– Hmm, giỏi lắm!- Thân Đồ Dạ lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc-
Tôi hỏi anh mấy vấn đề, thành thật trả lời! Nếu có nửa lời nói dối, tôi
quyết không tha cho anh!
– Được. Tôi nhất định biết gì nói đó, không dám giấu giếm- Lãnh Thanh Mặc đáp ứng.
– Tối hôm đó ở khách sạn Martin, người cùng tôi lên giường là ai?-
Thân Đồ Dạ gằn giọng chất vấn- Cung Thiên Long hay Lăng Tuyết?
Lãnh Thanh Mặc hơi nhếch môi, dùng khẩu hình nói:
– Vấn đề này hẳn ngài phải rõ ràng hơn tôi chứ!
– Anh đúng là thông minh!- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Hẳn là anh đã đoán được câu hỏi tiếp theo của tôi nhỉ?
– Xin lỗi, câu này tôi không thể trả lời- Lãnh Thanh Mặc giải thích-
Ngày đó sau khi ăn xong tôi liền trở về, Cung Thiên Long không bên cạnh
tôi, trong khách sạn xảy ra chuyện gì tôi không rõ. Tuy rằng cô ấy rất
tin cậy tôi nhưng việc này lại không nói cho tôi biết.
– OK, tôi đổi cách hỏi vậy- Thân Đồ Dạ lại chất vấn- Sự việc diễn ra tối hôm đó có phải do anh sắp đặt không?
– Tôi không có- Lãnh Thanh Mặc dứt khoát trả lời.
– Thật sự?- Thân Đồ Dạ híp mắt quan sát anh.
– Thật sự không có- Lãnh Thanh Mặc kiên định đáp- Thứ nhất, tôi không hề có động cơ cũng như chẳng có dũng khí làm việc đó. Thứ hai, tôi coi
Cung Thiên Long như em gái, không thể nào ép cô ấy làm ra chuyện này.
– Anh tốt nhất là không làm- Thân Đồ Dạ hung hăng cảnh cáo- Nếu để
tôi phát hiện anh giở trò sau lưng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho anh!
– Ngài Thân Đồ không cần lo lắng!- Lãnh Thanh Mặc cười nhạt- Tôi sao dám giở trò gì trước mặt ngài chứ.
Thân Đồ Dạ lạnh lùng quan sát anh, hồi lâu sau rốt cục lên tiếng:
– Anh có thể đi rồi.
Lãnh Thanh Mặc ngạc nhiên, không nghĩ tới Thân Đồ Dạ lại dễ dàng
buông tha mình như vậy. Dựa theo tính cách của anh ta, trừng phạt kiểu
này có phải quá nhẹ nhàng rồi không?
– Thế nào? Không muốn đi?- Thân Đồ Dạ nhíu mày hỏi.
Lãnh Thanh Mặc gập người trước Thân Đồ Dạ một cái rồi xoay người rời đi.
Thân Đồ Dạ dựa người vào ghế da màu đen, xoay chiếc điện thoại di
động trong lòng bàn tay, anh nheo mắt, tựa hồ đang cân nhắc một vấn đề
gì đó đặc biệt phức tạp.
Cố Huy gõ vửa bước vào, ngạc nhiên hỏi:
– Chủ nhân, sao anh lại để anh ta ta đi như vậy?
– Không cần tôi ra tay, nhà họ Cung cũng đã có không ít phiền toái-
Thân Đồ Dạ lạnh lùng nói- Lãnh Thanh Mặc ở nhà họ Cung cũng không yên ổn đâu.
– Đạo lý đó em hiểu, có điều…- Cố Huy quan sát sắc mặt Thân Đồ Dạ,
cẩn thận lựa lời- Dựa theo tính cách của anh, sẽ không dễ dàng khinh
địch bỏ qua như vậy. Lần này giống như là thủ hạ lưu tình? Hẳn là phải
có nguyên nhân gì đó?
Thân Đồ Dạ lảng tránh, nâng mắt hỏi:
– Kêu cậu điều tra số điện thoại đó, đã tra ra nơi ở chưa?
– À, đúng lúc em cũng muốn báo với anh- Cố Huy đi vào, đưa tư liệu
trong tay cho Thân Đồ Dạ- Số này thuộc sở hữu của một người tên Đoạn
Ngũ, là thành viên trong nhóm nhạc của cô Cung… à, cô Lăng chứ. Trước
kia anh ta là thủ hạ của Kiều Thất, mấy năm trước đã trở về chính đạo,
gia nhập ban nhạc, cùng cô Lăng thân như anh em. Hiện tại họ đang ở Mỹ,
bệnh viện St.Peter tại New York. Sau lần tai nạn xe cộ, vết thương trên
đùi Lăng Ngạo vẫn chưa khỏi hẳn, hiện tại đang ở bệnh viện này điều trị. Cô Lăng cùng những người bạn đều ở đó chăm sóc anh ta.
– Cô ấy đối với tên Lăng Ngạo kia đúng là quan tâm hết mực nhỉ!-
Trong mắt Thân Đồ Dạ bùng lên ngọn lửa, lật xem tư liệu- Hình như họ còn sống chung…
– Em đã tra được tư liệu của bọn họ, anh có muốn xem không?- Cố Huy
đem một phần tư liệu khác giao cho Thân Đồ Dạ- Tuy rằng ở cùng nhau,
nhưng giống như anh em chứ không phải kiểu quan hệ kia.
– Quên đi- Thân Đồ Dạ căn bản không định xem- Mấy thứ này càng xem càng bực. An bài chuyên cơ, đi New York!
– Dạ- Cố Huy lập tức đi làm.
– Chờ một chút- Thân Đồ Dạ giữ Cố Huy lại, tức tối nói- Mà tại sao
tôi phải đi tìm cô ấy? Tôi phải để cô ấy chủ động trở về tìm tôi chứ.
– Hmm…- Cố Huy nháy mắt mấy cái- Chuyện đó, cũng chưa chắc?
– Chưa chắc- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Lăng Tuyết, tôi chờ em trở về cầu xin tôi!
Cố Huy phát hoảng. Đây là lần đầu tiên thấy Thân Đồ Dạ có biểu tình bất ổn như vậy.
***
Cung Thiên Long ở nửa đường gặp Lãnh Thanh Mặc, vội vàng dừng lại kêu anh lên xe.
– Thanh Mặc, anh không sao chứ?- Cung Thiên Long lôi kéo anh quan sát- Thân Đồ Dạ có làm gì anh không?
– Không có- Lãnh Thanh Mặc rút tay lại, lạnh nhạt nói- Lên xe trước đã.
– Vâng, vâng, lên xe trước đã- Tần Tuệ vội vàng đỡ Cung Thiên Long lên xe.
Chiếc Rolls-Royce chạy về phía nhà họ Cung, Cung Thiên Long phát hiện khóe miệng Lãnh Thanh Mặc còn một vệt máu nhỏ, đau lòng hỏi:
– Thần Đồ đánh anh? Anh bị thương có nghiêm trọng không? Tần Tuệ, mau gọi bác sỹ Hoa đến ngay.
– Vâng- Tần Tuệ lập tức lấy điện thoại ra.
Lãnh Thanh Mặc ngăn chị ta lại, dùng khẩu hình nói:
– Tôi không sao, không cần kêu bác sỹ.
– Nhưng mà…
– Tối nay Thân Đồ Dạ chỉ đấm tôi một cú, không có gì đáng ngại- Lãnh
Thanh Mặc cau mày, sắc mặt ngưng trọng- Có điều càng như vậy vấn đề càng nghiêm trọng hơn.
– Vì sao?- Tần Tuệ khó hiểu hỏi.
– Chị còn hỏi vì sao?- Cung Thiên Long lạnh lùng cười- Thân Đồ Dạ
trước mặt mọi người hủy bỏ hôn lễ, hơn nữa còn ra lệnh để tôi vĩnh viễn
không được xuất hiện trước mặt anh ta, đây là nói rõ với mọi người, anh
ta và nhà họ Cung ở hai thế đối lập, về sau còn ai dám hợp tác cùng
chúng ta? Không những không hợp tác, còn muốn giẫm thêm vài cái. Kể từ
nay, nhà họ Cung không có ngày yên ổn rồi.
– Có nghiêm trọng vậy không?- Tần Tuệ không nghĩ ra- Dù sao Bạch Tấn
Sinh cũng đã ký thư giải trừ vi phạm hợp đồng, sau này không sợ bị kẻ
nào kiềm chế nữa. Chúng ta có thể làm việc theo ý mình, không cần phải
quan hệ cùng mấy người đó. Hơn nữa hôm nay người có mặt cũng không
nhiều, chúng ta không hợp tác với bọn họ vẫn có thể hợp tác với người
khác mà.
– Hôm nay người có mặt không nhiều nhưng đều là giới thương nhân cao
cấp- Cung Thiên Long nặng nề nói- Bọn họ gần như có thể đại diện cho cả
giới thương nhân châu Á, để không đắc tội Thân Đồ Dạ, họ chắc chắn sẽ
thông báo với các bên có hợp tác với họ, sau này cắt đứt hợp tác với nhà họ Cung, miễn cho rước họa vào thân. Đây gọi là chuyện tốt không ra
khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện này chắc sẽ bị truyền đi
khắp nơi trong thời gian ngắn. Đến lúc đó, nhà họ Cung chúng ta liền…
haizzz…
Cung Thiên Long thở dài.
– Biết trước như vậy, lúc trước em tình nguyện để cho Thân Đồ Dạ biết em bị tai nạn xe, có khi anh ta còn thương hại mà giúp chúng ta, sẽ
không ra nông nỗi như bây giờ.
– Nói đi nói lại đều do Lăng Tuyết kia- Tần Tuệ nổi giận đùng đùng
nói- Nếu không phải cô ta thay đổi chủ ý, nếu cô ta không rời đi, chúng
ta cũng không…
– Choang!- Một tiếng vỡ vang lên, cắt ngang lời Tần Tuệ.
Lãnh Thanh Mặc ném tách trà vỡ tan nát, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Tần Tuệ và Cung Thiên Long giật nảy mình.
Cung Thiên Long kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Mặc. Cô chưa từng thấy anh nổi nóng như vậy bao giờ.
Tần Tuệ cuống quít giải thích:
– Thật xin lỗi, Anh Lãnh, là tôi nói sai rồi, tôi biết chuyện này là
lỗi của tôi, tại tôi không xử lý tốt mới gây ra hậu quả như vậy…
Còn chưa nói xong, Lãnh Thanh Mặc đã hất chị ta khỏi ghế.
Tần Tuệ ngã xuống sàn xe, sợ tới mức run cầm cập.
– Thanh Mặc…- Cung Thiên Long cuống quít ngăn Lãnh Thanh Mặc- Làm gì
mà anh nổi nóng như vậy chứ? Tần Tuệ là quản gia của nhà họ Cung, người
của bà ngoại, cho dù chị ấy có làm sai anh cũng không nên đối với chị ấy như vậy. Huống chi chị ấy cũng chỉ nói sai mấy câu mà thôi.
– Nói sai mấy câu cũng sẽ gây ra đại họa- Lãnh Thanh Mặc sẳng giọng,
trừng mắt với Tần Tuệ- Nếu không phải bởi vì chị tự cho là đúng, sự tình sẽ không biến thành như vậy, chị còn có mặt mũi trách cứ Lăng Tuyết?
Tần Tuệ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đến thở cũng không dám.
– Thanh Mặc…- Cung Thiên Long còn muốn nói thêm, Lãnh Thanh Mặc đã
giơ tay cắt ngang lời cô- Bởi vì em quá che chở chị ta, chị ta mới có
gan làm càn! Ngay cả lời nói của tôi cũng không nghe!
– Anh Lãnh, tôi không có…- Tần Tuệ khóc lóc giải thích- Tôi thừa nhận là tôi có tự chủ trương, nhưng tôi tuyệt đối luôn tôn trọng anh…
– Bây giờ có nói gì cũng vô ích- Lãnh Thanh Mặc ra lệnh- Chị đi chuẩn bị đi, tôi muốn tự mình đưa Bánh Bao đến cô nhi viện.
– Vâng- Tần Tuệ vội vàng ngồi lên, gọi điện sắp xếp.
– Lúc này mà anh còn muốn đưa một con chó đến cô nhi viện?- Cung
Thiên Long chau mày- Anh cần ở nhà dưỡng thương cho tốt, có thời gian
chúng ta cùng nhau thương lượng xem tới đây cần phải xử lý như thế nào.
Lãnh Thanh Mặc im lặng, dùng khăn ướt trên bàn lau tay.
– Chẳng lẽ anh còn trông đợi sau này Lăng Tuyết sẽ giúp đỡ chúng ta?- Cung Thiên Long buồn cười hỏi- Chính anh nói, nếu cô ấy lựa chọn rời
đi, sau này sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Cung, anh cần gì
phải làm nhiều chuyện cho cô ta thêm nữa? Đó cũng chỉ là một con chó mà
thôi, cho dù anh thực sự muốn đem nó trả lại cho Lăng Tuyết, để cho đám
thuộc hạ làm là được rồi, không phải sao? Vì sao phải đích thân anh làm
mới được chứ?
Lãnh Thanh Mặc nâng mắt nhìn Cung Thiên Long, một hồi lâu mới “nói”:
– Nếu em từng gặp qua cô ấy, em cũng sẽ tình nguyện đối xử tốt với cô ấy như vậy.
– Có ý gì?- Cung Thiên Long lập tức kích động- Ý anh là, cô ấy rất có sức hấp dẫn đúng không?
Lãnh Thanh Mặc khẽ nhíu mày, đưa tay ôm mặt cô, dùng khẩu hình nói:
– Thiên Long, em có biết em và cô ấy giống nhau đến mức nào không?
Không chỉ có bộ dạng giống nhau, ngay cả đến nhóm máu cũng giống!
Nghe xong câu này, Cung Thiên Long ngây ngẩn, mắt mở to:
– Anh là nói…
Lãnh Thanh Mặc khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng nói nữa, anh tạm thời không muốn để cho Tần Tuệ biết.
Cung Thiên Long ngây ra nhìn Lãnh Thanh Mặc. Cô rất muốn xác định
thêm nhưng Thanh Mặc không nói tiếp, chỉ dùng khẩu hình nhắc nhở:
– Thiên Long, em phải đối xử tử tế với cô ấy!
Suốt đêm Lãnh Thanh Mặc đưa Bánh Bao đến cô nhi viện giao cho viện
trưởng Quách. Viện trưởng hỏi thăm tình hình của Lăng Tuyết, anh lựa lời nói:
– Lăng Tuyết cùng Lăng Ngạo sang Mỹ điều trị, sẽ không thể trở về
ngay, Bánh Bao vì nhớ chủ mà không chịu ăn cơm cho nên tôi mới đưa Bánh
Bao về đây, nếu Lăng Tuyết biết hẳn cũng sẽ thấy vui.
Viện trưởng Quách cho rằng anh suy nghĩ chu đáo nên rất cảm kích,
cùng bọn nhỏ tiễn anh ra tận cửa. Sau khi nhìn anh rời đi thì nhanh
chóng gọi cho Lăng Tuyết nói chuyện này.