Kẻ Thù Bên Gối

Chương 47: Bí mật của cô nhi viện




– Tại sao lại như vậy?- Lăng Tuyết tái mặt, vội vàng chạy ra ngoài- Mau chóng về nhà.

– Nhưng mà…- Tần Tuệ nhìn Thân Đồ Dạ.

– Bây giờ em có chuyện gấp phải về trước- Lăng Tuyết lo lắng nói.

– Người bạn kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với em? Em quan tâm hắn như vậy?- Thân Đồ Dạ chất vấn.

– Em luôn rất quan tâm bạn bè mình- Lăng Tuyết nghiêm túc đáp- Bạn bè chính là phải cùng chung hoạn nạn, bất cứ người bạn nào có chuyện em cũng sẽ rất lo lắng, huống chi anh ấy là bị em làm liên lụy, em không thể bỏ mặc được!

Thân Đồ Dạ ngẫm lại cũng đúng, đêm nay cô vì cứu cô gái kia mà bất chấp đại cuộc, ngay cả mạng sống cũng không cần, người trọng nghĩa khí, đối xử với ai cũng như vậy, chắc không có quan hệ đặc biệt gì đâu.

Nghĩ đến đây, Thân Đồ Dạ sảng khoái nói:

– Đi đi.

– Thật ư?- Lăng Tuyết ngẩn người, cô có nghe nhầm không? Sao anh ta đột nhiên dễ nói chuyện vậy?

– Tôi không thích miễn cưỡng người khác- Thân Đồ Dạ lạnh lùng nói- Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, mau đi đi!

– Vậy…- Lăng Tuyết chưa hết bất an- Hôn ước sẽ không bị hủy chứ?

– Em nói xem?- Thân Đồ Dạ trừng mắt với cô.

– Vậy… anh không giận em nữa?- Lăng Tuyết vẫn không mấy yên tâm.

– Nếu em còn không đi, đêm nay đừng hòng đi đâu…- Thân Đồ Dạ túm cô lại.

Lăng Tuyết xoay người bỏ chạy, không cẩn thận đụng đầu vào cánh cửa, đau đến la oai oái, nhưng không quan tâm được nhiều, ôm trán chạy đi.

Nhìn theo bóng lưng thảm hại của cô, Thân Đồ Dạ bật cười ha ha, cho đến khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới thu hồi ánh mắt, xoay người vào trong phòng tắm xem xét…

Quả nhiên, dây chuyền mặt thánh giá màu đen kia đã không còn nữa!

Trong mắt Thân Đồ Dạ ánh lên vẻ phức tạp…

***

Trên đường về, Lăng Tuyết nhận được tin nhắn của Lãnh Thanh Mặc:

– Đã về rồi chứ?

– Về rồi!- Lăng Tuyết chắc chắn, là Lãnh Thanh Mặc giải vây cho cô, nếu đổi lại là Tần Tuệ, cho dù Lăng Ngạo thực sự được đưa về nhà họ Cung, chị ta cũng sẽ không đến “quấy rầy” Thân Đồ Dạ.

– Tôi ở nhà đợi em- Lãnh Thanh Mặc trả lời tin nhắn.

– Dạ vâng!- Lăng Tuyết cảm thấy lòng mình ấm áp.

***

Về đến nhà cũng đã rạng sáng 2h, mới xuống xe, Lăng Tuyết đã đi vào nhà.

– Cô Cung, bên này- Người hầu đưa Lăng Tuyết đến phòng điều trị ở sảnh sau.

Vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lăng Tuyết sợ hết hồn…

Lăng Ngạo nằm trên giường, toàn thân gầy đét, sau khi bị bắt đi, anh ấy không được điều trị, kéo dài đến 7 ngày, vết thương chuyển biến xấu, toàn thân tản ra mùi hôi thối, chỉ số sinh tồn vô cùng yếu.

Lãnh Thanh Mặc đang kiểm tra điều trị một lượt cho Lăng Ngạo, truyền dịch tiêm thuốc, bây giờ còn đang đích thân xử lý vết thương bị nhiễm trùng mưng mủ của Lăng Ngạo, mấy y tá đang hỗ trợ anh.

Lăng Tuyết bụm miệng đứng sang một bên, không dám quấy rầy họ, nhưng thấy Lăng Ngạo như thế, trong lòng cô rất khó chịu, sống mũi cay cay, mắt đỏ lên.

Lãnh Thanh Mặc ngẩng đầu liếc nhìn Lăng Tuyết một cái, rồi tiếp tục bận rộn.

Chờ đợi nhiều tiếng đồng hồ,vết thương cũng được xử lý xong, Lãnh Thanh Mặc tháo bao tay y tế, đứng lên đi rửa tay, cẩn thận tỉ mỉ, rửa hơn mười phút mới xong.

– Lăng Ngạo sao rồi?- Lăng Tuyết khẽ hỏi.

Lãnh Thanh Mặc tháo khẩu trang ra, dùng khẩu hình môi nói:

– Vết thương của anh ta không được điều trị, những người đó chỉ rửa bằng nước muối sinh lý, cứ như vậy suốt 7 ngày, vấn đề rất rắc rối!

– Rất nghiêm trọng à?- Lăng Tuyết lo lắng hỏi- Vậy sẽ có hậu quả thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?

– Không đến mức nguy hiểm đến tính mạng- Lãnh Thanh Mặc nhíu mày nhìn Lăng Ngạo- Chỉ là… rất có thể chân anh ta sẽ bị lưu lại di chứng.

– Cái gì?

Lăng Tuyết run rẩy, ngơ ngác nhìn Lăng Ngạo, ước mơ của Lăng Ngạo là trở thành tay đua xe chuyên nghiệp, nếu chân xảy ra chuyện, ước mơ này sẽ không thể thực hiện.

Lãnh Thanh Mặc vỗ vai Lăng Tuyết, Lăng Tuyết quay sang nhìn anh, anh nói:

– Đừng quá lo lắng, tôi sẽ dốc lòng cứu chữa.

– Cám ơn anh- Lăng Tuyết cảm kích nói- Lại mang đến phiền phức cho anh rồi.

– Người một nhà mà, sao còn nói chuyện khách sáo vậy?- Lãnh Thanh Mặc nhíu mày.

– Tôi cảm thấy, tôi thật sự đã mang đến không ít phiền phức cho anh- Lăng Tuyết có hơi áy náy- Hình ngày ngày nào cũng đều gây rắc rối.

– Sau này đừng quá bốc đồng, có chuyện gì cứ nói với tôi là được- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười nhìn cô- Em mệt cả ngày rồi, mau đi ngủ đi.

– Tôi muốn ở bên Lăng Ngạo.

Lăng Tuyết nhìn Lăng Ngạo nằm trên giường, trong lòng dậy sóng, trăm điều không vui, nếu Lăng Ngạo thật sự tàn phế, anh ấy phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này thế nào?

– Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị bữa khuya cho cô và anh Lãnh, cô mau đi ăn đi- Tần Tuệ thân thiết nói- Ngày mai không có chuyện gì làm, đêm nay cô trông chừng bạn cũng được, ngày mai có thể nghỉ ngơi.

– Ừm, cám ơn chị.

***

Lăng Tuyết ăn uống chút gì, tắm rửa, thay đồ thoải mái ra, sau đó đến phòng bệnh cùng với Lăng Ngạo.

Từ lúc Lăng Ngạo gặp chuyện đến nay, cô chưa từng chăm sóc anh, hiện tại nghĩ lại, nếu hôm đó cô không muốn kiếm tiền, chạy đi đua xe, có lẽ Lăng Ngạo sẽ không bị người ta bắt đi…

Nói đến chuyện này, Lăng Tuyết đột nhiên nhớ tới tờ chi phiếu kia, cô thắng được 8 triệu từ chỗ Lăng Thất Thiếu, vì bảo vệ tấm chi phiếu đó, ngay cả mạng cô cũng không cần, sau khi quay về luôn giấu nó trong túi xách, không biết còn có thể rút tiền không.

Ngày mai nhất định phải bớt thời gian đi xem thử, còn có cô nhi viện, lâu rồi không đến, không biết hiện giờ thế nào…

***

Lăng Tuyết trông chừng Lăng Ngạo suốt đêm, đến gần sáng mới về phòng, thật sự là cực kỳ buồn ngủ, vốn định đặt mình xuống ngủ, chỉ là nhớ tới tấm chi phiếu kia, cô lập tức đi tìm, may mà vẫn còn, cũng chưa hết hạn.

Chuyện lớn như vậy, cô phải đi làm ngay, thức dậy rửa mặt thay đồ ra ngoài.

Có lẽ tối qua ngủ quá muộn, lúc Lăng Tuyết xuống lầu không nhìn thấy Tần Tuệ, trong lòng mừng thầm, lấy xe lái đi ra ngoài.

Hôm nay Lăng Tuyết để mặt mộc, không trang điểm, dùng sợi chun buộc tóc cao lên, mặc thoải mái ra ngoài, xe cô lái đi là chiếc Mercedes-Benz C200 mà người làm dùng để đi chợ.

Bình thường như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra đâu nhỉ?

Không biết có phải gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện hay không, Lăng Tuyết có hơi nhạy cảm, hết nhìn đồng lại ngó tây, sợ có người theo dõi cô, lại sợ gặp được người nào đó.

Nhưng hết thảy đều bất ngờ suôn sẻ, không ai đi theo cô, cũng không gặp phải người nào hết.

Cô thuận lợi đi vào ngân hàng, thuận lợi lấy chi phiếu ra, thuận lợi đổi lấy 8 triệu NDT.

Tâm trạng Lăng Tuyết kích động vô cùng, lúc này chuyển hết toàn bộ số tiền vào thẻ của mình, sau đó cô gọi điện cho viện trưởng Quách của cô nhi viện, nhưng gọi hoài không ai nghe, có lẽ đang bận rộn, đã lâu không về đó, hôm nay thời tiết tốt vậy, viện trưởng Quách nhất định sẽ dẫn bọn trẻ ra ngoài làm hoạt động ngoài trời.

Nghĩ vậy, trên mặt Lăng Tuyết không khỏi mỉm cười, cô cầm theo tiền, lái xe đến cô nhi viện, dọc đường vô cùng hưng phấn, nghĩ đến chỗ tiền này nên dùng thế nào.

Phải trả trước 4 triệu cho Lãnh Thanh Mặc, là tiền anh mua lại cô nhi viện giúp cô, sau đó chuyển 2 triệu cho viện trưởng Quách để tu sửa cô nhi viện.

Cô nhi viện đã có mấy chục năm lịch sử, tòa nhà cũ nát, mấy gian phòng ở tầng trên cùng trời mưa liền bị dột, bọn trẻ phải lấy chậu rửa mặt của chính mình đi hứng nước mưa.

Giường của bọn trẻ cũng nên thay mới, giường hai tầng của chúng đã dùng lâu lắm rồi, trở mình một cái liền lung lay, phát ra tiếng cọt kẹt.

Nhà bếp nhỏ quá, dụng cụ thiếu thốn, rất dễ xảy ra cháy nổ, chắc phải mở rộng hơn một chút.

Sinh hoạt phí của bọn trẻ cũng có thể dự trù thêm, vì để tiết kiệm chi phí, mỗi ngày đầu bếp đều mua những nguyên liệu rẻ nhất, có vài món rau lá đã vàng vẫn phải xào cho bọn trẻ ăn.

Còn có, cô nhi viện thường xuyên thay giáo viên, mỗi lần đều vì điều kiện quá kém, đã ngộ quá thấp, làm không được bao lâu đã xin nghỉ, đợi sau khi sửa lại trường học, phải nói viện trưởng Quách trả lương cao mời mấy giáo viên giỏi về dạy bọn trẻ học…

Nghĩ vậy, tâm trạng Lăng Tuyết kích động hơn, cô và Lăng Ngạo cố gắng lâu như vậy, vất vả kiếm tiền như vậy, chính là để giữ lại cô nhi viện này, làm chút gì đó cho bọn trẻ, hiện tại nguyện vọng của họ cuối cùng có thể thực hiện rồi…

Lăng Tuyết không thể chờ nổi rất muốn thăm bọn trẻ ngay, nói với chúng tin tốt này, cô lái xe rất nhanh, vội vàng chạy tới cô nhi viện.

Nhưng, đến cô nhi viện rồi, chuyện kỳ quái lại xảy ra.

Cô nhi viện rất vắng lặng, không nghe thấy tiếng nô đùa của bọn trẻ, không có tiếng đọc sách của giáo viên, thậm chí không có tiếng leng keng trong bếp, nhìn bao quát một lượt, không có bất cứ người nào.

Lăng Tuyết đỗ xe lại, vội vàng chạy đến văn phòng viện trưởng, bên trong không có ai, cả cô nhi viện trống không.

Người đâu rồi? Mọi người đi đâu rồi?

Trong lòng Lăng Tuyết vô cùng bất an, cô tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được dì Chu lao công.

Dì Chu thấy Lăng Tuyết, kích động không thôi, kéo tay cô nói:

– Tuyết, cuối cùng con cũng về rồi, chúng ta gọi điện thoại cho con, nhưng không gọi được, con và Lăng Ngạo đi đâu vậy? Sao điện thoại lúc nào cũng tắt máy vậy?

– Dì Chu, vấn đề này để sau con trả lời dì- Lăng Tuyết vô cùng sốt ruột- Dì nói với con trước, tại sao không thấy ai trong cô nhi viện hết vậy dì? Mọi người đi đâu rồi?

– Ôi, chuyện này nói ra dài lắm…- Dì Chu thở dài.

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dì mau nói với con đi- Lăng Tuyết vội muốn chết.

– Chuyện là thế này…- Dì Chu bắt đầu kể.

– Chuyện trước kia con cũng biết, có người muốn mua lại mảnh đất này, đúng lúc hợp đồng thuê đất của cô nhi viên chúng ta sắp hết hạn, những người đó muốn đuổi chúng ta đi, dùng mảnh đất này làm chuyện khác. Con và Lăng Ngạo đều nghĩ cách gom tiền giữ lại cô nhi viện. Chỉ là những người này ngày nào cũng đến quấy rầy chúng ta, đe dọa bọn trẻ, muốn chúng ta rời khỏi đây, Lăng Ngạo còn suýt đánh nhau với họ. Ngày nào chúng ta cũng lo lắng thấp thỏm, chỉ là đột nhiên có một ngày, viện trưởng nhận được văn kiện, trong văn kiện có nói hiện tại chủ sở hữu mảnh đất cô nhi viện này là con, sau này không ai có thể đuổi chúng ta đi được nữa, mọi người đều vô cùng phấn khích, vô cùng mừng rỡ…

– Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại mảnh đất này là của con, không còn ai có thể đuổi mọi người đi, hôm nay con mang giấy tờ đến, chính là muốn giao cho viện trưởng Quách, nhưng mà tại sao lại không thấy ai cả?

– Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại mảnh đất này là của con, không còn ai có thể đuổi mọi người đi, hôm nay con mang giấy tờ đến, chính là muốn giao cho viện trưởng Quách, nhưng mà tại sao lại không thấy ai cả?

– Vốn dĩ tất cả mọi người đều sống yên ổn, chờ con và Lăng Ngạo trở về tu sửa lại cô nhi viện, viện trưởng Quách luôn gọi điện cho hai đứa, chỉ là lúc nào cũng báo tắt máy. Mà lúc này, bất trắc xảy đến, hai đứa trẻ trong cô nhi viện chúng ta, Đậu Đậu và Mao Mao bị mất tích, chúng ta đi khắp nơi tìm kiếm không được chúng…

– Cái gì, sao lại như vậy?- Lăng Tuyết kinh hãi- Chúng mất tích ở đâu?

– Mất tích ngay trong cô nhi viện- Dì Chu mắt đỏ hoe, kích động nói- Hôm đó cũng bình thường như mọi ngày, bọn trẻ trồng rau ở mảnh vườn nhỏ để thể nghiệm cuộc sống, lúc tập hợp cô Trần phát hiện thiếu hai đứa trẻ, lập tức báo cáo cho viện trưởng, viện trưởng dẫn người tìm kiếm xung quanh, sao cũng không tìm thấy. Chúng ta đã đợi qua 24 giờ lập tức báo cảnh sát, cảnh sát cũng thụ lý vụ án, nhưng đến giờ vẫn nói còn đang điều tra, không có bất cứ manh mối gì. Tất cả mọi người rất lo lắng, lúc này, cô nhi viện đột nhiên lại có vài đứa trẻ bị cúm, trong vòng mấy ngày đã lây lan rất nhanh, một phần ba số trẻ đều ngã bệnh. Viện trưởng Quách đưa chúng đến bệnh viện điều trị, để đảm bảo sự an toàn cho mọi người, chị ấy để phó viện trưởng Hoàng dắt những đứa trẻ khác về quê lánh tạm, chỉ để lại dì và ông Vương trông coi nơi này, chờ con và Lăng Ngạo về. Mỗi ngày chúng ta đều gọi điện cho hai đứa, nhưng điện thoại luôn gọi không được, viện trưởng nói, nếu các con về thì lập tức thông báo cho chị ấy.

– Con có gọi, nhưng điện thoại của viện trưởng Quách đã tắt máy- Lăng Tuyết nói.

– Vậy con gọi điện cho cô giáo Phùng đi, cô Phùng và viện trưởng Quách đang ở bệnh viện chăm sóc bọn trẻ.

– Dạ- Lăng Tuyết lập tức gọi qua số của cô giáo Phùng, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rất e dè:

– A lô! Là ai vậy?

– Cô Phùng, là con- Lăng Tuyết vội nói- Lăng Tuyết đây.

– Trời ơi, Lăng Tuyết, cuối cùng con cũng liên hệ với chúng ta rồi- Cô Phùng mừng rỡ- Con đợi chút, viện trưởng Quách ở đây, để chị ấy nói chuyện với con.

– Dạ vâng ạ.

– A lô, Tuyết!- Giọng viện trưởng Quách kích động truyền đến- Là con sao Tuyết?

– Là con, viện trưởng Quách, vừa rồi dì Chu có kể tình hình của cô nhi viện cho con nghe rồi, cô và bọn trẻ đang ở bệnh viện nào? Bọn chúng ổn chứ cô?

– Tình trạng của chúng đã được khống chế, con không cần lo lắng, sao lâu quá con và Lăng Ngạo không đến cô nhi viện? Cũng không liên lạc với chúng ta, cô còn tưởng hai đứa đã xảy ra chuyện, gấp chết cô rồi.

– Con không sao. Viện trưởng Quách, vừa rồi con nghe dì Chu nói chuyện cô nhi viện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

– Haizz…- Viện trưởng Quách thở dài- Ba ngày sau sinh nhật con, cô nhận được văn kiện, bên trong thể hiện mảnh đất của cô nhi viện đã đứng tên con, cô mừng lắm, nghĩ sau này sẽ không còn ai có thể đuổi chúng ta đi nữa. Không ngờ sau đó lại nhận được điện thoại de dọa, đối phương nói chúng ta dám mua lại khu đất, rõ ràng ngang nhiên đối đầu với họ, còn nói phải khiến chúng ta hối hận, chập tối cùng ngày, Đậu Đậu và Mao Mao mất tích, sau đó, bọn nhỏ lại bị cúm…

– Chuyện này nhất định có liên quan đến bọn bất động sản rồi- Lăng Tuyết nhíu mày.

– Cô cũng nghĩ vậy- Viện trưởng Quách nghiêm trọng nói- Gần đây, cô nhi viện không được yên bình, hai đứa trẻ mất tích đến nay vẫn chưa tìm thấy, cảnh sát không có bất cứ manh mối nào, cô rất lo, đã giao hết toàn bộ chứng cớ cho cảnh sát, để cảnh sát đi khắp nơi tìm kiếm.

– Trước kia chúng ta bị ép phải di dời cũng từng báo cảnh sát, nhưng có lúc nào cảnh sát đến giải quyết đâu?- Lăng Tuyết không mấy tin tưởng vào cảnh sát- Chuyện này con sẽ nghĩ cách, viện trưởng Quách, tài khoản công của viện chúng ta còn dùng được không? Con chuyển cho cô ít tiền, nhiều đứa bị bệnh vậy, đều cần dùng đến tiền.

– Không cần đâu, chỗ cô còn ít tiền, trả tiền thuốc men cho bọn trẻ chắc không thành vấn đề, con mua cô nhi viện chắc đã tốn rất nhiều tiền, sao cô có thể để con chịu nhiều áp lực được?

– Cô đừng lo, con đua xe thắng nhiều tiền lắm, con sẽ chuyển vào tài khoản công 200 ngàn, cô đưa một ít cho phó viện trưởng Hoàng, cô ấy dẫn theo bọn trẻ về quê lánh nạn cũng cần tiêu tiền, các cô không cần quá tiết kiệm, cái gì nên tiêu cứ tiêu, đừng để bọn trẻ chịu khổ, đợi con xử lý xong chuyện ở đây, sẽ đi đón mọi người.

– Con định xử lý thế nào? Chuyện này không phải chuyện nhỏ, con tuyệt đối đừng ra mặt, chúng ta không đấu lại những người đó đâu, ngộ nhỡ làm con và Lăng Ngạo bị thương thì sao đây?

– Cô yên tâm, con tự biết chừng mực. Đúng rồi, viện trưởng Quách, tại sao điện thoại của cô không gọi được?

– Vì luôn nhận những cú điện thoại đe dọa, cho nên cô tắt nguồn luôn, có chuyện gì con cứ liên lạc với cô Phùng, cô ấy và cô cùng ở bệnh viện chăm sóc bọn trẻ.

– Vậy các cô chăm sóc chúng nhé, tuyệt đối đừng quá tiết kiệm, không đủ tiền cứ nói với con.

– Được rồi được rồi, 200 ngàn đã đủ để chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.

– Về chuyện Đậu Đậu và Mao Mao, cảnh sát nói thế nào? Có lập hồ sơ điều tra không? Còn có tin nhắn, điện thoại đe dọa, cô có giữ lại bằng chứng không? Lần trước bọn họ đến gây chuyện, cô còn nhớ đặc điểm của họ không?

– Lúc trước con đã dặn cô rồi, cho nên cô đặc biệt chú ý, góp nhặt chứng cứ có liên quan giao cho dì Chu, con nói dì ấy đưa con nhé.

– Dạ! Cứ vậy nha cô, nhớ giữ liên lạc!

– Chị Lăng, chị Lăng…

Lăng Tuyết đang định cúp máy, chợt trong điện thoại truyền đến tiếng gọi kích động của bọn trẻ.

– Mấy đứa… mấy đứa đỡ chưa?- Lăng Tuyết vội trả lời.

– Chị, chị đi đâu vậy? Sao lâu quá không đến thăm tụi em?

– Gần đây chị bận quá, hôm nay chị đến cô nhi viện tìm các em, nhưng các em không có ở đây.

– Tụi em bệnh rồi, đang ở bệnh viện đó.

– Phải ngoan ngoãn nghe lời viện trưởng Quách, mấy hôm nữa chị sẽ đến thăm các em, biết chưa?

– Dạ, tụi em sẽ ngoan ngoãn vâng lời.

– Chị, Mao Mao và Đậu Đậu mất tích rồi, chị và anh Lăng mau đến cứu hai bạn ấy về đi.

– Chị nhất định sẽ cứu chúng, đừng lo.

– Tụi em sợ lắm.

– Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ mấy đứa, không để bất cứ ai tổn thương mấy đứa đâu.

– Có chị với anh ở đây, tụi em không sợ.

– Ngoan…

Nghe thấy giọng nói của bọn trẻ, trong lòng Lăng Tuyết xót xa, mắt đỏ hoe.

Ở bên ngoài, Lăng Tuyết vĩnh viễn đổ máu cũng không rơi lệ, chỉ là đối mặt với bọn trẻ này, lòng cô sẽ trở nên mềm mại yếu ớt hơn.

– Chị sẽ mau chóng đến đón mấy đứa!

– Tụi em chờ chị…

Bọn trẻ ở bên kia reo hò lên.

Lăng Tuyết và Lăng Ngạo tựa như sứ giả bảo vệ cho cô nhi viện này, họ tuyệt đối sẽ không để bọn trẻ gặp phải bất trắc gì.

Cúp máy, Lăng Tuyết theo dì Chu đến phòng dì cất văn kiện.

Dì Chu vừa đi vừa nói:

– Mấy hôm nay vẫn có người đến cô nhi viện gây rối, nhìn thấy chỉ có hai ông bà già là dì và ông Vương, họ không làm gì hết, chỉ là vào trong lục tung tìm kiếm này nọ, dì sợ những người đó cướp văn kiện đi, nên đã giấu trong phòng ngủ của dì.

Nói xong, dì Chu lấy một cái bọc to gói giấy dưới tấm nệm giường.

Lăng Tuyết mở ra xem, viện trưởng Quách rất cẩn thận, thu thập hết tất cả những chứng cứ liên quan, có hồ sơ vụ mất tích của Mao Mao và Đậu Đậu, còn có ảnh chụp những người gây rối, tuy rằng không rõ lắm, nhưng có thể có tác dụng lớn…

– Tất cả tài liệu đều ở đây- Dì Chu giục- Con mau cầm đi đi, không biết những người đó lúc nào lại đến làm phiền nữa, ngộ nhỡ phát hiện con ở đây, sẽ nảy sinh xung đột.

– Con biết rồi- Lăng Tuyết cầm văn kiện đi- Dì Chu, vậy dì cẩn thận nha.

***

Lăng Tuyết lái xe về nhà họ Cung, dọc đường trong đầu đều nghĩ đến chuyện cô nhi viện, trong lòng vô cùng căm hận.

Lúc trước, những người đó đến cô nhi viện gây rối đã vi phạm pháp luật, Lăng Tuyết và Lăng Ngạo vô cùng phẫn nộ, nhưng nghĩ đến chúng ở trong tối, họ ở ngoài sáng, nếu đối đầu trực diện e rằng sẽ liên lụy đến bọn trẻ ở cô nhi viện.

Cho nên, họ đành nghĩ cách gom tiền mua đất của cô nhi viện, nghĩ như vậy sẽ không có ai động đến họ.

Không ngờ những người đó ngang ngược như thế, lại dám làm ra chuyện như vậy.

Hiện tại sự việc ngày càng lớn, cảnh sát cũng nhúng tay vào, chỉ e với sức của một mình cô sẽ không làm được gì.

Cô nhớ tới lời của Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ tối qua, gặp chuyện phải thương lượng với họ trước, có lẽ họ sẽ có biện pháp…

Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết lấy điện thoại ra định gọi đi, đúng lúc, Lãnh Thanh Mặc gọi đến, cô lập tức nghe máy:

– A lô!

– Bà cô của tôi ơi, cô lại chạy đi đâu rồi? Sáng sớm đã không thấy cô đâu, mới hôm qua còn nói sẽ không gây rối, hôm nay sao cô lại như thế…

– Tôi về ngay- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ- Có chuyện quan trọng cần thương lượng với hai người.

– Hả? Chuyện gì?

– Là chuyện về cô nhi viện muốn tìm hai người giúp đỡ, đợi tôi về rồi nói.

Lăng Tuyết nói xong câu đó liền cúp máy.

Tần Tuệ ở bên kia cảm thấy rất kinh ngạc, con nhỏ kia làm sao vậy, tự nhiên nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói chuyện với chị, chẳng giống cô bình thường chút nào.

Nhưng mà vậy cũng tốt, có chuyện gì cũng thương lương với họ còn hơn một mình cô ở bên ngoài như ruồi bọ mất đầu gây họa khắp nơi.

– Anh Lãnh, anh thấy thế nào?- Tần Tuệ đặt điện thoại xuống trước mặt Lãnh Thanh Mặc.

– Điều tra tình hình cô nhi viện- Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi dặn dò.

– Vâng.

***

Lăng Tuyết vội vàng lái xe về nhà họ Cung, Tần Tuệ đã đứng ở sẵn ở cửa:

– Anh Lãnh đang ở thư phòng trên tầng hai, tôi cùng cô lên đó!

– Chuẩn bị cho tôi gì ăn, đói chết rồi- Lăng Tuyết sáng sớm vội vàng ra ngoài, vẫn chưa ăn gì.

– Đã làm xong- Tần Tuệ cười cười- Anh Lãnh đoán được cô chưa ăn sáng, bảo tôi chuẩn bị sẵn đặt trong thư phòng rồi, hai người có thể vừa ăn vừa nói chuyện.

– Đúng là chu đáo- Lăng Tuyết đẩy cửa thư phòng ra.

Lãnh Thanh Mặc đang xem tài liệu trên máy tính, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu mỉm cười với cô, dùng tay ra hiệu cô ăn trước đi, anh tiếp tục xem tài liệu.

Lăng Tuyết ngồi xuống đối diện Lãnh Thanh Mặc, thấy rõ tài liệu trong tay anh chính là của cô nhi viện, cô định hỏi, Tần Tuệ giải thích:

– Vừa rồi cô gọi điện nói muốn thảo luận với chúng tôi chuyện cô nhi viện, cho nên anh Lãnh đã sai người điều tra tình hình ở đó, trên đường cô quay về, anh ấy đã nắm bắt được thông tin tương đối rồi, chỉ thiếu phần báo cáo mất tích cô nhi ở đó thôi.