Thu hàn đã qua, Tiên Ti bên kia thổi tới từng trận sóc phong, nội quan Yến Bắc người người đều mặc vào đại áo.
Kim Lãng mặc huyền giáp, mặt bị gió thổi ra hồng ngân.
Hắn ta đứng bên cạnh Thụy Vương, đưa mật báo trong kinh đến.
Thụy Vương mở ra nhìn kỹ, sau đó giao cho Kim Lãng. Kim Lãng không khách khí, nhìn một lần sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Thái Tử bị điều đến Đông Hải." Hắn ta nói: "Vậy chúng ta muốn phái người đi Đông Hải sao?"
"Không vội."
"Nếu Thái Tử đi Đông Hải lập công..." Kim Lãng chần chờ nói.
Thụy Vương nói: "Vậy để hắn ta lập đi, cũng không phải công lớn lao gì, huống chi Đại đô đốc Đông Hải không phải hạng người dễ hồ lộng, Thái Tử muốn từ trên tay hắn thưởng công, không dễ đâu."
"Cũng phải." Không biết Kim Lãng nghĩ đến cái gì, nở nụ cười nói: "Tố hỏi Thái Tử ái tài, hoàng kim khắp cả Đông Hải, nói vậy Thái Tử đến đó, tâm tư không còn dùng trên việc tiêu diệt hải tặc."
"Ừ."
Thụy Vương lên tiếng, âm điệu bằng phẳng, nghe không ra nhiều cảm xúc.
Thủy chung chiến sự vẫn giằng co với Tiên Ti, tân nhiệm Tiên Ti vương là một người chiến tranh cuồng không hơn không kém, quân Yến Bắc coi giữ có chút lơi lỏng, hắn ta liền ngóc đầu trở lại.
Tuy rằng rất phiền, nhưng Thụy Vương không thừa nhận không được, nếu không phải tính tình Tiên Ti vương như thế, cũng không tới phiên hắn tới đây thành quan kiến công lập nghiệp.
Kim Lãng thấy Thụy Vương nhìn ra quan ngoại xa xa, nhịn không được hỏi: "Trận đánh này muốn đánh đến lúc nào? Khi nào thì chúng ta có thể trở lại kinh thành? Thế lực Vương gia thành lập ở kinh thành bởi vì Cửu điện hạ bị giam giữ, Thập Tứ Hoàng tử cũng bị để đó không dùng, dường như không ai quản lý. Nếu thời gian quá dài, chỉ sợ cùng người một nhà liên hệ càng bạc nhược."
Đôi mắt Thụy Vương thâm trầm, hai tay thả bên chân nắm lại thành quyền.
"Cơ sở ngầm trong kinh có thể có tin tức Cửu Hoàng tử?" Thụy Vương hỏi.
Kim Lãng vuốt cằm nói: "Tin tức linh tinh thì có truyền đến, Cửu Hoàng tử ở trong ngõ hẻm Trung Quan làm nông gia, tuy rằng chịu khổ chút, nhưng nhìn tâm tình ngài ấy coi như không tệ."
Kim Lãng nở nụ cười: "Dù sao có thê nhi làm bạn, vẫn tốt hơn Cửu điện hạ sống một mình."
Thụy Vương từ chối cho ý kiến, hơi cúi mâu nói: "Cho người của chúng ta hảo hảo chiếu cố, đừng để đệ ấy chịu ủy khuất quá lớn."
"Thuộc hạ biết."
Kim Lãng gật đầu, lại nhịn không được nói: "Vương gia, trận này là đánh không xong. Binh lực Tiên Ti, binh khí thận chí là lương thảo đều không lên cùng chúng ta. Bây giờ đánh cùng chúng ta nhiều trận, cũng là thua nhiều thắng ít. Nói vậy sau này cũng không có bản sự thắng chúng ta, chính là tới quấy rầy, chúng ta đánh qua bọn họ lại lui, đó mới là phiền.”
Thụy Vương nhìn Kim Lãng: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Thuộc hạ muốn nói, kỳ thực Vương gia tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng quá lớn, là thời điểm nên lo lắng bước tiếp theo nên đi làm sao rồi."
Kim Lãng nắm bội đao bên hông, nghiêm túc nói: "Tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, đối với Vương gia mà nói, cũng chỉ là lãng phí quang âm mà thôi."
"Ngươi cho là như vậy sao?" Thụy Vương cười khẽ, lắc đầu nói: "Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ta tát khai tay với Yến Bắc, liền không thể không trở lại kinh thành. Bây giờ kinh thành không an toàn, ở không sẽ không bảo đảm phía trước, ta trở lại kinh thành, sẽ giống như đưa dê vào miệng cọp. Chỗ kia với ta mà nói, không hơn không kém chính là đầm rồng hang hổ."
Kim Lãng là võ tướng, tuy hắn ta có tổ phụ là Kim lão Tướng quân tài bồi cho mình, nhưng rốt cục tâm tư không phức tạp, nghe Thụy Vương nói nhất thời nột nột nói: "Vương gia luôn Vương gia..."
"Tiểu Cửu là Hoàng tử, không phải cũng bị bệ hạ nhẹ nhàng ghép một câu『 đại bất kính 』sao?" Thụy Vương nhàn nhạt nhắc nhở hắn ta.
Kim Lãng vẫn không tin: "Có thể Vương gia không giống vậy! Vương gia nỗ lực bảo vệ Yến Bắc quan không mất, kinh sợ toàn bộ Yến Bắc, làm cho người Tiên Ti nhắc tới Vương gia mà biến sắc, là công thần toàn bộ Đại Ngụy."
"Hửm, phải không?" Thụy Vương cười cười, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Dân chúng biết cái gì, có ăn có uống là được, việc này, bọn họ phần lớn bảo sao hay vậy. Có thể một khắc còn nói ta ưu việt, tôn sùng ta, ngay sau đó phỏng chừng muốn mắng ta quyền thế bành trướng, lòng muông dạ thú."
Kim Lãng trừng to mắt: "Vương gia nói, Thái Tử... Muốn hãm hại Vương gia bằng cách đó?"
"Có lẽ cũng không phải Thái Tử." Ngữ khí Thụy Vương đạm mạc, ở trên vấn đề này hắn hiển nhiên không muốn nhiều lời, liếc xéo Kim Lãng một mắt nói: "Ngươi luyện quân xong rồi?"
"A... Thuộc hạ, thuộc hạ đang luyện, có mật báo từ kinh thần đến..."
"Mật báo có Quỷ Nham tiên sinh đưa tới cho ta, ngươi rất chịu khó, rất nhàn hạ sao?" Thụy Vương không lưu tình chút nào vạch trần hắn ta: "Thân là chủ tướng một doanh, tính tình nhảy nhót, khó trách mỗi lần các doanh đại bỉ, Thiên Nhân doanh các ngươi luôn điếm đáy."
Kim Lãng xấu hổ cười: "Tuy rằng so không qua các huynh đệ, nhưng thời điểm doanh chúng ta đối mặt người Tiên Ti, dũng mãnh phi thường lắm mà. Sao lại nói các doanh đại bỉ, sẽ có chút điếm đáy, thuộc hạ không vào địa ngục thì ai vào.”
Kim Lãng cười hắc hắc chuyển đề tài, pha trò nói: "Thuộc hạ còn chưa luyện binh xong... Thuộc hạ cáo lui."
Kim Lãng đem mật báo trả lại cho hắn, chạy trốn rất nhanh. Thụy Vương nắn bóp mật báo được viết trong tờ giấy mỏng manh trong tay, vò thành một khối.
Thật lâu sau, hắn nói một câu giống như nói lời vô nghĩa: "Đông Hải sao..."
Đông đến, bụng Thường Nhuận Chi giống như thổi khí cầu, to lên.
Sinh hoạt trong tiểu viện vẫn bình tĩnh an ổn, Lưu Đồng cầm sách vỡ lòng Thường Nhuận Chi đặt mua, dạy vỡ lòng cho Lưu Cảnh Dương và Kỷ Cương.
Tiểu hài tử cảm thấy thú vị chơi vui, nhất là khi cầm bút đồ tranh, vô cùng hưng phấn.
Chỉ là áo khoắc mỗi ngày của chúng đều được cởi ra giặt sạch.
Qua vài ngày như thế, Thường Nhuận Chi thương lương với Ngụy Tử, làm cho nhi tử nhà mình một cái vây thắt lưng (tạp dề), lúc bọn chúng luyện chữ thì mặc vào, không cần mỗi ngày đều phải giặt áo khoác.
Đại khái biết mình sắp làm ca ca, gần đây Dương Dương càng ngày càng trở nên trầm ổn, lúc đi theo Lưu Đồng đọc sách cũng có chút nghiêm cẩn, cùng Kỷ Cương chỉ biết cười ngây ngô bên cạnh đối lập rõ ràng.
Buổi tối mỗi ngày trước khi bé ngủ, đều sẽ nhẹ nhàng dán lên bụng Thường Nhuận Chi, nói chuyện một lát với đệ đệ nhà mình. Trước khi ngủ còn không quên ôn nhu nói với đệ đệ trong bụng Thường Nhuận Chi, ngủ ngon.
Lưu Đồng hỏi bé vì sao lại nói là đệ đệ mà không phải muội muội, Dương Dương nói: "Đệ đệ trưởng thành, có thể cùng con, cùng nhau bảo vệ nương."
Mỗi khi Thường Nhuận Chi nghe được đồng ngôn trĩ ngữ của con trai, luôn nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
Nàng nghĩ, có lẽ là vì có thai, dù sao thai phụ luôn đa sầu đa cảm.
Nhi tử càng ngày càng tri kỷ, cũng càng ngày càng không cần phu thê bọn họ đa tâm.
Bé tự mình yêu cầu ngủ giường nhỏ, nói sợ buổi tối đá chăn, đánh trúng nương và đệ đệ; mỗi ngày bé sẽ nghe tiếng gà trống gáy rời giường, nhẹ tay nhẹ chân tự mình mặc quần áo sau đó đi rửa mặt; buổi sáng bé sẽ cùng Lưu Đồng đọc 《 Thiên Tự Văn 》 và 《 Thanh vận vỡ lòng 》, luyện chữ to trên nửa canh giờ; buổi chiều bé ngoan ngoãn dẫn Kỷ Cương đi chơi, thường thường sẽ hỏi Ngụy Tử có nơi nào vội bé có thể giúp không...
Trong lúc bất tri bất giác, bảo bối của nàng đã trở thành một tiểu nam tử hán.