Cậu ấy không hỏi thêm về người tớ thích cũng như chuyện chiếc áo đó trong phòng, tớ thấy lòng mình chùng xuống, tâm trạng nặng nề, tiêu cực.
Tớ, cậu, và cậu ấy, vô hình trung thành một chiếc tam giác cố định.
Tớ theo đuổi cậu, cậu nhớ cậu ấy mãi chẳng quên, còn cậu ấy lại thân với tớ, xa lánh cậu..
Thật muốn nói, cậu ấy đúng là người vô tội nhất trong ba người tụi tớ.
Chuyện tình cậu ấy đứt đoạn dang dở, lại bỏ tớ vì cậu, trái lại cậu ấy xem tớ như cậu bạn thân nhất của cậu ấy.
Mỗi khi tớ liên lạc với cậu ấy, tớ tự thấy xấu hổ.
… và hổ thẹn.
Chắc cậu ấy cũng không ngờ tớ chia sẻ mọi động thái của cậu ấy cho cậu. Cứ thế, giống như cậu ấy bỏ cậu mà đoạn tơ cậu níu vẫn còn, cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Đây cũng không phải chuyện mà cậu ấy muốn.
Tớ giúp giúp cậu ấy thích nghi với cuộc sống mới: bên cạnh việc làm bạn thân dẫn dắt cậu ấy, thì tớ còn muốn chuộc tội, bù đắp cho con người vô tội này. Nếu cậu ấy chẳng cần tớ giúp, hẳn lúc này tớ đã suy sụp trong sự hổ thẹn bởi những chuyện mình gây ra, cũng như không biết làm gì hơn.
May quá, may mà cậu ấy vẫn cần tớ giúp.
Một năm đi học trao đổi kia đã mang lại cho tớ đủ kinh nghiệm trang trải một cuộc sống tự lập hoàn toàn. Lúc cậu ấy mới đặt chân lên một miền đất xa lạ vô cùng, chung quanh chẳng mấy ai nói tiếng Trung khiến cậu ấy chỉ có thể tự mày mò thích nghi… tuy lúc đầu cậu ấy cần tớ, nhưng nhờ tính cách quảng giao mà cậu kết thêm bạn mới, đồng thời cũng tập thành một thói quen: mỗi ngày sẽ nhắn tin cho tớ, kể về mấy mẩu chuyện nhỏ trong ngày.
Ở nơi cậu ấy không nhìn thấy, tớ lên giường với cậu, hôn cậu, vừa được đưa vào miền cực lạc, vừa cảm thấy căm ghét bản thân tột độ… tớ đã quen với tình trạng khó ngủ, không có thuốc – tớ thẫn thờ trợn mắt nhìn trần nhà tới khi bình minh ló rạng.
Tớ lừa cậu-một-lòng-chỉ-thương-cậu-ấy làm tình với tớ, nhưng lại chẳng dám đối mặt với cậu-ấy-chân-thành-tin-tưởng-tớ. Chính tớ đã phá hủy mối quan hệ tốt đẹp giữa ba người tụi tớ, chỉ tại tham luyến nhất thời che mắt tớ, đến nay tớ chẳng còn cách nào quay đầu được nữa.
Dường như cậu cũng nhận ra quan hệ giữa cậu với tớ gần đây lạ lùng, hễ cậu thấy tớ thì cậu hỏi han chuyện gần đây của cậu ấy, hễ tớ chủ động leo lên người cậu thì cậu cứng đờ.
Mọi người thấy không, thân mật lâu vậy rồi, trên giường hòa hợp đến đâu, thì cơ thể của cậu vẫn chưa quen hơi tớ.
Nhớ dạo trước cậu trêu cậu ấy, tớ chưa thấy thân cậu cứng đờ, mất tự nhiên như thế.
Tớ nghĩ, tớ vẫn nên tự đặt ra hạn chót cho mối quan hệ lạ lùng này đi.
Ấy có thể là ngày cậu yêu người khác, cũng có thể là ngày cậu ấy về nước…
Tớ sẽ buông tay.
Thời gian nhanh chóng tua đến sinh nhật cậu.
Tớ mua một đôi giày bóng rổ thủ công. Cậu thích chơi bóng rổ từ hồi còn bé, bây giờ thi thoảng cậu vẫn ghé mấy cái sân bóng rổ gần đây để chơi. Sau khi cậu mở quà, cậu thích món quà ấy vô cùng, cậu vui vẻ ôm chầm lấy tớ.
Tim tớ đập tựa tiếng trống trường, đương lúc vươn tay ôm lại cậu thì cậu đẩy tớ ra bất chợt, buông tay xuống.
Chắc hành động theo quán tính thôi nhỉ, cậu vẫn mừng rỡ nâng niu đôi giày bóng rổ ấy, còn khen tớ:
– Đúng là Đàm Thanh, cậu vẫn luôn hiểu tớ thích gì.
Tớ nhìn mặt cậu cười mà thấy hơi hoảng.
Ừ, tớ vẫn vậy… vẫn thích cậu những mấy chục năm.
Cậu lại không thích tớ.
Nhưng tớ từng đề cập phía trên, trừ những lúc ái ân trên giường, mọi tiếp xúc thân mật với nhau ở thời điểm khác đều khá là… lạ lùng.
Vì cậu chưa yêu tớ.
Sáng hôm sau, cậu phải đi làm nên đã rời khỏi nhà tớ từ sớm. Do tối qua sinh nhật cậu nên tụi mình nhậu với nhau, sau đó bị cậu lăn lộn đến bán sống bán chết. Giờ tớ chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại tớ vang.
Tớ bực bội cầm điện thoại lên nhìn… ấy lại là cuộc gọi video của cậu ấy.
Thấy thời gian hiển thị trên điện thoại là mười giờ sáng, tớ nhanh chóng mặc quần áo vào, nút áo trên cùng cũng đóng lại, cảm thấy bản thân không lộ vết ái muội nào nữa thì tay chân lóng ngóng nhận cuộc gọi.
Cậu ấy đang rất vui:
– Thanh Thanh bắt máy rồi! Để tớ cho cậu xem – chiếc xe mới của tớ!!!
Phải ha, hôm qua cậu ấy bảo tớ rằng hôm nay cậu ấy nhận xe.
Bên cậu ấy tối rồi, thế nên cậu ấy soi đèn pin lên xe cho tớ ngó, từ bên ngoài vào bên trong, mặt cậu ấy hưng phấn vô cùng.
Chợt tớ nhớ tới vẻ mặt mừng rỡ của cậu hôm qua, lúc mà cậu mở quà.
Hai người các cậu thật sự giống nhau, nói cách khác, tính cách các cậu tích cực, tươi sáng. Hễ tớ đứng gần các cậu, tớ dễ lâm vào tình trạng u ám, tiêu cực trong lòng.
Tích cực nên ở cùng với tích cực chứ nhỉ.
Sao tớ lại… muốn thế chỗ cậu ấy đến vậy?
Cậu ấy quay xe xong, thấy tớ thẫn thờ, khó chịu lên tiếng:
– Thanh Thanh đang lơ tớ hở?
Tớ sực tỉnh, mỉm cười:
– Nào có. Đây là chiếc xe Tiểu Phi thích nhất.
Cậu ấy nhìn tớ một lúc, tớ bình tĩnh nhìn lại cậu ấy, bốn mắt nhìn nhau, cậu ấy chớp mắt hỏi:
– Cậu vừa tỉnh à?
Tớ cứng đờ:
– … Ừ.
Cậu ấy rời khỏi hầm để xe, đi về phòng, trên đường về còn trêu mèo của bạn cùng nhà, lòng tớ bình tĩnh lại, dõi theo những gì điện thoại cậu ấy lia đến.
Lạ một chuyện, tớ đã biết mấy cậu bạn cùng nhà của cậu ấy, nhưng mà chỉ có chú mèo màu xanh này không xấu nết lắm, cảm giác cứ như tớ đang ở cùng với cậu ấy vậy.
Sau khi cậu ấy nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp của cậu ấy xuất hiện trên màn hình, tớ hồi thần.
Cậu ấy mỉm cười:
– Thanh Thanh lại ngẩn người nha.
Tớ ngượng:
– Xin lỗi, tớ mới tỉnh…
Cậu ấy đổi chế độ ghi hình video của điện thoại:
– Không sao, tớ cho cậu nghía cảnh đêm bên này… nhiều sao lắm nè, không biết cậu có thấy không.
Màn hình hiển thị bầu không gian bên kia, chợt tớ thấy một món đồ, nụ cười của tớ cứng đờ rồi biến mất.