Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 15




Thiệu Hiển trở lại tầng trò chơi điện tử cùng Tiền Văn Kiệt, chẳng được bao lâu, Trần Bách Châu cũng trở lại tìm bọn họ.

Ba người chơi mệt rồi, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân liền dẫn bọn họ đi mua quần áo.

Trẻ con lớn nhanh, quần áo mua chẳng được bao lâu đã không vừa nữa.

Thái Nhã Lan cũng mua mấy bộ cho Trần Bách Châu, Trần Bách Châu đều cảm kích nhận lấy. Cậu đã quyết định sau này sẽ bán mạng vì Thiệu Hiển, hiện tại nhận ân tình, sau này sẽ dùng cả đời để trả.

Sau một ngày chơi đùa, Thiệu Hiển liền dẫn hai đồng bọn nhỏ vào cuộc nghỉ hè khổ cực.

Đương nhiên, chỉ có Tiền Văn Kiệt cảm thấy khổ cực.

Sau đó bảy ngày, buổi tối Tiền Văn Kiệt mang theo nụ cười thần bí trên mặt tìm đến nhà Thiệu Hiển.

"Sao cậu lại đến nữa?"

Thiệu Hiển vừa định đi ngủ mà con sâu ngủ đã bị Tiền Văn Kiệt doạ chạy mất.

Rõ ràng bọn họ mới tạm biệt nhau nửa giờ mà.

Tiền Văn Kiệt cười hì hì hỏi: "Cậu có biết chuyện Trần Dục bị đánh không?"

Thiệu Hiển ngơ ngác một giây, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Bị ai đánh?"

"Không biết." Tiền Văn Kiệt lắc đầu một cái.

Thiệu Hiển nhíu mày, "Không biết?" Sao kỳ thế?

Tiền Văn Kiệt khà khà cười rộ lên, "Thì là không biết đó, cha Trần Dục mới nổi trận lôi đình, nghe nói Trần Dục bị đánh rất thảm, nào là đùi phải rồi chân trái, hình như đều bị gãy."

"Bị đánh ở chỗ nào? Không tra được cái gì sao?" Thiệu Hiển nhíu mày hỏi.

Tiền Văn Kiệt không rõ, "Cậu làm sao vậy? Trần Dục xấu xa như vậy, bị người khác đánh không phải là một chuyện vui sao? Uổng công tôi trịnh trọng chạy xuyên đêm để tới ăn mừng với cậu."

"Cậu không gọi điện được sao?" Thiệu Hiển hỏi ngược lại một câu.

Tiền Văn Kiệt sững sờ vài giây, sau đó lúng túng cười gượng vài tiếng, đúng lúc tìm được một cái cớ: "Phòng cậu không có điện thoại, tôi sợ gặp trúng dì Thái."

"Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Tại sao không tra được? Chính Trần Dục cũng không biết sao?" Thiệu Hiển luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

Tiền Văn Kiệt gãi đầu một cái, "Trần Dục hình như là bị trùm bao tải rồi đánh, cậu ta căn bản không biết người đánh là ai, chỉ nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, tuổi tác cũng không lớn lắm."

"Ồ." Thiệu Hiển dường như nghĩ đến cái gì đó, qua loa đáp lại một tiếng.

Thấy hắn như thế, Tiền Văn Kiệt cũng không muốn tự chuốc thêm nhục nhã, lên tiếng chào hỏi rồi bỏ chạy về nhà.

Mấy ngày sau đó, một ngày bình thường như bao ngày, nhưng Tiền Văn Kiệt rõ ràng phát hiện, hai tên bạn của cậu có gì đó sai sai.

Thiệu Hiển không chủ động thảo luận những bài khó với Trần Bách Châu, Thiệu Hiển cũng không để Trần Bách Châu thoa thuốc cho mình nữa, thậm chí mấy ngày sau đó Thiệu Hiển đều không chủ động nói chuyện với Trần Bách Châu!

Tiền Văn Kiệt khiếp sợ sâu sắc.

Là người trong cuộc, Trần Bách Châu càng cảm nhận được sự lạnh nhạt bất ngờ của Thiệu Hiển.

Cậu không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể từ sáng tới tối nằm trong chăn yên lặng chảy nước mắt, ngày tiếp theo tiếp tục cẩn thận từng li từng tí một.

Vẫn là Tiền Văn Kiệt không nhìn được tình cảnh hiện tại, quyết định đi tìm Thiệu Hiển nói một chút.

Thấy Trần Bách Châu đeo cặp sách biến mất sau cánh cửa của Thiệu gia, Tiền Văn Kiệt nghiêm túc hỏi Thiệu Hiển: "Cậu cãi nhau với Trần Bách Châu à?"

Thiệu Hiển lắc đầu một cái, "Không có."

"Vậy tại sao cậu không để ý tới cậu ấy nữa?"

"Tôi không để ý tới cậu ấy bao giờ?" Thiệu Hiển hơi nhướng mày.

Tiền Văn Kiệt trợn mắt lên, "Mấy ngày nay cậu với cậu ấy nói không vượt quá mười câu! Trần Bách Châu cũng không dám nói chuyện với cậu, mỗi lần cậu quay người đi, bộ dạng nhìn cậu của cậu ấy thật sự rất đáng thương!"

Trong lòng Thiệu Hiển cũng cảm thấy khó chịu, hắn có chút buồn bực mà nhăn mày, hỏi: "Cậu thấy Trần Bách Châu thế nào?"

"Thế nào là thế nào?" Tiền Văn Kiệt không hiểu vì sao, chỉ thấy khuôn mặt Thiệu Hiển rất nghiêm túc, liền suy nghĩ một chút rồi nói, "Càng lớn càng đẹp, đầu óc cũng thông minh, không nhiều lời, nói chung là còn rất hợp ở chung."

Thiệu Hiển thầm than một hơi, đúng là như vậy, không sai.

Đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, sẽ không đòi hỏi gì sao?

"Hiển Hiển, rốt cuộc là cậu làm sao vậy?" Tiền Văn Kiệt thực sự là không hiểu nổi.

Thiệu Hiển cười cười, "Không sao cả, cậu về nhà đi."

Tiền Văn Kiệt không thể làm gì khác ngoài cẩn thận từng bước rời khỏi Thiệu gia.

Buổi tối, Thiệu Hiển nằm trên giường mà không ngủ được.

Nói thật, hắn vốn không có tính hở tí là chiến tranh lạnh, mấy ngày nay đều sắp nghẹn chết đến nơi. Sở dĩ như vậy, là vì hắn không biết nên làm gì để đối mặt với Trần Bách Châu nữa.

Trần Dục là ai đánh không quan trọng, quan trọng là..., ai là người đã sai khiến những đứa trẻ kia.

Hôm đi chơi ở tầng trò chơi điện tử, lúc bọn họ đi vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Thiệu Hiển nhìn thấy mấy đứa nhỏ, chính vì mấy đứa nhỏ dáng dấp lưu manh đó Trần Bách Châu mới làm bộ đau bụng, cố tình ở thêm một chút.

Đứa nhỏ còn quá nhỏ, giả vờ đau bụng rất vụng về, hơn nữa thời điểm cậu nhìn thấy mấy nhóc côn đồ kia, vẻ mặt rõ ràng có chút biến hóa.

Chỉ có điều lúc đó Thiệu Hiển không nghĩ nhiều.

Một tuần sau đó, Trần Dục chịu khổ, không biết bị ai đánh, gãy một chân, tưởng tượng thôi cũng thấy khá chật vật và thê thảm.

Cơ hồ Thiệu Hiển lập tức nghĩ đến Trần Bách Châu.

Kiếp trước Phó Bách Châu căn bản sẽ không để cho Trần gia một con đường sống, ngay cả mấy nhà có quan hệ tốt với Trần gia cũng bị dồn đến "trọng thương".

Lúc đó Thiệu gia và Trần gia có một chút giao kèo, tuy rằng không có tổn thất gì lớn, nhưng cũng bị ném chút mặt mũi, chính vì chuyện đó, Thiệu Hiển mới đối đầu cùng Phó Bách Châu.

Lúc đó, hắn không người biết Phó Bách Châu đã từng là Trần Bách Châu, mặc dù nghe tên có chút hoài nghi, nhưng vẫn luôn không dám tin.

Dù sao Trần Bách Châu là con kiến khi còn bé bị bọn họ tùy ý xoa nắn, sao có thể trở thành người nắm quyền của Phó gia, dời sông lấp biển?

Mặc dù có người nhận ra, cũng không dám mở miệng.

Hơn nữa lai lịch thật sự của Phó Bách Châu lúc đó cũng bị người khác xóa mất, Thiệu Hiển không tra được ít nhiều, thêm vào việc mọi người đều suy đoán Phó gia muốn chiếm đoạt hết tất cả số lượng thị trường của Hoa quốc mới khai đao với nhà thích hợp nhất - Trần gia, cho nên Thiệu Hiển căn bản không nghĩ đến thân thế của Phó Bách Châu.

Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, Phó Bách Châu hẳn phải tích trữ mối thù diệt Trần gia từ lâu.

Này không thể nói không đúng, nhưng năm đó Phó Bách Châu có dùng một ít thủ đoạn, không phù hợp với nguyên tắc đối nhân xử thế của Thiệu Hiển.

Nếu không, sao chỉ vì một số hạng mục nhỏ Thiệu gia gặp khó mà Thiệu Hiển lòng dạ hẹp hòi công khai đối đầu trực tiếp cùng Phó Bách Châu được.

Hiện tại, hắn tận mắt chứng kiến đứa nhỏ bị Trần gia ngược đãi, chưa kể tình cảm ngay cả đạo lý hắn đều đứng về phía Trần Bách Châu.

Hắn hiểu được tâm lý muốn trả thù Trần Dục của Trần Bách Châu, nhưng không đồng ý với cách làm của cậu.

Người Thiệu gia từ trước đến giờ quang minh chính đại, không thích dùng dù chỉ là một chút thủ đoạn, Trần Bách Châu bí mật sai người đánh đập Trần Dục, khiến Thiệu Hiển có chút không vui.

Hắn suy nghĩ suốt cả đêm, ngày hôm sau trực tiếp biến thành gấu trúc, làm Thái Nhã Lan rất đau lòng.

"Hiển Hiển, mấy ngày nay hình như con không vui, rốt cuộc là con làm sao vậy? Có thể nói cho mama biết được không?"

Thiệu Hiển uống sữa bò, rầu rĩ không vui nói: "Mẹ, nếu bạn của mẹ làm việc mà mẹ không ủng hộ, nhưng mẹ hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy, bản thân lại không có lập trường để nói, thì nên làm gì ạ?"

"Đầu con đang suy nghĩ cái gì mỗi ngày vậy hả?" Thái Nhã Lan liền thân thiết trách cứ, "Vậy mama hỏi ngược lại một chút, vậy tại sao con không ủng hộ?"

Thiệu Hiển không lên tiếng.

Thái Nhã Lan không khỏi cười rộ lên, con trai tui lớn rồi, có bí mật nhỏ của mình.

"Các con đếu là bạn bè của nhau rồi, tại sao không có lập trường để nói? Con muốn nói gì thì mau nói ra đi, tuyệt đối đừng giấu trong lòng."

Thái Nhã Lan mấy ngày nay cũng ít nhiều gì nhìn ra một chút, đứa nhỏ Tiểu Châu kia vốn đã trầm, lại bị con trai nhà mình đối xử lạnh nhạt như vậy, ít nhiều sẽ rất khó chịu đây.

Sau khi qua bữa sáng, Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt cùng đi đến Thiệu gia.

Thiệu Hiển như thường lệ dẫn bọn họ lên lầu cùng nhau học, Trần Bách Châu chào một tiếng "Dì Thái", sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.

Tiền Văn Kiệt bị ám trong bầu không khí quỷ dị này cũng yên tĩnh đi rất nhiều.

Gian phòng một mảng yên lặng, chỉ còn tiếng lật sách làm bài sàn sạt.

Một lát sau đó, một loạt tiếng "ọt ọt" đột ngột vang lên, tay cầm bút của Thiệu Hiển khựng lại, sau đó đứng dậy mở cửa xuống lầu.

Trần Bách Châu cúi đầu, nhìn chằm chằm sách bài tập, khổ sở như đang ăn mòn trong lòng.

Cậu cứ nghĩ đi nghĩ lại, có phải Thiệu Hiển chán ghét cậu rồi không? Cậu thực sự không biết liêm sỉ, quả nhiên, không ai sẽ thích một đứa trẻ mà ngay cả cha ruột mình cũng không biết là ai.

Tiền Văn Kiệt nhìn một chút thân ảnh cô đơn của Trần Bách Châu, trong lòng thở dài một tiếng.

Rõ ràng là hai người kia chiến tranh lạnh, tại sao chính mình lại phải chịu đựng không khí ngột ngạt này chứ?

Chốc lát sau, cửa phòng mở ra một lần nữa, tiếng bước chân của Thiệu Hiển vang lên.

Trần Bách Châu ngơ ngác ngồi ở trước bàn đọc sách, tay cầm bút có chút phát run.

Bỗng nhiên, một đĩa bánh mì xuất hiện trước mặt cậu, bên cạnh còn có một cốc sữa bò ấm.

"Sáng không ăn đúng không? Mau ăn đi." Thiệu Hiển rốt cuộc không nhìn được cảnh đứa nhỏ chịu khổ.

Hiện tại Trần Dục đang bị thương nằm viện, Trần gia căn bản không ai quản chuyện Trần Bách Châu sống hay chết.

Thiệu Hiển đợi nửa phút, Trần Bách Châu cũng không động đậy, cái đầu nhỏ vẫn cúi như trước, tựa như đang yên lặng mà kháng nghị.

"Trần Bách Châu, cậu..."

Nửa câu nói sau thành công bị hắn nuốt trở về.

Thiệu Hiển ngơ ngác nhìn vài giọt nước mắt thấm trên sách bài tập, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng chua xót và tự trách.

Hắn đã là một tên đàn ông ba mươi tuổi, so sánh sức chịu đựng với một đứa nhỏ mười tuổi thế nào được?

Thiệu Hiển trầm mặc mấy giây, ngữ khí trở nên ôn hòa đi rất nhiều, "Sữa bò không uống luôn sẽ nguội."

"Xin lỗi." Trần Bách Châu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn đầy nước mắt cùng hổ thẹn.

Cậu nhẹ nhàng chớp mắt một cái, trong giây lát đó giọt nước mắt lăn xuống lăn xuống.

"Xin lỗi Thiệu Hiển, là do tôi không tốt."

Đứa nhỏ yên lặng, không có một tiếng nức nở, cậu đưa lưng về phía Tiền Văn Kiệt nên cậu ta cũng không biết cậu đang khóc.

Tim Thiệu Hiển lập tức đau nhói, không rõ vì sao nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, "Không phải mới vừa nãy cậu nói cậu quên sách ở nhà sao? Sao còn chưa quay lại lấy?"

"Cái gì cơ?" Tiền Văn Kiệt một mặt ngơ ngác.

Thiệu Hiển nháy mắt với cậu ta, "Còn không mau đi đi!"

Tiền Văn Kiệt cuối cùng đã hiểu rồi, "Ồ, ờ ha, tôi quên một quyển ở nhà, tôi phải trở về lấy đây, lát nữa gặp lại nha!"

Cậu ta nói xong, như một làn khói chạy vụt khỏi phòng.

Thiệu Hiển lấy sữa bò nhét vào tay Trần Bách Châu, "Ăn xong rồi nói."

Trần Bách Châu nâng cốc, thấy Thiệu Hiển như không tức giận, tâm tình nhất thời trở nên long lanh, vội vã cúi đầu lau nước mắt, còn không quên nói "Xin lỗi".

Lại nghe Thiệu Hiển trịnh trọng nói: "Cậu không sai, tôi mới phải nói xin lỗi."

Trần Bách Châu nghe vậy, không có tâm trạng uống sữa tươi ăn bánh mì, liền vội vàng lắc đầu nói: "Là tôi không tốt, Thiệu Hiển cậu đừng giận, cũng đừng không để ý đến tôi."

"Ừm, sẽ không như vậy nữa." Thiệu Hiển đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Trần Bách Châu hoàn toàn yên tâm, vội vàng ăn xong bánh mì uống hết sữa bò, muốn mau chóng nói chuyện rõ ràng với Thiệu Hiển.

Sau khi đau lòng qua đi Thiệu Hiển lại tăng thêm mấy phần tự trách.

Hắn chần chừ giây lát, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Bách Châu, người giáo huấn Trần Dục, có phải là học sinh Tiểu học Thụy Hồng không? Có phải là những người chúng ta chạm mặt ở lần đi tầng trò chơi điện tử không?"

- --

Con Ka lảm nhảm: Có ai xem thời sự biết tin về một cậu bé thần đồng 9 tuổi - Laurent Simons đã tốt nghiệp Đại học và đang chuẩn bị học lên bằng tiến sĩ không? Tui bỗng nhiên nghĩ linh tinh về sự trùng hợp này...

Trên là hình cậu bé đó nha, mắt to tròn xinh xắn, nhảy cấp, thần đồng... Tui không thể ngừng suy nghĩ linh tinh được @@