Kế Thê

Chương 315: Lâm Tuệ




Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Lần này Thường Nhuận Chi sinh sản, ngồi đầy song trong tháng.

Sang tháng giờ tý, nàng cảm giác cả người mình đều sưu rớt.

May mắn là, bởi vì hài tử sinh ra thuận lợi, mặc dù đúng là thể chất có chút yếu, nhưng không có thiếu cánh tay gãy chân, cũng không có tật bệnh trời sinh gì khác, trái tim Thường Nhuận Chi liên tục treo cao, cho nên sau khi ở cữ tâm tình thư sướng, khi mang thai tổn thương thân thể tốt lên không ít.

Tiểu Hàn thị lặng lẽ mời đại phu dân gian tới bắt mạch cho nàng, thừa dịp Lưu Đồng không ở đây, nhỏ giọng nói cho nàng biết, bởi vì lần này nàng mang thai gian nan, tuy sinh được thuận lợi, nhưng tốt nhất nên dưỡng thêm thân thể vài năm, trong thời gian ngắn không được mang thai lại.

Tiểu Hàn thị có chút buồn rầu, dù sao một phương diện phụ nhân đều cho rằng nhiều con nhiều cháu mới có thể nhiều phúc khí, Nhuận Chi mới có hai con trai một khuê nữ, so sánh lên, số lượng vẫn có hơi ít, nếu có thể sinh thêm một hai đứa, không câu nệ nam nữ, vị trí Quận vương phi của nàng cũng có thể càng thêm củng cố.

Về phương diện khác, tiểu Hàn thị cũng không đành lòng nhìn thứ nữ bởi vì thường xuyên mang thai sinh con, liên lụy thân thể mình. Không nên vì sinh hài tử, lại không muốn mệnh của chính mình, cũng không có ý nghĩa gì.

Tiểu Hàn thị lo lắng Thường Nhuận Chi sẽ vì chuyện này mà thương tâm, nhắn xong lời này có chút không yên nhìn phản ứng của nàng.

Thường Nhuận Chi sửng sốt, nhìn tiểu Hàn thị xác nhận: "Ý của mẫu thân là, trong vòng vài năm nay con sẽ tìm cách tránh thai?"

Tiểu Hàn thị gật đầu.

"Ừm, được." Thường Nhuận Chi vuốt cằm nói: "Thân thể nữ nhi yếu, con cũng đã nói cùng A Đồng, vài năm nay tỉ mỉ chiếu cố con bé, chờ nàng lớn một chút lại nói tiếp."

Tiểu Hàn thị nhẹ nhàng thở ra: "Con có thể nhìn thông suốt là được."

Dừng một lát, tiểu Hàn thị nói: "Cửu điện hạ đã là Quận vương, sau này nếu như nạp Trắc phi, con cũng đừng thương tâm. Con có hai đứa con trai làm chỗ dựa."

Thường Nhuận Chi cười gật đầu.

Sinh thêm, đúng là nàng không có tính toán đó, nàng cảm thấy ba đứa con đã đủ, nhìn dáng vẻ Lưu Đồng, cũng không có ý tứ muốn nhiều thêm vài nữ nhân, điểm này Thường Nhuận Chi không cần lo lắng.

Còn về vấn đề Trắc phi Quận vương, Thường Nhuận Chi cũng không muốn nói thêm.

Lưu Đồng đã đáp ứng với nàng, nàng không tin Lưu Đồng sẽ nuốt lời.

Nữ nhi tên Lưu Cảnh Đào, đã ghi trong ngọc điệp hoàng gia, Lưu Đồng có được nữ nhi này không dễ, lại bởi vì thương tiếc cơ thể nàng yếu ớt, cho nên càng thêm yêu thương nàng.

Cố kị làm đầy tháng cho nữ nhi, người nhiều sẽ chiết phúc khí của nàng, Lưu Đồng ẩn nhẫn không phát thiệp mời, chỉ tại lúc nàng đầy tháng, mời mấy nhà thân cận tới chung vui.

Hài tử đầy tháng, tướng mạo cũng đã nẩy nở, không còn nhiều nếp nhăn như khi vừa sinh ra. A Đào dung mạo bình bình, màu mắt lai giữa màu lam của Lưu Đồng cùng màu nâu đậm của Thường Nhuận Chi, dưới ánh mặt trời dường như luôn có một loại cảm giác lưu quang dật thải.

Thân là ca ca, Lưu Cảnh Dương cùng Lưu Cảnh Lăng thường xuyên bởi vì thảo luận màu mắt muội muội giống ai, mà xảy ra một hồi biện luận.

Như thế cũng khiến cho năng lục nói chuyện bình thường của Lưu Cảnh Lăng cấp tốc đề cao.

Tiểu anh nhi trừ bỏ ăn chính là ngủ, thanh âm lúc khóc tinh tế yếu yếu, Lưu Đồng mời Thái y, mỗi ngày đều phải vội tới bắt mạch cho nàng.

Toàn phủ, từ trên xuống dưới đều biết tới nàng là thượng bảo trong lòng bàn tay phu thê Quận vương, chẳng qua bên ngoài, bởi vì nữ nhi này của Lưu Đồng sinh ra trong yên lặng, thậm chí tiệc rượu đầy tháng cũng không mời bao nhiêu người, cho nên các đại thần khác không hiểu Lưu Đồng nhiều còn tưởng rằng hắn trọng nam khinh nữ, mà Quận vương phi bởi vì sinh nữ nhi, cho nên mất chút sủng ái từ Quận vương.

Người nói huyên thuyên tự nhiên có, Thường Nhuận Chi cũng lười quan tâm.

Sau khi nàng ra tháng, từng bước sửa sang lại nội vụ trong phủ.

Nghỉ ngơi hơn nửa năm, nàng có chút ngượng tay, bận việc nửa tháng mới có thể làm xong mọi chuyện.

Lưu Đồng đã đợi được nữ nhi bình an sinh ra, tình huống thân thể thê tử ổn định, nghe theo Thụy vương nhắc nhở, bắt đầu gia tăng sửa sang lại Hình bộ.

Hôm nay Lưu Đồng hồi phủ, cùng Thường Nhuận Chi thương lượng xin phong hào cho nữ nhi.

Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói: "Vì cái gì?"

Nhìn Lưu Đồng không thể không cao hứng: "Bởi vì khi làm tiệc rượu đầy tháng cho Nhạc Nhạc, thanh thế không lớn, một ít kẻ ngu xuẩn lợi dụng chuyện đó nói chúng ta không coi trọng nữ nhi, thậm chí còn có người đoán ta không vừa lòng chuyện nàng sinh nữ nhi, đã nhiều ngày dù sáng dù tối đều có người nghĩ cách đưa người tới hầu hạ ta... Ta nghe phiền, dứt khoát xin phong hào cho Nhạc Nhạc, cũng để cho đám ngu xuẩn đó biết, ta rất coi trọng nữ nhi."

Thường Nhuận Chi mỉm cười: "Chàng rất giống bà ba hoa quyền quý, thần tử sinh khí cái gì."

Lưu Đồng tiếp nhận nữ nhi trong lòng vú nuôi, ôm nàng nhẹ nhàng quơ quơ, thấy nàng nhếch miệng, nhất thời vui vẻ ra mặt, nói: "Ta lúc đó chẳng phải bất mãn bọn họ tùy ý phỏng đoán nữ nhi chúng ta sao? Vừa vặn ta còn muốn vì Nhạc Nhạc xin một phong hào, chính sự tốt đụng cùng nơi."

"Như vậy có phải rất không khiêm tốn hay không?" Thường Nhuận Chi do dự nói: "Giống như trong các tôn thất hoàng tử, không có phong hào cho nữ? Nhưng vì nữ nhi xin phong hào, có vài cái như vậy."

Không nói người khác, Kỳ vương xin phong hào vì đích tử của mình, Lễ vương xin phong hào vì đích tử cùng con trai của Trắc phi, Chúc vương càng vì Chúc vương phi sinh mấy con trai đều đã đi xin phong hào.

Bất quá có thành công, có không thành công, tỷ như nhi tử Trắc phi của Lễ vương, Nguyên Vũ đế bác bỏ thỉnh cầu hắn ta.

Nói như vậy, chính thê sinh nhi tử, đi thỉnh cầu phong hào, cơ hồ Nguyên Vũ đế đều đáp ứng.

Vì nữ nhi cầu một phong hào, Lưu Đồng là người đầu tiên.

"Không phải trước đó nàng lải nhải, nhi tử thô dưỡng, nữ nhi tế dưỡng sao?" Lưu Đồng cười cười: "Lúc trước ta vốn tính toán cầu phong hào cho Dương Dương, sau đó ngẫm lại, huynh đệ bọn họ còn nhỏ tuổi, hay dùng phong hào sẽ khiến thân phận huynh đệ bọn họ phân ra cao thấp, không thỏa đáng, cho nên không nói chuyện này. Chẳng qua Nhạc Nhạc không giống, nàng là nữ hài nhi, chúng ta sủng làm sao đều không đủ. Chỉ cần đừng sủng nàng thành người có tính tình kiêu căng là được."

Thường Nhuận Chi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không có gì không tốt, gật đầu, nói: "Vậy trước đó chàng phải viết sổ con cầu phong hào, nhìn thử bệ hạ có đồng ý hay không."

"Ta cũng không phải cầu vì nhi tử, ông ta có cái gì không đồng ý."

Lưu Đồng hừ một tiếng, cao hứng phấn chấn nghĩ nên viết sổ con như thế nào.

Nguyên Vũ đế cũng không làm khó, huống chi còn có Quý phi ở một bên nói tốt, sổ con vừa trình lên không đến hai ngày, chỉ dụ đã hạ xuống.

Nguyên Vũ đế định phong hào cho Nhạc Nhạc là Lâm Tuệ ông chủ, sau khi hạ chỉ dụ sắc phong, liền có thể hưởng thụ triều đình cung cấp, đãi ngộ một nửa Quận vương của Lưu Đồng. 

Sau này Nhạc Nhạc đã là kẻ có tiền.

Lưu Đồng tắc hồng bao, cảm tạ Thái giám đến truyền ý chỉ, sau khi tiễn người, nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi: "Lần này phụ hoàng ngược lại rất hào phóng."

Thường Nhuận Chi cúi đầu cười nói: "Nếu như chàng cầu phong hào cho Dương Dương, có lẽ bệ hạ còn muốn châm chước một hai. Vì Nhạc Nhạc cầu, phỏng chừng bệ hạ cũng là đoán chàng ái nữ sốt ruột, cho nên không làm khó."

Lưu Đồng hừ lạnh, không nói nữa.

"Xảy ra chuyện gì?" Thường Nhuận Chi thân thiết hỏi.

Lưu Đồng lặng im một lát, nhẹ giọng nói: "Quý phi nương nương truyền lời cho ta, nói lúc trước thời tiết khi lạnh khi nóng, thân thể phụ hoàng không được tốt."

Thường Nhuận Chi giương giương miệng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.