Kế Thê

Chương 214: Phân tích




Editor: Bộ Yến Tử

"Khi đó Ngũ ca nói huynh ấy tò mò, ta nghĩ, hẳn là huynh ấy rất tò mò mới để phụ hoàng an bài, thật sự có phải phụ hoàng sẽ giao án giết người ở kỹ lâu cho huynh ấy đi thăm dò hay không. Mà kết quả là, quả thực phụ hoàng đem củ khoai lang phỏng tay này giao cho Ngũ ca."

Lưu Đồng nhẹ giọng nói xong, ngữ điệu bình bình cũng không kích động.

"Trước đó, án giết người ở kỹ lâu bị truyền lưu ồn ào huyên náo, Kinh Triệu Doãn vài lần xuất nhập phủ Thụy Vương, Ngũ ca cũng thành người tương quan trong án, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Mắt nhìn tiếng gió án này dần dần đi xuống, Ngũ ca cũng lĩnh chuyện gọt tước, vào lúc này, bỗng dưng lại đề cập án giết người, đối với Ngũ ca mà nói, đâu chỉ gia tăng một chuyện xấu. Nói vậy ngày mai, không, hôm nay, nói vậy hôm nay đám dân chúng lại bắt đầu thảo luận án giết người ở kỹ lâu, mà Ngũ ca..."

Lưu Đồng than nhẹ một tiếng, nhìn Thường Nhuận Chi: "Cọc án tử này, mặc dù ta không rõ ràng cụ thể quá trình tra án, nhưng án phát ngày ấy | nàng cũng có mặt, nàng nên biết, nếu như muốn tra cọc án tử này, tất nhiên khó tra."

Thường Nhuận Chi gật đầu.

Ngày ấy sau khi người đó ngã xuống lầu, Lưu Đồng lập tức lên lầu dò xét, chỉ thấy một thi thể khác không chút dấu vết của hung thủ.

Lưu Đồng có chút áy náy nhìn nhìn bụng Thường Nhuận Chi: "Ở trước mặt bảo bảo nói chuyện này, hắn sẽ bị dọa sao?"

Thường Nhuận Chi lắc đầu, vỗ vỗ tay Lưu Đồng.

"Con của chúng ta, nào có yếu ớt như thế."

Lưu Đồng nhẹ nhàng cười.

Ngay sau đó hắn lại thở dài.

"Cọc án tử này, đến bây giờ còn không có đầu mối. Ngũ ca tiếp nhận lại, mặc kệ là tra xét ra manh mối, hay là hết đường xoay xở như cũ đều không phải chuyện tốt. Tra ra, nói vậy đồng thời có vẻ như Kinh Triệu Doãn vô năng, lại khiến cho một vòng đồn đãi mới nảy sinh —— khó nói không có người ngẩng đầu lên vu hãm Ngũ ca tùy tiện tìm người chịu tội thay, chuyện này quả thật rất bất lợi với Ngũ ca. Còn nếu như tra không ra, thời hạn một tháng của phụ hoàng, chẳng phải nói Ngũ ca vô năng hay sao? Giữa các đạo lý này, phụ hoàng nhất định rất rõ ràng. Nhưng mà phụ hoàng vẫn như cũ, theo câu chuyện giao cọc chuyện xấu này cho Ngũ ca. Xét đến cùng, hôm nay nhường Ngũ ca tra án『 tự chứng trong sạch 』, là người của Thái tử."

Lưu Đồng nhẹ giọng hỏi Thường Nhuận Chi: "Nàng có biết, đó đại biểu cho cái gì không?"

Trong lòng Thường Nhuận Chi rất rõ ràng, thật sự chẳng phải Lưu Đồng đang hỏi nàng, mà chính là nói hết với nàng.

Quả nhiên, nàng không có lên tiếng, Lưu Đồng lại tự nói tiếp: "Này đại biểu cho, ở trong mắt phụ hoàng Ngũ ca bất quá chính là người ban sai, phân lượng huynh ấy so với Thái tử ở trong lòng phụ hoàng —— chẳng sợ, trong lòng phụ hoàng rõ ràng, năng lực của Ngũ ca, xa xa cao hơn Thái tử."

Lưu Đồng dừng một lúc, buồn bã nói: "Có lẽ, Ngũ ca tò mò chính là cái này."

Thường Nhuận Chi vỗ nhẹ nhẹ lên vai Lưu Đồng.

Lưu Đồng nắm chặc tay nàng, nói: "Mấy ngày này, Thái tử an phận rất nhiều... Có lẽ, phụ hoàng cảm thấy theo ý tứ Thái tử, là cho hắn ta một công đạo. Phụ hoàng thông qua việc này nói cho Thái tử và Ngũ ca, Thái tử vẫn như cũ là Thái tử, ông ta hướng vào Thái tử. Còn về Ngũ ca, bất quá chỉ là một Vương gia mà thôi."

Lưu Đồng cười châm chọc: "Bất quá chỉ là một Vương gia."

Thường Nhuận Chi không biết nên nói cái gì.

Đối với chuyện Nguyên Vũ đế bất công, kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng có thể lý giải một hai.

Tuổi tác Nguyên Vũ đế đã lớn, người già khó tránh khỏi gìn giữ cái đã có. Ông ta trị quốc gần hai mươi năm, Đại Ngụy liên tục gió êm sóng lặng, vững vàng phát triển, đến lúc ông ta già đi, nói vậy không hy vọng bởi vì nhân tuyển là Thái tử, mà biến thành một người "Khí tiết tuổi già khó giữ được". Thường Nhuận Chi nhìn, Nguyên Vũ đế muốn ở trên sách sử, trở thành "Minh quân một thế hệ".

Còn về Thái tử, đích xác không xứng với Vương triều như vậy.

Chẳng sợ Thái tử vụng về, bên cạnh còn có người phụ tá, làm một chi quân gìn giữ ngược lại còn có thể.

Nhưng mà cố tình Thái tử lại ái tài yêu quyền có dã tâm, không có nhân phẩm xứng đôi cùng chi tướng và chỉ số thông minh.

Vậy cũng thôi đi, cố tình các huynh đệ của Thái tử, đều không phải vật trong ao.

Cho nên, Nguyên Vũ đế liều mình muốn ba phải, chẳng những không thể cải thiện tốt mối quan hệ huynh đệ bọn họ, ngược lại hoàn toàn mặc kệ.

Đến nỗi Thụy Vương...

Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu.

"Nói vậy Ngũ ca cũng thông qua đáp phúc của phụ hoàng, nghĩ thông suốt thôi." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Bằng không, phía sau huynh ấy sẽ không nhẹ nhàng thở ra."

Lưu Đồng dừng một lát, nói: "Phụ hoàng quyết định, không đặt Ngũ ca ở trong lòng. Như vậy, mặc dù Ngũ ca làm ra chút quyết định khiến phụ hoàng không vui, nói vậy... Phụ hoàng cũng không có tư cách trách cứ huynh ấy."

Thường Nhuận Chi ngồi ở trên giường, nhẹ giọng nói: "Chàng nói, Thụy Vương quyết định đoạt quyền..."

Lưu Đồng gật đầu.

"Vậy A Đồng, chàng..."

Thường Nhuận Chi chỉ nói đến đó, Lưu Đồng nhìn về phía Thường Nhuận Chi, nhìn nàng một hồi lâu, mở miệng nói: "Lúc nàng ngủ trưa, ta đang nghĩ chuyện này. Nếu như Ngũ ca muốn đoạt quyền, thậm chí muốn... vị trí Thái tử, ta nên làm thế nào."

Trái tim Thường Nhuận Chi nhất thời nhấc lên.

Đây là lần đầu tiên Lưu Đồng công bằng đàm luận tình huống tương lai cùng nàng.

Từ trước Lưu Đồng chỉ biết Thụy Vương hơn xa Thái tử, lại bởi vì thái độ của Thụy Vương, chưa từng có ý nghĩ tranh quyền đoạt thế —— mặc dù hắn có nghĩ tới, khả năng vẫn sẽ không ở trước mặt người khác lộ ra.

Mà bây giờ, một biểu cảm của Thụy Vương, phảng phất chính là một tín hiệu, một cái nhường hắn có thể đem ý tưởng ẩn ẩn từ trước trong đáy lòng, phóng xuất ra tín hiệu.

"Vậy chàng... Nghĩ tốt lắm sao?" Thường Nhuận Chi nhẹ giọng hỏi hắn.

Lưu Đồng chậm rãi gật đầu.

Hắn không nói gì, nhưng Thường Nhuận Chi đã từ vẻ mặt của hắn, lý giải ý tưởng của hắn.

Thụy Vương muốn đoạt quyền, nhất định Lưu Đồng sẽ giúp hắn ta.

Thường Nhuận Chi đã từng vô số lần thiết tưởng qua, nếu như Thụy Vương có tâm với vị trí tối cao kia, Lưu Đồng sẽ như thế nào.

Mỗi một lần thiết tưởng, đến cuối cùng nàng đều sẽ cười khổ.

Bất luận xuất phát từ góc độ nào, Lưu Đồng lựa chọn dường như đều là "Thụy Vương muốn chi, hắn tất tá chi."

Thường Nhuận Chi hơi gục đầu xuống: "A Đồng, chàng muốn giúp Thụy Vương, có thể tưởng tượng qua nếu như thất bại, hậu quả tương lai ra sao không?"

"Ta nghĩ tới."

Lưu Đồng gật đầu, đỡ lấy hai vai Thường Nhuận Chi, làm cho nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Cử đại sự, cuối cùng sẽ có ngày nào đó quyết chiến. Ta sẽ an bài tốt cho nàng và hài tử, trừ phi thành công, bằng không..."

Thường Nhuận Chi đưa tay lên che miệng hắn lại, chua sót cười, lắc đầu: "Đừng nói những điềm xấu như vậy."

Lưu Đồng theo lời ngừng câu chuyện, ôm Thường Nhuận Chi vào lòng.

Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, Lưu Đồng nói: "Quyết định như vậy, duy nhất thực xin lỗi, chỉ có nàng. Có thể Ngũ ca thật sự có tâm kia, ta không có khả năng không giúp huynh ấy."

Lưu Đồng nhẹ vỗ về vai Thường Nhuận Chi.

Thường Nhuận Chi hiểu rõ, Lưu Đồng muốn giúp Thụy Vương, không phải vì kỳ vọng ngày nào đó Thụy Vương đăng cực ngự tòa, hắn cũng có thể trở thành một người trên vạn người, mà chỉ là vì, Thụy Vương là Ngũ ca của hắn, còn hắn là "Tiểu Cửu" từ nhỏ được Thụy Vương chiếu cố bảo hộ lớn lên.

Hắn là người tối kính yêu, sùng bái huynh trưởng.