Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 20




Editor: Sữa bệ hạ (lapel123)

~❤~

Betaer: Ka quý phi (z_Katto_z)

- --

Chuông tan học vang lên, giáo viên vừa rời phòng học, lớp phó thể dục liền nhảy lên bục giảng, nỗ lực dùng giọng điệu hùng hồn của mình để kêu gọi các bạn tích cực tham gia Đại hội Thể thao mùa thu cấp Trung học cơ sở lần thứ chín.

Nhưng mà nói cả buổi trời, số bạn học trong lớp muốn tham gia vẫn vô cùng ít.

Lớp phó thể dục vóc người cao lớn, tên là Nhậm Phong, nghe nói từ nhỏ đã học võ Tae Kwon Do, cũng có chút bản lĩnh. Cậu ta tự làm gương, đăng ký liền hai hạng mục, chạy cự ly dài và chạy tiếp sức. Nếu không phải mỗi người chỉ được đăng ký hai hạng mục thì chắc cậu ta sẽ còn đăng ký nhiều hơn nữa.

Thấy các bạn học không thèm hưởng ứng, Nhậm Phong nhìn qua vô cùng đáng thương, xuống khỏi bục giảng đi đến từng bàn hỏi.

Mới vừa vào học hai tháng, mọi người đều chưa thân nhau, cho dù Nhậm Phong da mặt dày thế nào đi nữa cũng chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, một mực đi xuống hỏi, mặt cũng đã đỏ hết cả lên.

Lúc cậu đi tới bàn thứ hai từ cuối lên, nhìn thấy một bạn nam đang nằm nhoài ra bàn ngủ, liền dừng lại một chút, đắn do không biết có nên đánh thức cậu ta dậy không.

Cậu biết bạn học này tên là Tiền Văn Kiệt, nhà rất giàu, thường chơi chung với bá vương Thiệu Hiển, rất không hay nể mặt những bạn học khác.

Lúc cậu đang do dự, chân ghế sau của Tiền Văn Kiệt đột nhiên bị bạn học bàn sau đá một cái.

Không chỉ có Tiền Văn Kiệt sợ hết hồn, Nhậm Phong cũng có chút sững sờ.

Người đá ghế là Thiệu Hiển.

Tiền Văn Kiệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên tóm người lại đánh nhau, kết quả là lại nhìn thấy Thiệu Hiển, lập tức phanh gấp lại, bận cười hì hì hỏi: "Thiếu gia có gì phân phó ạ?"

Thiệu Hiển nhìn Nhậm Phong, hỏi Tiền Văn Kiệt: "Có tham gia hội thao không kìa?"

"Thiếu gia đây có tham gia không?" Tiền Văn Kiệt hỏi ngược lại.

Thiệu Hiển gật gật đầu, nhìn Nhậm Phong nói: "Đăng ký giúp tôi hạng mục chạy tiếp sức và nhảy cao."

Nhậm Phong nhận được hưởng ứng mà vừa mừng vừa lo, gật đầu liên tục, nhìn Thiệu Hiển với đôi mắt tràn ngập cảm kích.

Cậu vốn tưởng rằng Thiệu nhị thiếu cao lãnh khó gần, không nghĩ rằng hắn sẽ vì vinh dự tập thể mà chủ động tham gia.

Nếu Thiệu Hiển tham gia, thì dĩ nhiên Tiền Văn Kiệt cũng tự động tham gia, ném lao thì phải theo lao mà.

Nhậm Phong khom lưng điền tên vào bảng, ánh mắt rơi vào bạn cùng bàn của Thiệu Hiển - Trần Bách Châu.

Nhậm Phong đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe thấy bạn học Trần lạnh nhạt nói: "Nhảy xa, chạy cự li dài."

Lời đồn quả không sai, bạn học Trần tuy rằng càng lớn càng đẹp trai, nhưng tính cách thật sự quá lạnh lùng, nếu không phải Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt đều tham gia thì chắc cậu ta cũng không muốn dính vào.

Thấy ba bạn học cuối lớp tham gia, những người khác cũng bắt đầu sổi nổi hẳn lên, đặc biệt là các bạn nữ.

Lớp phó học tập Hách Lộ biết ba người kia cũng tham gia, cũng quyết đoán điền tên mình vào bảng.

Nói đến Hách Lộ, lúc học Tiểu học cô cũng học cùng lớp với Thiệu Hiển.

Cô nương này có lòng tự trọng và sự hiếu thắng khá lớn, sau kì thi học kỳ năm lớp 4, vì muốn đứng ngang hàng với Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cô đã dùng toàn bộ kì nghỉ hè để học, dự định sẽ nhảy cấp cùng hai người.

Cho nên mấy ngày trước đó, ngay sau khai giảng, cô nghe nói chuyện hai người muốn nhảy lên lớp 6, xác định tin tức là thật xong, không hề do dự đăng kí làm bài kiểm tra giống hai người, cũng nhảy lên lớp 6.

Lớp 6, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu tham gia nhiều cuộc thi, lấy được nhiều danh hiệu, Hách Lộ cũng không cam tâm yếu thế, vẫn luôn theo sát họ, căn bản, hai người họ làm cái gì, cô dường như đều phân tranh với họ, nhất định phải phân rõ thắng bại.

Dù sao trước đó, giải nhất luôn là của cô.

Bây giờ đã học lên cấp hai, bọn họ lại bị chia vào cùng một lớp, tuy rằng mới nhập học hai tháng, các cuộc thi trách nghiệm cơ bản Thiệu Hiển và Trần Bách Châu luôn đứng đầu, Hách Lộ bị hai người gắt gao dồn ép ở phía dưới, thật làm cho người nghe phải thương tâm, người nhìn phải rơi lệ.

Thành tích trên lớp không bằng người ta, cũng không thể để thua ở hội thao được, mang theo ý chí như vậy, Hách Lộ quyết đoán tham gia.

Có ba người Thiệu Hiển đi đầu, lớp học cũng không bài xích chuyện tham gia hội thao, Nhậm Phong thoải mái hoàn thành nhiệm vụ, đem danh sách giao cho giáo viên chủ nhiệm.

"Hiển Hiển, " Tiền Văn Kiệt xoay người lại, tay chống trên mặt bàn của Thiệu Hiển, thần thần bí bí nói, "Vừa nãy Hách Lộ nhìn trộm cậu đó."

Lên lớp 6 Tiền Văn Kiệt cũng học cùng lớp với Thiệu Hiển, cậu đã sớm nhìn ra việc Hách Lộ âm thầm phân cao thấp với bọn họ, mỗi lần đều trêu chọc Thiệu Hiển.

"Học đi." Trần Bách Châu một bên làm đề toán một bên nhắc nhở cậu ta.

Giọng điệu cụt lủn phối hợp với khuôn mặt lạnh lẽo đến tinh xảo, bất giác khiến người khác phát lạnh.

Nhưng vô tình Thiệu Hiển lại cảm thấy họ Trần này cực kì ngoan.

Tất nhiên, ở trước mặt Thiệu Hiển, Trần Bách Châu mới lộ ra bộ mặt tươi cười ngoan ngoãn.

Tiền Văn Kiệt bĩu môi xoay người lại, không nhìn được cảnh tên bạn học họ Trần kia lấy từ trong cặp ra một viên kẹo đường, tỉ mỉ xé ra, đưa lên trước mặt Thiệu Hiển.

"Kẹo hôm nay tôi mang đi đã ăn hết rồi, không ngờ cậu vẫn còn đó."

Trong mắt Thiệu Hiển hiện lên đầy tia vui vẻ, ghé sát vào bên tai Trần Bách Châu nhỏ giọng thì thầm, sau đó không hề khách khí, cúi đầu dùng đầu lưỡi cuốn một cái, ngậm viên kẹo đường vào miệng.

Đúng lúc này, giáo viên đi vào phòng học.

Con ngươi Trần Bách Châu lộ ra ý cười, khóe môi cong lên, sau đó cầm lấy bút làm bài.

Sau khi tan học, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cùng trở về Thiệu gia, Tiền Văn Kiệt cô đơn về nhà một mình.

Trong nhà chỉ có dì Tôn, ba, mẹ và anh hai cậu đều không có ở nhà.

Kiếp trước Thiệu Hiển đã quen như thế. Lúc hắn còn nhỏ, Thái Nhã Lan phải hi sinh sự nghiệp của mình để ở nhà nhiều hơn với hắn. Chờ đến khi hắn lên cấp hai, Thái Nhã Lan liền tiếp tục sự nghiệp, cho nên Thiệu Hiển từ cấp hai đã bắt đầu tự lập.

Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, bây giờ hắn đã có Trần Bách Châu làm bạn, so với kiếp trước thì tốt hơn nhiều.

Một năm nay đã đủ làm phai mờ vết thương trên người.

Trần Bách Châu không còn là đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt như ngày trước, cậu đã cao lên rất nhiều, cũng không còn quá nhỏ gầy nữa.

Đứa nhỏ ngày càng trưởng thành, mặt mày cũng ngày càng tinh xảo hơn, một năm nay vì có đầy đủ dinh dưỡng mà đã cao bằng Thiệu Hiển, sau một thời gian nữa, nhất định sẽ còn cao hơn hắn luôn.

Mỗi lần nghĩ tới việc này Thiệu Hiển liền có chút bi thương.

Hình như kiếp trước Phó Bách Châu chỉ cao hơn mình một chút, nhưng đó còn là vì lúc ở Trần gia cậu ta đã bị bạc đãi đến tận năm mười mấy tuổi, bỏ lỡ mất cơ hội phát triển tốt nhất.

Nhưng ở kiếp này, bản thân mình sợ càng không thế sánh nổi.

Tuy là Thiệu Hiển nghĩ như vậy, nhưng ở phương diện ăn uống, Trần Bách Châu lại vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, dù sao dạ dày của đứa nhỏ cũng không tốt lắm, cần phải được nuôi dưỡng cẩn thận.

Trong lúc hắn còn đang ngẩn người suy nghĩ, dì Tôn đã dọn xong cơm, mặt bà lộ vẻ khó xử nói: "Nhị thiếu, ở nhà tôi có chút việc, muốn xin nghỉ mấy ngày, tôi cũng đã gọi điện thoại nói với phu nhân rồi."

Thiệu Hiển sửng sốt một chút, mặt lộ vẻ không muốn, nhưng vẫn nói: "Không sao đâu dì, việc trong nhà quan trọng hơn ạ."

Dì Tôn mỉm cười rời đi.

Mới vừa ăn xong, Thái Nhã Lan liền gọi điện thoại về. Bà dặn Thiệu Hiển mấy ngày sau đó qua Tiền gia ăn cơm, Thiệu Hiển không ngạc nhiên mà đáp ứng, sau đó còn nhắc nhở Thái Nhã Lan chú ý sức khỏe.

Nói chuyện điện thoại xong, Thiệu Hiển dựa người vào ghế salong, nói với Trần Bách Châu: "Mấy ngày sau chúng ta phải làm phiền tới dì Uông rồi."

Trần Bách Châu cong môi cười cười, xuống bếp cắt hoa quả bưng tới.

Thiếu niên mười một tuổi, dáng người thon dài kiên cường, da trắng nõn, lúc này mi mắt rũ xuống, che lại đôi con ngươi như hai viên bảo thạch, mọi cử động đều chuẩn mực khiến người khác phải vui vẻ.

"Muốn cậu sẽ mãi như vậy..." Thiệu Hiển mở nửa hai con mắt, lẩm bẩm nói.

Trần Bách Châu không nghe rõ, ngước mắt một cái, ánh mắt đột nhiên lấp lánh.

"Gì cơ?"

Thiệu Hiển phục hồi lại tinh thần, bật cười nói: "Không có gì, ăn xong hoa quả rồi cùng đi làm bài tập nào."

Trần Bách Châu ăn rất ít, cả đĩa trái cây căn bản đều rơi vào bụng Thiệu Hiển.

Ăn xong trái cây, hai người cùng nhau đến thư phòng làm bài tập.

Bọn họ mặc dù mới là học sinh lớp 6, nhưng cũng đã tự học đến kiến thức của năm lớp 9.

Thiệu Hiển tốt xấu gì còn có trí nhớ sót lại của kiếp trước, chương trình học cấp hai đối với hắn cũng không quá khó.

Nhưng Trần Bách Châu không giống như vậy, chỉ trong một năm, cậu đã thể hiện cho Thiệu Hiển thấy đâu mới là sự thông minh của "thần đồng" thực sự.

Thiệu Hiển vẫn luôn nghĩ rằng, kiếp trước hắn thua dưới tay Phó Bách Châu, quả thật là không oan chút nào.

Hai người học đến mười giờ, Thiệu Hiển đứng dậy lấy quần áo đi tắm.

Trần Bách Châu tỉ mỉ giúp hắn chẩn bị cặp sách, vừa định đóng cặp cất đi thì lại phát hiện ở ngăn nhỏ bên cạnh lộ ra một lá thư màu hồng nhạt.

Hồng nhạt, tượng trưng cho tình cảm trong sáng của nam nữ, Trần Bách Châu hiểu rất rõ.

Ánh mắt tối đi nhanh chóng, cậu sững sờ một lúc lâu, tự quyết định, đưa tay đi lấy lá thư.

Lại nghe thấy tếng nước trong nhà tắm bỗng dưng ngừng lại, sau đó là tiếng sột soạt mặc quần áo vang lên.

Trần Bách Châu vội rụt tay lại, hít sâu một hơi, kéo khóa của ngăn cặp nhỏ đó lại, che khuất lá thư.

Cậu theo bản năng nghĩ, nếu như Thiệu Hiển vĩnh viễn không nhìn thấy lá thư đó thì thật là tốt.

- --

Ka: không biết hôm qua là ngày gì mà các bạn cầu chương mới quá chòi, cầu được ước thấy luôn nhaa:3

Rất cảm ơn Sữa (bệ hạ) đã tài trợ, chúng tớ sẽ hợp tác vui vẻ và cố gắng đẩy nhanh tốc độ truyện hết sức có thể, iu iu 🙆