Edit: Bộ Yến Tử
Tiểu Hàn thị cho Thẩm thị thời gian ba ngày, trong ba ngày này, tiểu Hàn thị cho người kiểm tra lại sính lễ lúc trước Phương gia đưa tới.
”Thực keo kiệt.” Tiểu Hàn thị nhìn tờ đơn sính lễ, khinh thường cười nhạo.
Lúc đó, ngại việc hai nhà muốn kết thân, nhìn tờ đơn sính lễ quá mức đơn
bạc, tiểu Hàn thị không có nói quá một câu. Hiện tại, nhìn thấy tờ đơn
sính lễ lúc trước, tiểu Hàn thị nhịn không được độc miệng.
”Nhuận Chi gả qua đó, của hồi môn đồ cưới cộng lại có thể hơn một vạn lượng thôi sao?”
Tiểu Hàn thị nghiêng đầu hỏi Ngọc Cẩn đi cùng nàng kiểm kê sính lễ.
Ngọc Cẩn gật gật đầu nói: “Khi Đại cô nương xuất giá, bởi vì là gả vào hoàng gia, đồ cưới cơ hồ có hai vạn lượng. Khi Nhị cô nương xuất giá, thái
thái lo lắng nhị cô nương sau khi gả muốn bồi nhị cô gia đi ra ngoài,
cồng kềnh gì đó không có phương tiện mang theo, cho nên cho nhiều của
hồi môn vàng bạc, tiền di nương chính mình cho thêm cũng không ít, tổng
cộng được có một vạn hai. Bên Tam cô nương không nhiều lắm, nhiều là
điền sản phòng xá, nếu quản lý tốt, tiền thu nhưng là cuồn cuộn không
ngừng.”
An Viễn hầu tổng cộng có bốn nhi tử và ba nhi nữ, ba nữ
nhi là một thê hai thiếp phân biệt sinh. Đại nữ nhi Thường Mộc Chi là
đích nữ, gả cho Thụy vương, là thượng tông điệp Thụy vương phi; nhị nữ
nhi Thường Thấm Chi gả cho Trấn quốc công Tam phòng thứ xuất Lý Thừa
Học, Lý Thừa Học quan bái Hàng Châu, Thường Thấm Chi bây giờ theo hắn ở
lại Hàng Châu.
Tiểu Hàn thị gật gật đầu, suy nghĩ một chút thì
cười lạnh một tiếng nói: “Không biết, Phương gia kia tham bao nhiêu đồ
cưới của Nhuận Chi, thời hạn ba ngày, có thể lấy không ra hay không.”
Hóa ra, sau khi Thẩm thị bị “Đưa” đi, Ngụy Tử xem xét thấy không có ai, lặng lẽ đến trước mặt tiểu Hàn thị đáp lời.
”Thái thái, sau khi cô nương gả đến Phương gia, Phương lão thái thái liền lấy các loại danh mục, hỏi cô nương có muốn bạc không, sau đó thậm chí hỏi
thăm cô nương có mấy gian cửa hàng, vài cái thôn trang. Cô nương không
có phòng vệ, đều nhất nhất nói ra, Phương lão thái thái nói muốn nhìn
một cái cửa hàng thôn trang làm sao vận tác, muốn cô nương đem sổ sách
cùng con dấu cho bà ta nhìn một cái. Sau khi Lão thái thái lấy đi, liền
không có đưa lại cho cô nương. Sau đó cô nương đến hỏi, lão thái thái
nói cô nương bất hiếu, còn nói cô nương tuổi quá nhỏ không hiểu, liền tự chủ trương nói muốn thay cô nương quản...”
Ngụy Tử rất là bất
đắc dĩ: “Nô tì và Diêu Hoàng khuyên cô nương nói cho thái thái nghe, cô
nương không chịu, trong lòng không đem chuyện này nói ra, phỏng chừng
khi đó nghĩ muốn ở Phương gia đợi cả đời, muốn là vì so đo cái này cùng
lão thái thái có ngăn cách, sẽ làm cô gia khó làm...”
Sau khu
Tiểu Hàn thị nghe xong tự nhiên là giận không thể tả, cho người mời
Thường Nhuận Chi đến, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn cho
nàng thông suốt.
Lúc bắt đầu, Thường Nhuận Chi không hiểu ra sao, sau đó mới nghe hiểu rõ, ngầm trợn trừng mắt mắng nguyên chủ đầu óc
thiếu căn huyền, trên mặt chỉ có thể cúi đầu nghe giáo huấn.
Thu lại tờ đơn sính lễ, tiểu Hàn thị uống một ngụm trà, nha hoàn gian ngoài đến bẩm báo, nói là Thụy vương phi đến.
Thụy vương phi Thường Mộc Chi là thân nữ nhi của tiểu Hàn thị, cũng là hài
tử của An Viễn hầu, tự nhiên là hòn ngọc quý trên tay. Bây giờ có thân
phận là tức phụ hoàng gia, tự nhiên chú trọng thanh danh, nhà mẹ đẻ có
chuyện gì, đều phải đi chỗ nàng bẩm báo một tiếng.
Thường Mộc Chi so với Thường Nhuận Chi lớn hơn năm sáu tuổi, tính tình dịu dàng nhưng
cứng cỏi. Nhìn thấy tiểu Hàn thị, mẫu nữ hai người lẫn nhau thấy lễ,
tiểu Hàn thị cho người đi mời Thường Nhuận Chi đến.
Thụy vương là nhi tử hoàng thượng, Nguyên Vũ đế trời sanh tính tình nhân hậu, vì cân
bằng thế lực trong triều đình, nạp rất nhiều phi tần, hậu cung số lượng
khổng lồ, con trai con gái tự nhiên cũng rất nhiều.
Mẫu thân Thụy vương xuất thân thấp hèn, hắn lại là người tính tình hoạt bát, là một
hoàng tử không thấy thân phận to lớn gì, trên triều đình hắn cũng không
có địa vị, phong vương cũng bất quá là năm kia lập Thái tử, Nguyên Vũ đế cũng phong vương gia cho mấy nhi tử, tránh đi miệng của mấy quần thần.
Bây giờ Thụy vương bất quá là một vương gia nhàn rỗi, tạm giữ chức ở Binh bộ.
Thụy vương làm người hào sảng đại khí, kết giao rất nhiều nhân sĩ dân gian,
yêu thích nhất là bào đầu gỗ làm một ít việc của thợ mộc. Nguyên Vũ đế
thường xuyên chiêu hắn tiến cung nói chút chuyện dân gian thú vị, bởi
vậy mặc dù Thụy vương đối với mọi chuyện chưa hiểu rõ hết, không thể vì
Nguyên Vũ đế phân ưu, nhưng cũng có thể ở trước mặt Nguyên Vũ đế giữ
được hai phân mặt mũi.
Thấy Thường Nhuận Chi đến, Thường Mộc Chi
vội vàng vẫy tay với nàng, đặt nàng ngồi tại bên người, trước tinh tế
đánh giá một phen, rồi thở dài nói: “Muội muội đúng là đã chịu khổ.”
Thường Nhuận Chi xấu hổ cười nói: “Khiến đại tỷ tỷ lo lắng.”
”Ta là trưởng tỷ, nếu không lo lắng cho muội, đó mới là không đúng.” Thường Mộc Chi kéo tay Thường Nhuận Chi, nhìn tiểu Hàn thị nói: “Vừa nghe nói
việc này làm ta giật cả mình. Ai, sớm biết Phương gia là người như vậy
cũng tốt, miễn cho muội muội lại chịu khổ thêm vài năm.”
Tiểu Hàn thị vuốt cằm, dừng một chút có chút lo lắng nói: “Bây giờ, Lão thái
thái còn ở am Phổ Thọ, chuyện của Nhuận Chi, không thể không cho người
đi Vân Thọ sơn bẩm báo cùng lão thái thái một phen...”
Thường Mộc Chi hiểu rõ tiểu Hàn thị lo lắng cái gì, cười nói: “Chuyện này hãy để cho nữ nhi đi nói cùng lão thái thái đi.”
”Mộc Chi, con nói lão thái thái có thể sẽ không đồng ý không?” Tiểu Hàn thị
có chút buồn rầu: “Con cũng biết tính tình lão thái thái, rất cũ kỹ. Nhà chúng ta chưa từng có nữ tử bị hưu, chuyện quả phụ tái giá như vậy. Hòa ly tuy rằng so với bị hưu dễ nghe hơn nhiều, chỉ sợ lão thái thái...”
Thường Mộc Chi ánh mắt cong cong: “Mẫu thân ở trước mặt lão thái thái Phương
gia đều đem lời phóng ra ngoài, lão thái thái nếu không đồng ý, chẳng
phải là không giữ mặt mũi cho mẫu thân sao? Mẫu thân yên tâm đi, lão
thái thái bên kia liền để con lo liệu.”
Tiểu Hàn thị nhẹ nhàng
thở ra, Thường Mộc Chi suy nghĩ một chút lại nói: “Mặc dù Hòa ly không
coi là đại sự gì, nhưng nếu nói ra, cũng là muốn làm cho người ta nhai
lưỡi hai câu. Chúng ta không thể để cho người ta chọc trúng lỗi. Hai
ngày này, mẫu thân hay là để cho người ta tung ra lời đồn thổi nói
Phương gia sủng thiếp diệt thê, lấy chuyện thứ tử nữ muốn đoạt vị trí
đích tử nữ, miễn cho đến lúc đó có người nói Thường gia chúng ta ỷ thế
hiếp người.”
Tiểu Hàn thị cười nói: “Này còn đợi con chỉ sao? Mẫu thân đã sớm cho người ta đi làm.”
Thường Mộc Chi chỉ cười cười, lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi: “Chờ muội
muội hòa ly, mẫu thân lại lo lắng tìm cho muội muội một hôn sự thật tốt. Ta đến lúc đó cũng đến giúp đỡ xem tướng.”
Thường Nhuận Chi nhất thời hắc tuyến, trên mặt lại chỉ có thể làm bộ ngượng ngùng, cúi đầu né tránh ánh mắt Thường Mộc Chi.
Trong Thụy vương phủ sự tình nhiều, tiểu Hàn thị cũng không lưu Thường Mộc Chi bao lâu, liền để nàng trở về.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Thường Nhuận Chi vốn tưởng rằng, ba ngày này Phương Sóc Chương nói không chừng sẽ tới phủ An Viễn hầu giữ lại nàng một hai, không nghĩ tới hắn căn bản không có tới cửa.
Sáng sớm hôm nay, tiểu Hàn thị ăn mặc chỉnh tề, chờ Phương gia lão thái thái cùng Phương Sóc Chương tới cửa.
Thường Nhuận Chi đợi cả một buổi sáng, bóng dáng một người Phương cũng không có thấy.
Tiểu Hàn thị cũng không gấp, Thường Nhuận Chi bồi nàng dùng xong ngọ thiện,
còn ngủ một lát, rồi mới nhìn Ngọc Kỳ hỏi: “Phương gia không người đến
sao?”
”Hồi thái thái, còn chưa có.”
Tiểu Hàn thị hừ lạnh
một tiếng, nói: “Cho người đi Phương gia truyền lời cho lão thái thái,
cứ nói phủ nha bên kia giờ Thân canh ba sẽ đóng, quá giờ này, kỳ hạn ba
ngày đã vượt qua, đừng để cho lời nói của ta ngày đó chỉ là lời nói
đùa.”
Ngọc Kỳ thấp giọng lên tiếng, để cho người đi truyền lời.
Quả nhiên, lần này người Phương gia có động tác.
Bất quá Phương Sóc Chương không có tới, chỉ có Phương lão thái thái Thẩm
thị đến, nắm chặt khăn trong tay, ngồi ở trong sảnh đường liền bắt đầu
khóc, khóc kể nói đối với chuyện Thường Nhuận Chi bà đã sám hối áy náy,
khóc bà mỡ heo mông tâm, khóc bà sai rồi. Thấy Thường Nhuận Chi không để ý, lại khóc lốc với tiểu Hàn thị, nói cùng là nương, tiểu Hàn thị nên
hiểu rõ tâm tình của bà vân vân, nhìn không đáng thương á.
Tiểu
Hàn thị liền híp mắt nhìn bà khóc kể bà dưỡng nhi nhiều năm cực nhọc,
khóc kể Phương gia có thể để con bà đề tên bảng vàng không dễ, nghe Thẩm thị vừa khóc vừa ngừng, giống như đang xem hí kịch.
Đợi lúc Thẩm thị nghỉ xả hơi, tiểu Hàn thị hỏi Thường Nhuận Chi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Thường Nhuận Chi trong lòng buồn cười, lại cung kính đáp: “Giờ Thân sơ.”
Tiểu Hàn thị có thể coi là vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, nói: “Lão thái thái khóc
xong rồi sao? Chỉ còn hơn nửa canh giờ, tính toán thời gian đi lên phủ
nha, lúc này lên đường có thể đuổi nhanh được đó nha.”
Thẩm thị
vừa nhắc đến nhất thời ủ rũ, vẻ mặt cầu xin Thường Nhuận Chi nói: “Con
dâu, một đêm phu thê trăm ngày ân ái, con cứ như thế vô tình muốn đem
Chương nhi bỏ xuống được sao?”
Thường Nhuận Chi mặt mày nhàn
nhạt, nhẹ nhàng cười: “Lão thái thái, hôm nay chúng ta không nói chuyện
tình, vẫn là nói chuyện tiền tốt hơn. Không biết đồ cưới của ta, lão
thái thái kiểm kê tốt chưa?”