, một nam sinh đẩy hành lý đi vào ký túc xá.

Kiểu tóc và quần áo đều rất tuấn tú, chính là Triệu Tư Khâm.

"Các cậu đến rồi sao, chào buổi sáng!" Trên mặt anh tràn đầy thanh xuân suất khí, nhìn thấy bọn Thiệu Hiển mà không một chút kinh ngạc.

Lần này mọi người đều đã đến đông đủ.

Triệu Tư Khâm biết bọn họ muốn đi nhận quần áo, lập tức ném hành lý lại, cũng không vội sắp xếp nội vụ, liền đi cùng bọn họ.

Cuộc sống học sinh Cấp ba chính thức mở ra.

Giáo dục của Nhất Cao quả thật rất nghiêm ngặt, nhưng điều kiện ký túc xá cũng coi như không tệ.

Ngày mai phải tập quân huấn, bốn người họ vệ sinh xong xuôi từ sớm, đều đã nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Trường học ban đêm rất yên tĩnh.

Thiệu Hiển nằm trên giường đơn chật hẹp, quạt điện trên trần nhà mệt mỏi quay quay, phát ra tiếng máy móc đã cũ.

Hắn đột nhiên lại có chút khó ngủ.

Đêm hè có chút khô nóng, cũng có chút phiền lòng.

Nhưng hắn chỉ có thể ép mình nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Bầu không khí học tập của Nhất Cao khá là ngột ngạt, mặc dù đang trong thời kỳ quân huấn, rất nhiều học sinh buổi tối vẫn "đốt đèn" làm bài.

Phòng ký túc xá 301 cũng trong tình trạng như vậy.

Tiền Văn Kiệt mỗi lần muốn đến chơi với Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, đều sẽ bị một bạn học bá cùng phòng giữ lại.

Cậu chỉ là người phàm, vẫn nên tự trải qua từng ngày bình thường thôi.

Trong quá trình quân huấn, các bạn học có làm quen với nhau khá nhiều, nam sinh ký túc xá 301 càng trở thành đề tài nói chuyện trong miệng các nữ sinh.

Ở đây vừa là ký túc xá của học bá vừa là nơi tụ tập của các "soái cưa".

Bốn người Thiệu Hiển mỗi người đều có điểm đẹp riêng, các nữ sinh lúc rảnh rỗi thường âm thầm đem họ ra so sánh.

Hách Lộ ở ký túc xá của nữ sinh, cũng là một ký túc xá của học bá, nhưng học bá không có nghĩa là sẽ không nhiều chuyện.

Có hai bạn nữ vẫn luôn tranh chấp nhau xem ai mới là người đẹp trai nhất.

Hai người ai cũng không thuyết phục được ai, không thể làm gì khác ngoài tìm kiếm cứu viện.

"Hách Lộ, cậu cảm thấy ai đẹp trai nhất?"

Hách Lộ từ trong tập tài liệu ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Không biết."

"Dù sao cậu cũng phải nói một câu cho đúng chớ, dù gì trước kia cậu cũng học cùng lớp với Thiệu Hiển và Trần Bách Châu mà? Hai người bọn họ như thế nào vậy? Có phải rất cao lãnh không?"

Hách Lộ dừng một chút, "Bọn họ rất tốt, cậu muốn hỏi bọn họ vấn đề gì, bọn họ cũng đều sẽ giúp cậu giải đáp."

Cô và hai người cũng rất thân, nên những người còn lại cũng không hoài nghi.

"Mộng Viên, cậu nói xem, ai đẹp trai nhất?" Hai người lại hỏi nữ sinh tóc ngắn bàn trước đang nhàn nhã cắt móng tay.

Chu Mộng Viên xoay đầu lại, kính mắt phản ra một loại ánh sáng quỷ dị, lộ ra một hàm răng trắng, cười đến ý tứ sâu xa.

"Tại sao phải so xem ai đẹp trai hơn chứ?"

"Là sao?" Hai người không hiểu.

Mộng Viên đặt cái bấm móng tay xuống bàn, đẩy kính mắt một cái, không trả lời, trái lại mở ra tài liệu toán học, nhìn như đang nghiêm túc học tập.

Thấy Hách Lộ và Mộng Viên cũng bắt đầu học tập, hai nữ sinh liền cũng yên tĩnh theo.

Không biết rằng trong tài liệu của Chu Mộng Viên đang kẹp một cái điện thoại di động.

Cô mở album ảnh ra, trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh.

Trong hình, một nam sinh mặc trang phục sáng màu đang đưa nước cho một nam sinh khác, nam sinh kia mỉm cười tiếp nhận, gió thổi lên trán hắn rối bời, ánh dương trong con ngươi phát ra sáng chói.

Thiếu niên môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn tú.

Mộng Viên ở trong đầu dùng vô số lời ca tụng để hình dung hắn, những lời ca tụng kia như đều lấy từ những tiểu thuyết tình yêu kinh điển.

Hơn nữa đều là dùng để phác họa nhân vật nam thụ chính.

Cô không quan tâm rằng ai đẹp trai nhất, cô chỉ biết là, Thiệu Hiển chính là hình tượng tiểu thụ đáng yêu trong lòng cô a a a!

Điểm mấu chốt chính là, hắn và bạn học Trần Bách Châu cũng thẹc là tình tứ a a a!

Nam sinh ký túc xá 301 - Thiệu Hiển - đột nhiên hắt xì liên tục mấy cái liền.

Trần Bách Châu lập tức đứng dậy, rót một chén nước nóng đưa đến, thấp giọng nói: "Quân huấn hay chảy mồ hôi nhiều, dễ dàng cảm lạnh."

"Ừm."

Thiệu Hiển ngoan ngoãn nhận lấy, mới vừa uống mấy ngụm đã thấy Triệu Tư Khâm quay lệch ghế qua trêu ghẹo.

"Aiz, bao giờ tôi mới có tri kỷ tốt như vậy cơ chứ."

Thiệu Hiển liếc anh một cái, ánh mắt chạy một vòng trên người Đỗ Trạch, không lên tiếng.

Đỗ Trạch đang đeo tai nghe, chắc là đang học nghe tiếng anh.

Triệu Tư Khâm thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, liền lập tức ngậm miệng.

Mãi đến tận khi những buổi quân huấn kết thúc, các nữ sinh không tìm được luận lý để đăng quang học bá đẹp trai nhất, vẫn không có kết quả.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là câu chuyện bên lề xã giao, bọn họ vẫn quan tâm đến học hành nhất.

Sau khi chính thức lên lớp, việc học nặng nề phức tạp cơ hồ đã chiếm tâm tư của tất cả mọi người, soái cưa này hot boy kia cũng vẫn không quan trọng bằng.

Nhưng Tiền Văn Kiệt lại thường xuyên tìm Hách Lộ thảo luận bài khiến cho người khác nghị luận sôi nổi.

Dù sao Tiền Văn Kiệt cũng được gọi là nam sinh đẹp trai của lớp "mũi nhọn", hơn nữa rõ ràng rất thân với mấy người Thiệu Hiển, cho nên nữ sinh thầm mến cậu ta không có thiếu.

Cơ mà Nhất Cao coi trọng thành tích học tập nhất, Hách Lộ có thành tích cao nhất trong các nữ sinh, các nữ sinh còn lại cũng rất bội phục nàng, cho nên đối với chuyện cô và Tiền Văn Kiệt thân thiết với nhau cũng không có mấy phản cảm.

Ngược lại bọn họ còn lấy Hách Lộ làm mục tiêu để cố gắng.

Thời gian trôi cực nhanh, nháy mắt đã đến học kì 2.

Trần Bách Châu mười bốn tuổi cũng đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn.

Tuy cậu nhỏ tuổi, nhưng cao lớn hơn so với các nam sinh cùng lứa cũng coi như đã rất khá, càng ngày càng nhiều thư tình chất đầy ngăn bàn học của cậu.

Trong túc xá, Thiệu Hiển cầm một xấp phong thư màu hồng nhạt, ngồi lên ghế cười trêu nói: "Càng ngày càng có sức quyến rũ ha."

"Cậu cũng có rất nhiều." Trần Bách Châu nhìn về phía chồng thư chất một bên trên bàn hắn.

Cái bóng dài của đôi lông mi cong vểnh che khuất một nửa con ngươi, càng lộ vẻ sâu thẳm thần bí.

Thiệu Hiển hoảng hốt nhận ra Phó Bách Châu kiếp trước, giờ khắc này đang đứng trước mặt mình.

Tựa hồ càng lớn, đứa nhỏ càng giống cái người trong ký ức kia.

"Tôi đi tìm Bút Sáp một chút, cậu tắm rửa trước đi." Thiệu Hiển né tầm mắt của cậu, đứng dậy rời khỏi ký túc xá.

Trần Bách Châu giật mình tại chỗ một phút, sau đó thu xếp quần áo đi vào phòng tắm.

Trong lúc tắm rửa, cậu nghe thấy cửa kí túc xá mở, dựa vào tiếng bước chân mà phán đoán, hẳn là Triệu Tư Khâm.

Triệu Tư Khâm rú lên bài hát đang được yêu thích, ngồi ở trước bàn.

Thấy ký túc xá hiện tại không ai, có người ở trong buồng tắm, anh liền trộm lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe lên, đầu tiên là kiểm tra mấy lần xem tai nghe có lộ âm hay không, lúc này mới giống như không thể chờ đợi được nữa mở ra một cái video, chờ người đang tắm kia đi ra anh tắt đi cũng chưa muộn.

Trần Bách Châu tắm xong, mở cửa ra rửa tay.

Cậu từ trước đến giờ vốn rón rén, Triệu Tư Khâm đã đắm chìm trong chiếc video, căn bản không phát hiện cậu đã chạy tới phía sau mình.

Trần Bách Châu vốn không để ý anh đang xem cái gì, ánh mắt chỉ là tùy ý thoáng nhìn, kết quả đột nhiên ngẩn người tại chỗ.

Trên màn hình điện thoại di động, những hình ảnh khó coi trực tiếp vọt vào tầm mắt của cậu, dần dần khắc sâu vào đầu óc cậu.

Nếu như là một nam một nữ, thì cậu sẽ không đến mức kinh ngạc như vậy.

Nam sinh bằng tuổi Triệu Tư Khâm căn bản đều đã tiếp xúc qua loại "phim" này.

Nhưng mà trong video, rõ ràng là hai người đàn ông.

Video tuy có chút mơ hồ, nhưng không khó nhìn ra, hai người đàn ông kia chính đang làm loại "chuyện đó", tình hình trận chiến còn tương đối kịch liệt.

Mà bản thân Triệu Tư Khâm lại hiển nhiên khá là kích động.

Trần Bách Châu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều vọt lên trên mặt, nóng bỏng đến khó mà tin nổi.

Cậu quyết đoán quay người rời khỏi ký túc xá, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sống lưng áp sát vào vách tường lạnh lẽo, nơi ngực cực nóng như thiêu như đốt nhất thời khó có thể dập được.

Ở nơi nào đó, khó chịu đến sắp nổ tung.

Đúng lúc này, Thiệu Hiển đột nhiên đi từ phòng 304 ra, liếc mắt liền thấy người đang dựa lưng vào vách tường, lông mày cau lại -  Trần Bách Châu.

"Cậu làm sao vậy?"

Hắn bước nhanh đến gần Trần Bách Châu, Trần Bách Châu lại đột nhiên lùi một bước, chủ động cách xa hắn.

Ánh đèn hành lang mờ tối, Thiệu Hiển cũng không chú ý xung quanh, chỉ biết là cậu hiện tại đang rất khó chịu.

"Mau vào ký túc xá."

Hắn nói xong, liền muốn kéo cánh tay Trần Bách Châu đi vào.

"Không, " Trần Bách Châu theo bản năng đẩy tay hắn ra, ánh mắt không dám đối diện với Thiệu Hiển, "Bây giờ đừng đi vào."

Thiệu Hiển trầm mặc mấy giây, giọng hắn ôn hòa lại u tĩnh trên hành lang càng vang to, "Rốt cuốc là cậu bị làm sao vậy?"

"Tôi chỉ hơi nóng, đi ra đây hóng mát." Trần Bách Châu nỗ lực đè xuống loại kích động nào đó, ngước mắt nhìn về phía Thiệu Hiển.

"Được thôi, vậy tôi đi vào trước."

Thiệu Hiển thấy cậu không muốn nói, liền cũng không hỏi nữa, đang định quay người mở cửa, lại bị một nguồn sức mạnh giữ chặt lấy tay.

Trên hành lang yên tĩnh, lời nói Trần Bách Châu nhạt nhòa, tựa hồ lộ ra một loại dùng hết toàn lực khắc chế cùng ẩn nhẫn.

"Đừng vào, trước tiên đừng vào."

°*°

Ka: Hậu thi ĐH là ốm vật vã, giờ mới ngoi lên đây được nè mọi ngừi oii

( TДT)