Edit: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Thường Nhuận Chi dẫn hai con trai vào tẩm cung quý phi.
Mới vừa vào nội điện, thì nhìn thấy quý phi tự mình ra đón, tầm mắt dừng ở trên người huynh đệ Lưu Cảnh Dương không nỡ chuyển dời.
Thường Nhuận Chi vội hành lễ với quý phi, huynh đệ Lưu Cảnh Dương cũng bắt chước làm theo.
Quý phi đưa tay đến đỡ, ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng: "Bên ngoài nóng, mau vào."
Trong nội điện có đặt băng bồn, vừa bước vào liền có một luồng không khí mát mẻ phả vào mặt.
Lưu Cảnh Lăng hít sâu một hơi, cười tủm tỉm nói: "Mát mẻ, thơm!"
Quý phi cao hứng nói: "Lăng Nhi thích mùi vị nơi này của tổ mẫu (bà nội) à? Vậy thì thường xuyên theo mẫu thân cháu vào cung thăm tổ mẫu có được không?"
Lưu Cảnh Lăng chần chờ, giữ chặt tay Thường Nhuận Chi nói: "Con ở cùng nương."
Quý phi có chút thất lạc, nhưng vẫn nói: "Thật sự là đứa nhỏ có hiểu biết."
Quý phi lại nhìn về phía Lưu Cảnh Dương, cười nói: "Cháu là Dương Dương sao? Lúc cháu còn nhỏ, tổ mẫu có gặp qua cháu, còn ôm cháu, cháu có nhớ không?"
"Hồi tổ mẫu, Dương Dương không nhớ." Lưu Cảnh Dương cung kính hành lễ với quý phi, đáp: "Mẫu thân nói, Dương Dương còn nhỏ, những chuyện hồi nhỏ, Dương Dương sẽ không nhớ được."
Quý phi gật đầu: "Nào, tổ mẫu đã chuẩn bị điểm tâm cho huynh đệ các cháu rồi, đến ăn đi, đều là do ngự thiện phòng cung đình làm, ăn rất ngon..." [có mùi vị khoe mẻ]
Lưu Cảnh Dương lôi kéo đệ đệ lấy bánh, sau đó nói cảm tạ quý phi, ngồi xuống.
Quý phi lại nhìn Thường Nhuận Chi, khen nàng dạy dỗ con cái tốt, biết lễ phép lại không thiếu hoạt bát.
Dạy con tốt từ trong miệng quý phi bật ra giống như không cần tiền, Thường Nhuận Chi cung kính nghe, bất chợt đáp lời “Nương nương tán thưởng", trong lòng lau mồ hôi lạnh.
Đối mặt với nhiệt tình của quý phi, Thường Nhuận Chi có chút không quen.
Lúc trước tiến cung, mặc dù quý phi không có ác ý với nàng, nhưng cũng sẽ không quá thân cận. Bây giờ Lưu Đồng thành con thừa tự của quý phi, nàng cũng là con dâu trên danh nghĩa của bà ta. Đột ngột đối mặt với một “Bà bà” (mẹ chồng) từ đâu nhảy ra, Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút xấu hổ.
Nếu như thái độ quý phi giống như lúc trước, ôn hoà, có lẽ nàng còn có thể thích ứng tốt hơn một chút.
Đại khái quý phi cũng đã nhận ra sự câu thúc không được tự nhiên của nàng, liền lên tiếng gọi cung nhân chơi đùa cùng hai tiểu công tử, để lại mình Thường Nhuận Chi cùng bà ta nói lời tri tâm.
Sau khi hỏi Thường Nhuận Chi về tình huống trong phủ, quý phi nói: "Chờ Tiểu Cửu từ núi Tần Thiên trở về, trong cung sẽ ban thưởng một phủ đệ khác cho hắn, phủ cửu hoàng tử ban đầu các ngươi không cần sửa chữa quá mức."
Thường Nhuận Chi vuốt cằm nói: "Dạ, nương nương."
Quý phi dừng một lát, nói: "Ta đã là dưỡng mẫu của Tiểu Cửu, sau này ngươi cứ gọi ta là mẫu phi. Danh xưng『 nương nương 』này, tôn kính có thừa nhưng mà không được thân cận."
Thường Nhuận Chi dừng một lát, nói: "Dạ, mẫu phi."
Quý phi cười rộ lên, tinh tế nhìn Thường Nhuận Chi, nói: "Mặc dù bị nhốt tại ngõ hẻm Trung Quan ba năm, ta coi khí sắc của ngươi, rất tốt. Trong ba năm này, có chịu nhiều cực khổ?"
"Hồi... Mẫu phi, tức phụ không biết là có chịu khổ chịu tội." Thường Nhuận Chi nói: "Tuy ăn mặc không thể tinh tế so với lúc trước, nhưng mà sống qua ngày rất thanh nhàn."
Quý phi khen: "Ngươi có thể nhìn thông suốt như vậy là được. Lại nói tiếp, ngược lại ít nhiều cũng nhờ ngươi, Tiểu Cửu có ngươi chăm sóc, lần này đi ra, nhìn không có thêm sự tối tăm, trái lại thần thanh khí sảng. Hai đứa con trai của ngươi cũng không có bởi vì bị đóng cửa lớn mà sinh ra ánh mắt nhỏ hẹp. Đây đều là công lao của ngươi."
Thường Nhuận Chi không ngại quý phi đội mũ lớn cho nàng, vội nói: "Mẫu phi khen trật rồi, giúp chồng dạy con chính là bổn phận của tức phụ."
Quý phi càng thêm vừa lòng với Thường Nhuận Chi.
Bà ta vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi, cười ấm áp: "Mẹ chồng nàng dâu chúng ta nói chuyện, không cần kinh sợ như vậy, chúng ta tùy ý là được rồi."
Quý phi đè thấp thanh âm: "Lời nói đại bất kính, sau này khi ta theo phu thê các ngươi sống qua ngày còn dài."
Thường Nhuận Chi cẩn thận phẩm phẩm ý tứ trong lời nói quý phi, nhất thời phúc chí tâm linh.
Quý phi muốn nói, chờ hoàng đế chết, bà ta còn muốn sống tốt thêm một thời gian dài...
Ngược lại cũng phải, tình huống cơ thể Nguyên Vũ đế, dường như cũng khiến ông ta chống đỡ không được bao lâu.
Còn quý phi, thân khang thể kiện, sống lâu thêm mười mấy hai mươi năm, hoàn toàn không thành vấn đề.
Thường Nhuận Chi hiểu rõ trong lòng, trên mặt lại không có khả năng thực sự chiếu theo lời quý phi nói, mặc lệ bà ta "Tùy ý chút".
Thường Nhuận Chi trịnh trọng nói với quý phi: "Mẫu phi, lễ không thể phế."
Quý phi thấy nàng như thế, quả thực lại xem trọng nàng hơn một tầng.
Nói vài lời, quý phi hỏi canh giờ: "Đã đến lúc dùng cơm trưa, ta phải đi đến chỗ bệ hạ hầu hạ. Tức phụ của Tiểu Cửu, ngươi dẫn hai con trai ở trong cung ta dùng bữa, chờ hạ thưởng chúng ta lại trò chuyện."
Quý phi đã nói như vậy, tự nhiên Thường Nhuận Chi không tiện đề nghị chuyện muốn xuất cung hồi phủ, chỉ có thể đáp ứng.
Thức ăn trong cung rất tinh xảo, Lưu Cảnh Dương và Lưu Cảnh Lăng ăn có chút không được tự nhiên.
Nhất là Lưu Cảnh Lăng, nhìn thức ăn tốt như vậy, mỗi một món trang trí ở trong mâm, bày đầy một cái bàn, nên không biết xuống tay từ đâu.
Bởi vì phía sau có cung nhân giúp bọn hắn chia thức ăn, không thể so sánh với lúc bọn hắn ở ngõ hẻm Trung Quan, ăn cơm không có quy củ gì. Cung nhân bày đồ ăn bọn họ mới có thể ăn, nhiệt tình ăn cơm khó tránh khỏi bị nhận lĩnh chút đả kích.
Thật vất vả dùng xong ngọ thiện, nhìn mỗi một món ăn bị bưng xuống, Lưu Cảnh Dương nói: "Nương, đồ ăn chúng ta ăn thừa lại sẽ thế nào, đổ bỏ sao?"
Lưu Cảnh Lăng nghiêm trang nói: "Ăn ngon."
Dừng một lát còn nói thêm: "Lãng hội!"
"Ngoan, là lãng phí." Lưu Cảnh Dương lập tức sửa chữa cách phát âm cho đệ đệ.
Một nữ quan hầu hạ bên cạnh nghe vậy, cười nói: "Nương nương xưa nay không thích lãng phí lương thực, thức ăn thừa hoàng tử phi và hai vị công tử dùng, sẽ cho thêm vào bữa ăn của hạ nhân trong phòng bếp."
Thường Nhuận Chi gật đầu, trong lòng lại đánh giá quý phi cao hơn một chút.
Tuy rằng cung chế quy định số lượng và chất lượng mỗi bữa, nhưng quý phi có thể làm đến điểm ấy, cũng đã ít đi một chút tính thích xa xỉ, tốt hơn các cung phi chú ý phô trương nhiều.
Thường Nhuận Chi lại muốn, chờ tương lai đón quý phi rời cung vào phủ sống, nàng và Lưu Đồng cũng không sợ quý phi rất chú ý sinh hoạt mà cố hết sức cung cấp nuôi dưỡng.
Dùng xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi cùng hai con trai chơi một lát, nữ quan ở lại cung quý phi tiến lên nói: “Hoàng tử phi, nương nương phái người truyền lời, nói bệ hạ biết hoàng tử phi dẫn tiểu hoàng tôn tiến cung, muốn nhìn người một lát. Nương nương cho người đến mời hai tiểu công tử qua đó nói chuyện cùng bệ hạ một lát.”
Thường Nhuận Chi sửng sốt, bắt được trọng tâm: "Bệ hạ chỉ tuyên hai tiểu công tử sao?"
Nữ quan có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Phải."
Thường Nhuận Chi cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, hoàng đế có ý kiến với nàng không phải nàng không biết.
Bệ hạ tuyên triệu, hai con trai không thể không đi.
Nàng gọi hai huynh đệ tới dặn dò, rồi thả người đi.
Nếu như nói trong lòng không lo lắng, đó là chuyện không có khả năng. Bất quá hai con trai đều còn nhỏ, nói vậy bệ hạ cũng sẽ không thể làm gì chúng. Huống chi còn có quý phi ở đó.
Phỏng chừng, quả thật bệ hạ cũng chỉ muốn gặp tiểu hoàng tôn.
Từ sau khi Lăng Nhi ra đời, còn chưa một lần thấy qua cậu nhóc.
Thường Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm, ở lại trong cung quý phi, không yên lòng chờ đợi.