Kế Thê

Chương 26: Nữ quan




Trở lại phủ An Viễn hầu, Thường Nhuận Chi liền tố cáo bệnh với lão thái thái.

Lão thái thái từ chỗ tiểu Hàn thị đã biết nàng tới tháng, trên người khó chịu, một bên thương tiếc nàng, một bên cũng oán trách nàng giấu bệnh sợ thầy, kể lể nàng hai câu, liền để nàng trở lại tiểu viện, muốn nàng nghỉ ngơi một thời gian rồi trở lại.

An Viễn hầu nghe thê tử nói thân thể nữ nhi không tốt, là vì ở Phương gia chịu khổ, trong lòng càng áy náy, cái gì tốt đều chuyển tới tiểu viện của Thường Nhuận Chi, còn vội vã mời một thánh thủ phụ khoa tới điều trị thân thể cho nàng.

Thường Nhuận Chi thanh thản ổn định uống thuốc mấy ngày, thân thể cuối cùng cũng ổn định.

Lần này, đúng là chịu khổ lớn, nguyên khí đại thương.

Đại phu đến phủ giúp nàng điều dưỡng thân thể, từng nghi hoặc, bệnh nhân này tuổi còn trẻ tại sao khí huyết lại như vậy.

Cũng may, hắn không phải người nhiều chuyện, chỉ giúp Thường Nhuận Chi điều trị thân thể, ngược lại cũng hiểu ra một cọc chuyện khác nha.

Mấy ngày sau, Thường Nhuận Chi khôi phục trạng thái bình thường, liền đi tới tiểu viện của lão thái thái, chuẩn bị “Phục chức“.

Đến nỗi, lời Thái Tử phi nói ngày ấy, nàng cũng không có để trong lòng.

Nàng có mấy cân trọng lượng, tự nàng có thể biết.

Thái Tử phi muốn nàng làm nữ quan, hơn phân nửa là muốn bồi thường nàng.

Dù sao, nàng là một nữ tử đã ly hôn, nếu có thể làm một nữ viên chức, tương lai tái giá cũng có thể đề cao giá trị con người một chút.

Bên này, chỉ cần nàng cự tuyệt, chỗ kia Thái Tử phi cũng sẽ không thể cưỡng cầu.

Thường Nhuận Chi nghĩ muốn thoải mái, có thể nói là câu nói đầu tiên của lão thái thái là đánh vào mông nàng.

“Người là nói... Để con đi phủ Thái Tử làm nữ quan?”

“Không sai.”

Hàn thị ngồi xếp bằng ngồi ở trên sạp, nói: “Chính miệng Thái Tử phi nhấc lên chuyện này, tự nhiên cự tuyệt sẽ không tốt. Ta đã để mẫu thân con cho người đi phủ Thái Tử nói chuyện, bên kia Thái Tử phi tùy thời sẽ để con tạm giữ chức ở Lại bộ.”

“Nhưng mà...” Thường Nhuận Chi biết đâm lao nhất định phải theo lao, nói: “Lão thái thái, con không biết phải làm sao để làm nữ quan đó!”

“Ai bắt con làm ngay từ đầu hả?” Hàn thị cũng không cho là đúng: “Thái Tử phi tự mình mở miệng để con làm nữ quan, đó là cấp thể diện lớn cho con, chối từ không được. Con trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, chuẩn bị tâm tình cho tốt, thu thập hành trang, đi trước đến Lại bộ. Đến bên kia, tự nhiên có người chỉ dạy con phải làm những gì.”

Thường Nhuận Chi lăng lăng.

Địa phương như phủ Thái tử, nàng thật sự không muốn đi vào đó đâu!

Chuyện cho tới bây giờ, cũng không phải do nàng cự tuyệt, huống chi tiểu Hàn thị đã cho người đi bẩm báo với Thái Tử phi, lúc này nếu nàng nói không đi, bên kia Thái Tử phi sẽ không tốt giao phó.

Thường Nhuận Chi kiên trì, dành hai ngày để nghiên cứu chức vị nữ quan này.

Nữ quan Đại Ngụy, kỳ thực cùng với hiểu biết của nàng trong lịch sử “Lục cục” có nhiều điểm bất đồng.

Có lẽ là bởi vì nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, giữa nam nữ cũng không có nhiều quy củ cho lắm, nam nữ ngồi lẫn lộn một chỗ cũng là chuyện thường.

Nữ quan này, cũng giống như nam tử làm quan, có phẩm cấp, có bổng lộc.

Chẳng qua, bây giờ nam tử làm quan, là thế gia đại tộc tiến cử cùng khoa cử tuyển quan thực hiện song song; mà nữ tử làm quan, vậy thì càng đơn giản.

Nữ tử bình thường cũng có thể làm nữ quan, xuất thân không thấp, tài học sâu, quan viên có địa vị cao hoặc quý phụ cung đình chỉ định, làm việc ở trên triều hoặc phục vụ ở nội viện.

Thường Nhuận Chi là loại sau, do Thái Tử phi chỉ định, vào phủ Thái tử hiệp trợ Thái Tử phi xử lý chuyện trong phủ Thái tử.

Nói toạt ra, chính là nữ quản gia.

Kỳ thực, chức trách của nàng chỉ có một —— nghe theo an bài của Thái Tử phi.

Thường Nhuận Chi nửa ghé vào bàn gỗ lê hoa, mệt mỏi nâng má.

Tưởng rằng đến phủ Thái tử nhiều oanh oanh yến yến như vậy, nàng sẽ cảm thấy đầu sinh đau.

Thái Tử phi a Thái Tử phi, ngươi vì cái gì nhất định phải đem ta kéo vào đấu tràng chiến đấu của ngươi!

Thường Nhuận Chi lấy cớ bị phong hàn, kéo dài thời gian đi Lại bộ đưa tin.

Trong lúc này, Thường Mộc Chi trở về nhà mẹ đẻ một lần.

Đi gặp qua lão thái thái cùng tiểu Hàn thị, nàng cười tủm tỉm đến nơi này tìm Thường Nhuận Chi, lôi kéo tay nàng xem xét từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm Thường Nhuận Chi làm cho trong lòng nàng thấy mao mao.

“Đại tỷ, tỷ đây là...”

“Nhuận Chi thật là đẹp mắt.” Thường Mộc Chi vỗ vỗ tay nàng: “Nghe nói muội ở trong cung gặp qua Cửu hoàng tử?”

Mặt Thường Nhuận Chi nhất thời đầy hắc tuyến, không khỏi lại nghĩ tới nàng vì ngăn cản Cửu hoàng tử đi mời thái y, mà không thể không nói mình tới tháng, trên mặt ửng đỏ.

“Xem muội, thẹn thùng sao?” Thường Mộc Chi lập tức cười nàng: “Xem ra, Nhuận Chi của chúng ta có ấn tượng không tệ với Cửu hoàng tử nha.”

Thường Nhuận Chi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Cửu hoàng tử này thật ra là người tốt.

Vốn tưởng rằng hắn mang danh điềm xấu, là một người âm lãnh, ngược lại không nghĩ tới hắn còn có một bộ nhiệt tình chân thực.

“Ưm... Tâm địa hắn rất tốt, hay trợ giúp người.”

Đây là ấn tường đầu tiên của Thường Nhuận Chi đối với hắn.

Thường Mộc Chi sửng sốt.

Tâm địa tốt, hay trợ giúp người khác sao?

Đây là đang nói Cửu đệ à?

“Đại tỷ, hôm nay tỷ tới có chuyện gì vậy?” Thường Nhuận Chi nhìn sắc mặt quỷ dị của Thường Mộc Chi, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ, tỷ là đến cười muội?”

“Ta nào có.” Thường Mộc Chi vội vã hoàn hồn xua tay, cười tủm tỉm nói: “Ấn tượng của Cửu hoàng tử đối với muội rất tốt nha, đến vương phủ còn liên tục nhắc tới muội, nói thân thể muội không được tốt, trong phủ của hắn có chút dược liệu lâu năm, trị phong hàn tốt lắm, để tỷ tỷ ta giúp hắn đem đến tặng cho muội nè.”

(BYT: Cửu ca biết quan tâm đến người ta rồi kìa. Hắc hắc)

Thường Mộc Chi che miệng cười: “Tỷ đã đưa cho lão thái thái, để lão nhân gia đưa cho muội dùng bồi bổ thân thể.”

Nói xong còn nháy nháy mắt với Thường Nhuận Chi.

Thường Nhuận Chi không nói gì chỉ nhìn nàng, trong lòng có chút áy náy.

“Đúng rồi, nghe nói muội bị phong hàn hả?” Sau khi vui đùa, Thường Mộc Chi nghiêm túc hỏi nàng.

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nhún vai: “Muội không muốn tới phủ Thái Tử, nghĩ cách được ở lại hai ngày liền ở lại hai ngày.”

Thường Mộc Chi bật cười: “Để tỷ nhìn muội kéo dài được bao lâu ha.”

Cũng đúng, đi sớm hay đi trễ không phải đều là đi hay sao.

“Mặc dù trong phủ Thái tử nhiều nữ nhân, nhưng phẩm cấp ở đàng kia bày ra. Sau này, muội làm nữ quan bên người Thái Tử phi, Thái Tử phi lấy hạ nữ nhân đều không thể so với muội, muội không cần sợ.”

“Muội...” Thường Nhuận Chi giương giương khóe miệng, đến cùng vẫn là ngậm miệng.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Tỷ biết muội lo lắng cái gì.” Thường Mộc Chi nhẹ giọng nói: “Muội yên tâm, trải qua chuyện cung yến lần đó, tâm tư cảnh giác của Thái Tử phi đề cao không ít, nàng không phải là kẻ ngu dốt, sẽ không để cho người khác có cơ hội xuống tay lần thứ hai.”

Thường Nhuận Chi nhất thời lộ vẻ sợ hãi.

Đại tỷ biết rồi hả?

Đại tỷ làm sao mà biết!

Thường Mộc Chi vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: “Cửu đệ theo kia **** người đi theo bên người đều biết, rồi sau đó nói cho tỷ cùng với vương gia. Chuyện này, sẽ không có thêm người nào biết, muội yên tâm.”

“Đại tỷ...”

“Không sợ.” Thường Mộc Chi nghiêm mặt nói: “Đừng quên, lão thái thái hướng vào Cửu đệ, tương lai muội có khả năng sẽ trở thành Hoàng tử phi. Bất luận như thế nào, không thể khiếp đảm.”

Sau khi Thường Mộc Chi đi, Thường Nhuận Chi lại tỉ mỉ suy nghĩ cả đêm, ngày thứ hai ngoan ngoãn chuẩn bị đồ vật, mang theo Diêu Hoàng cùng Ngụy Tử, lên xe ngựa đi Lại bộ làm công.

Cơ cấu Lục bộ đều thiết lập tại xung quanh hoàng cung, hiển nhiên ghi rõ, dễ tìm kiếm.

Thường Nhuận Chi mang theo văn điệp thân phận của mình đi Lại bộ ký danh, lại lĩnh xiêm y cùng quan bài, liền có người dẫn nàng đi phủ Thái tử.

Trên đường, tiểu quan dẫn đường cho nàng còn dặn dò nàng, nói: “Thường cô nương là trực ở phủ Thái tử, tiếp quản chuyện của nữ quan bên cạnh Thái Tử phi nương nương. Bởi vì Thái Tử phi nương nương có phân phó, đến lúc đó tự người sẽ đến an bài cụ thể cho người, cho nên nơi này không có căn dặn khác. Người chỉ cần nhớ, mỗi tháng hai mươi lăm tả hữu đến Lại bộ một lần.”

Thường Nhuận Chi nhất nhất ghi nhớ, khom người cảm tạ.