Cảm giác Thân Đồ Dạ ở đầu dây bên kia có phần dao động, Lăng Tuyết bồi thêm:
– Còn nhớ lần đầu tiên tôi lái taxi đuổi theo anh không? Lúc đó, tôi
nhận ra xe của anh, hận không thể giết chết anh, chỉ là bên cạnh anh có
hai cao thủ, tôi hoàn toàn không thể ra tay. Tôi cho rằng bản thân mãi
mãi không có cơ hội báo thù, chỉ là sau này phát sinh ra vài bất ngờ đã
thay đổi số phận của tôi. Có lẽ là ý trời, cũng ngay tối hôm đó, tôi và
Lăng Ngạo xong việc về nhà, trên đường liền gặp phải tai nạn giao thông
liên hoàn. Tôi vô tình cứu một cô gái, hơn nữa cô gái ấy còn giống hệt
tôi, sau đó bản thân tôi cũng ngất đi. Tỉnh lại đã ở nhà họ Cung, họ nói với tôi, tôi trông rất giống cô chủ của họ, Cung Thiên Long. Lúc tôi
chưa kịp định thần, anh lại đến nhà, khi tôi nhìn thấy anh, toàn thân
chấn kinh, lúc ấy biết được anh chính là vị hôn phu của Cung Thiên Long, nên đã đề nghị với Lãnh Thanh Mặc để tôi giả làm Cung Thiên Long. Lãnh
Thanh Mặc bị nhiều việc chi phối, vì thế đã đồng ý với tôi, chuyện sau
đó tôi không cần nói chắc anh cũng biết rồi.
– Ha ha!- Thân Đồ Dạ cười lạnh- Lăng Tuyết, chỉ trong một tháng ngắn
ngủi, mà em lại rất để tâm đến Lãnh Thanh Mặc, vì giúp anh ta, em ôm mọi trách nhiệm đổ lên người mình.
– Tôi nói đều là thật- Lăng Tuyết vội vàng giải thích.
– Em nghĩ tôi não tàn như em à?- Thân Đồ Dạ phẫn nộ quát lên- Em nói
lần đầu tiên ở nhà họ Cung nhìn thấy tôi liền nhận ra tôi, cho nên chủ
động đề nghị được giả làm Cung Thiên Long? Đúng là buồn cười! Lúc ấy tôi vừa bước vào, em đang giả thành Cung Thiên Long rồi, trước đó em còn
chưa nhìn thấy tôi, làm sao biết tôi là ai? Đủ để thấy, em là bị người
ta nhờ vã mới làm vậy. Hơn nữa, lúc chúng ta gặp nhau cách một tấm rèm,
em cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt tôi. Lúc em thật sự nhận ra tôi chắc hẳn là tối ngày đó, em trở về sau buổi họp báo ký giả, em
và tôi chính thức chạm mặt, lúc ấy ánh mắt em nhìn tôi rất kỳ lạ, giống
hệt như ánh mắt đêm ấy, mang theo thù hằn và phẫn hận, khi đó em mới
thật sự nhận ra tôi, cũng càng thêm củng cố suy nghĩ phải lấy thân phận
Cung Thiên Long ở lại nhà họ Cung!!!
Nghe vậy, Lăng Tuyết ngẩn người, cô nghĩ bản thân đã tìm được một lý
do rất hoàn hảo, hiện tại mới biết mình ngây thơ biết bao, hóa ra Thân
Đồ Dạ cái gì cũng biết, cái gì cũng nắm rõ trong lòng, còn cô, lại tự
cho mình là đúng, định lừa anh.
– Những chuyện sau đó tôi không muốn nói thêm- Thân Đồ Dạ cười lạnh-
Em tự cho mình rất thông minh, hết thảy đều gạt được tôi, thực ra tôi đã sớm biết em có vấn đề, nhưng tôi không muốn truy cứu, bởi vì tôi muốn
xem thử rốt cuộc em muốn chơi thế nào!!!
– Thật à?- Lăng Tuyết cũng cười- Vậy anh xem được gì rồi?
– Thực ra em làm tất cả mọi chuyện chỉ vì cứu gã người yêu thanh mai
trúc mã của mình chứ gì?- Thân Đồ Dạ lạnh giọng chất vấn- Bởi vì hắn và
cô nhi viện của hắn gặp phải vấn đề, cho nên em hao tâm tổn trí tiếp cận tôi, lợi dụng mối quan hệ của tôi để giúp họ giải quyết nguy cơ, đúng
không?
Lăng Tuyết đã không muốn nói gì thêm nữa:
– Tùy anh muốn nghĩ thế nào. Cả câu chuyện đều do một mình tôi dựng
nên, cũng nên để tôi kết thúc, không liên quan đến Lãnh Thanh Mặc, anh
muốn trả thù, cứ tìm tôi đi, đừng gây rắc rối cho Lãnh Thanh Mặc, tổn
thương người vô tội.
– Tìm em?- Thân Đồ Dạ lại cười lạnh- Em cảm thấy em có mấy cái mạng,
có thể nhận nổi sự báo thù của tôi! Tôi nói cho em biết, Lăng Tuyết, em
dám đùa bỡn tôi, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết!
– Được, anh tìm ra tôi trước đã rồi hẳn tính!- Lăng Tuyết cười- Đừng
vì không tìm thấy tôi mà trả thù lung tung, với phong cách của anh, lại
càng không nên trả thù Lãnh Thanh Mặc, làm tổn hại thanh danh của Thân
Đồ Dạ anh thì không đáng đâu!
– Lăng! Tuyết!!!
Thân Đồ Dạ cực kỳ phẫn nộ.
Lúc này, bên kia bỗng nhiên có người la lên: “Bác sĩ ra rồi”.
Thân Đồ Dạ dừng một chút liền trực tiếp cúp máy.
Lăng Tuyết có chút buồn bực, nhủ thầm, “bác sĩ ra rồi” là có ý gì,
chẳng lẽ Thân Đồ Dạ đang ở bệnh viện, không lẽ xảy ra chuyện gì?
Cũng không quan trọng!
Gọi điện cũng gọi rồi, trách nhiệm cũng gánh hết rồi, mặc kệ Thân Đồ
Dạ tin hay không tin, điều nên nói cũng đã nói, nên làm cũng đã làm, tuy rằng câu “nghe thiên mệnh” không phải thích hợp trong mọi hoàn cảnh,
nhưng hiện tại đã “tận sự đời”, thứ còn lại, cũng chỉ có chờ đợi.
Lúc này, có người gõ cửa, là Hàn Giai.
– Chị Lăng Tuyết, vừa rồi hình như em nghe chị cãi nhau với ai trong
điện thoại, xảy ra chuyện gì? Những người đó lại làm phiền chị à?- Hàn
Giai quan tâm hỏi.
– Không có gì- Lăng Tuyết không muốn trả lời, đổi đề tài- Tình trạng Lăng Ngạo thế nào rồi, bác sĩ nói sao?
– Đã có kết quả kiểm tra rồi, bác sĩ nói tình hình không đến nỗi tệ,
nhưng cần tốn thời gian rất dài làm vật lý trị liệu, sau này có thể để
lại một vài di chứng ở chân anh ấy…
Hàn Giai nói đại khái tình huống của Lăng Ngạo cho Lăng Tuyết nghe.
– Đây có lẽ là kết quả tốt nhất rồi, bên bệnh viện an bài rất tốt,
cho nên chúng ta không cần lo lắng, từ từ điều trị sẽ khỏi thôi. Nhưng
mà bác sĩ cũng nói, đây là một quá trình lâu dài, chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm, chúng ta nên sắp xếp người chăm sóc.
Dừng một chút, Hàn Giai nói thêm:
– À, Hàn Vũ Thần gọi điện cho anh em hoài, thật sự nếu không quay về, anh em và Ngũ Ca e rằng sẽ mất việc mất.
– Vậy họ còn đợi gì nữa, mau về đi chứ!- Lăng Tuyết đáp không chút
nghĩ ngợi- Chăm sóc Lăng Ngạo quan trọng, nhưng không thể làm ảnh hưởng
công việc của họ được. Dù sao bên này cũng có em với chị, nếu không đủ,
chúng ta có thể thuê thêm người, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng
đến sự nghiệp của họ.
– Nhưng Hàn Vũ Thần còn nói muốn chị về ban nhạc- Hàn Giai thăm dò-
Lần trước chị ở fan meeting của người ta phóng điện, anh ấy đối với chị
đã nhớ mãi không quên!
– Nhưng hiện tại chị không thể quá công khai được- Lăng Tuyết nghĩ,
nghiêm túc nói- Mọi người tuyệt đối đừng để lộ thân phận của chị, nếu
không sẽ rắc rối lắm.
– Tại sao?- Hàn Giai khó hiểu hỏi.
– Khoan nói mấy chuyện này đi, chị phải mau chóng kêu Ngũ Ca về nước, chị dâu sắp sinh rồi. Không được, giờ chị qua đó nói với anh ấy- Lăng
Tuyết nói xong liền đi- Chị đến bệnh viện trực, kêu tối mai Hàn Bắc và
Ngũ Ca lo về thành phố Hải.
– Khoan- Hàn Giai vội giữ Lăng Tuyết lại- Em còn chưa nói hết mà,
đúng lúc mấy ngày nữa Hàn Vũ Thần đến Mỹ tổ chức nhạc hội, đặc biệt mời
anh trai em và Ngũ Ca cùng tham gia, sau khi biểu diễn xong, họ có thể
cùng Hàn Vũ Thần quay về thành phố Hải.
– Vậy hả?
– Ừ- Hàn Giai gật đầu- Nhưng Hàn Vũ Thần vẫn đang tìm chị, anh ấy
thực sự rất tán thưởng chị, tốn rất nhiều tâm tư để tìm chị đó. Em cảm
thấy với chị mà nói là một cơ hội tốt, chị nên nhân lúc này phát triển
sự nghiệp, đi theo anh ấy cùng nhau phát triển, có lẽ về sau chị sẽ trở
thành ngôi sao siêu cấp.
Hàn Giai thấy sắc mặt tiều tụy của Lăng Tuyết, đau lòng nói tiếp:
– Nếu chị cứ trốn tránh thế này, chị sẽ mất tất cả đó!
Trải qua cuộc sống vốn không thuộc về mình, Lăng Tuyết có cảm giác
lòng mình cực kỳ mệt mỏi. Bây giờ cô đã không còn là “Cung Thiên Long”,
không còn là cô gái phải suy nghĩ cho lợi ích gia tộc, lại càng không
còn là người bị số mệnh sắp đặt.
Cô chính là Lăng Tuyết, một cô gái từ nhỏ đã mơ có ngày thành siêu
sao, mơ có thể tự lực cánh sinh thay đổi vận mệnh của mọi đứa trẻ trong
cô nhi viện!
Đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có, không thể bỏ qua, là thời điểm phải quyết định cho chính mình!
Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết hỏi:
– Đại nhạc hội ở Mỹ của Hàn Vũ Thần tổ chức vào ngày nào?
– Ba ngày sau- Hàn Giai đáp- Đây là đại nhạc hội đầu tiên anh ấy tổ
chức tại Mỹ, anh ấy và người trong đoàn rất coi trọng, công ty quản lý
thậm chí còn tốn chi phí lớn mời công ty tổ chức sự kiện nổi tiếng nhất, sân khấu, thiết bị ánh sáng toàn bộ đều mang đẳng cấp quốc tế. Họ vốn
định mời ban nhạc nổi tiếng ở Mỹ, hiện tại biết chúng ta đều ở đây, cho
nên nhất thời đổi ý, định để chúng ta tham gia, nhưng có một điều kiện
kèm theo…
Hàn Giai nhìn Lăng Tuyết, Lăng Tuyết suy tư, phỏng đoán:
– Không lẽ điều kiện là chị nhất định phải tham gia?
– Vâng!- Hàn Giai nghiêm túc nói- Đó chính là nguyên văn câu nói của
anh ấy. Bên Ngũ Ca rất khó xử, cảm thấy không thể vì chuyện này mà “bán
đứng” chị. Nhưng em cảm thấy, em phải nói chuyện này với chị, bởi vì mặc kệ là với các anh ấy hay với chị mà nói, đây đều là cơ hội tuyệt vời!
Đương nhiên, chị không cần vì chuyện này mà cảm thấy có gánh nặng tư
tưởng, em hy vọng chị suy nghĩ kỹ càng, không phải vì các anh ấy, mà còn vì chị nữa!
– Đương nhiên là chị tự nguyện rồi, chị cũng phải nghĩ cho tương lai
của mình sau này, cũng muốn phát triển sự nghiệp hơn, không thể cứ ăn
không ngồi chờ chế được- Lăng Tuyết không lưỡng lự nữa, nói- Em nói Hàn
Bắc gọi điện thoại cho Hàn Vũ Thần đi, nói là chị đồng ý!
– Thật không, tốt quá rồi!- Hàn Giai mừng rỡ- Vậy em ra ngoài báo với anh em!
Nhìn thấy Hàn Giai chạy vội ra ngoài, Lăng Tuyết không khỏi áy náy,
cho đến giờ khắc này cô mới thật sự cảm nhận được bạn bè cô vì cô đã hy
sinh bao nhiêu!
Lăng Tuyết tự khuyên mình đừng nghĩ đến chuyện nhà họ Cung nữa, cũng
không cần quản Thân Đồ Dạ có trả thù họ Cung hay không. Hết thảy đã
thành sự thật, bản thân làm kẻ ngoài cuộc đã bất lực rồi, những việc nhà họ Cung làm vì cô, vì cô nhi viện, cô đã báo đáp xong, hai bên coi như
huề nhau, không ai nợ ai nữa.
Nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, nhất là học viên âm nhạc cô
từng tha thiết ước mơ kia, hiện tại không còn cơ hội thi vào rồi, bởi vì học viện ấy ở thành phố Hải, nếu quay về, khó tránh khỏi sẽ dây dưa với Thân Đồ Dạ…
Đây là cục diện cô không muốn thấy nhất, nhưng chuyện đã đến nước này, cô cũng hết cách.
Thành phố Hải, cô không về được nữa, vậy thì theo Hàn Vũ Thần thôi,
đánh bass cũng được, thậm chí là làm khách mời biểu diễn cũng được, cùng lắm thì lại đeo mặt nạ như lần đó thôi. Ít nhất, đây cũng là công việc
cô thích, là niềm đam mê âm nhạc của cô!