Kế Thê

Chương 211: Tây Hành




Editor: Bộ Yến Tử

Gánh hát lấy tên là Tây Hành xã, do Lưu Đồng đặt.

Nội dung gánh hát biểu diễn, các loại bố trí và thiết kế, mặc dù Lưu Đồng ít tham dự, nhưng cuối cùng có thể đánh nhịp định ra, cũng do Lưu Đồng đồng ý.

Thường Nhuận Chi không quá mức hỏi tới tình huống có liên quan ở gánh hát với Lưu Đồng, vì nàng biết, cả ngày Diêu Trừng Tây trà trộn tại gánh hát.

Nếu thật sự Diêu Trừng Tây cũng giống như nàng, vậy thì, chờ ngày nào đó gánh hát khai hí, nàng thông qua biểu diễn của gánh hát, là có thể xác định trăm phần trăm.

Sự thật chứng minh, quả thực như thế.

Tiết mục thứ nhất, là Tướng Thanh. Diêu Trừng Tây tự mình viết đoạn tử, hai người mặc một thân trường bào chẳng ra gì cả, đứng giữa sân khấu huyên thuyên, mỗi câu nói lại khiến cho dân chúng dưới sân khấu phát cười.

Thông qua Tướng Thanh, muốn giới thiệu tới quần chúng về quá trình thành lập và một ít tình huống của Tây Hành xã.

Tiết mục kết thúc, dân chúng vỗ tay không ngừng.

Thường Mộc Chi một bên cười, một bên cảm thán với Thường Nhuận Chi: "Cửu đệ làm gánh hát này là dùng xong tâm, xem đại gia cười rất vui vẻ."

Thường Nhuận Chi cười cười, hơi cúi đầu.

Lưu Cảnh Long ngồi ở một bên liệt miệng, mặc dù hắn ta nghe không hiểu người trên đài đang nói gì, nhưng hắn ta thấy nhiều người chọc náo nhiệt, chơi rất vui nên lúc này cũng cười mị mắt.

Thường Mộc Chi cầm tờ đơn tiết mục, vừa nhìn vừa nói: "Trên đây viết còn rất nhiều tiết mục, ca múa, biểu diễn, tiểu phẩm, ma thuật, tạp kỹ..."

Nàng ta hơi nhíu mày hỏi Thường Nhuận Chi: "Tiểu phẩm và ma thuật là cái gì?"

Thường Nhuận Chi nói: "Tiểu phẩm cũng giống như gánh hát hát hí khúc bình thường mà tỷ xem, bất quá sẽ không y y nha nha. Giống với Tướng Thanh mà đại tỷ tỷ vừa xem, càng ngắn gọn hơn, chính là diễn một tiểu chuyện xưa. Còn về ma thuật chính là ảo thuật."

Thường Mộc Chi giật mình, tinh thần tỉnh táo: "Vậy Tướng Thanh đẹp mắt, tiểu phẩm xem càng hay."

Thường Mộc Chi thấy rất hứng thú, Thường Nhuận Chi đã không còn nhiều hứng thú.

Bởi vì, Diêu Trừng Tây làm tác phẩm Tướng Thanh này, rất nhiều đoạn tử trong đó, thật ra nàng đều biết đến. Chẳng qua Diêu Trừng Tây đem dung nhập vào thời đại hiện tại, khiến quần chúng có thể dễ dàng cảm thụ mà thôi.

Chỉnh tràng biểu diễn xong, tổng cộng không đến hai canh giờ.

Ở giữa, Tĩnh Lam cũng đăng tràng xướng một thủ khúc rất có phong vị, lanh lảnh đọc thuộc lòng một bài dân ca.

Cuối cùng dùng một đại vũ đạo kết thúc biểu diễn.

Bầu gánh lên sân khấu, lần nữa cảm tạ mọi người.

"Cách một ngày, Tây Hành xã sẽ diễn xuất một lần, tiết mục đơn tắc một tháng đổi một lần, nói cách khác, tháng sau, tiết mục Tây Hành xã biểu diễn cho chư vị xem, hoàn toàn bất đồng."

Bầu gánh vui tươi hớn hở chào dưới đài, nói: "Hôm nay không thu phí dụng, ngày mai bắt đầu bán vé vào cửa, ấn bố trí ghế ngồi theo cấp bậc, giá cũng tùy theo cấp bậc. Hi vọng sau khi đại gia trở về, có thể tuyên truyền thay Tây Hành xã chúng tôi với hàng xóm láng giềng. Lão phu vô cùng cảm kích. Cũng hi vọng tháng sau, còn có thể nhìn thấy chư vị quang lâm. Lần nữa cảm tạ chư vị đã đến."

Những người tham gia diễn xuất đều lên sân khấu, dưới sự chỉ huy của bầu gánh, cả tập thể cúi chào người dưới sân khấu.

Mạc bố kéo lên, lại không tiếng động vang.

Nửa ngày sau, khán giả dưới sân khấu vỗ tay như sấm.

Thường Nhuận Chi nghe bọn họ ào ào nghị luận.

"Tây Hành xã này rất không tệ, ma thuật gì đó chính là ảo thuật, rất thần kỳ!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Bất quá, tiết mục kia khiến người ta nhìn mà thấy lo lắng đề phòng, sợ người biểu diễn làm sai công tác. So với chúng ta ngồi ở dưới vui vẻ xem tiểu phẩm, cuối cùng còn có thể khóc như mưa."

"Tây Hành xã này biểu diễn, cho tới bây giờ không xem qua, không chỉ đẹp mắt không nói, xem xong, còn có thể làm cho người ta có điều suy nghĩ sâu xa."

"Ôi ngươi nói, đoạn giữa của Tướng Thanh, nói cái gì 『 hoàn khố dạo thanh lâu, con cháu sầu lại sầu 』, có phải đang nói quyền quý hay không?"

...

Thường Mộc Chi đỡ muội muội nhà mình rời khỏi Tây Hành xã, trên đường trở về còn đang say sưa nói tới màn biểu diễn ngày hôm nay nhìn thấy.

"Sau khi trở về nhất định phải nói với Vương gia, để chàng cũng đến xem thả lỏng." Thường Mộc Chi cười nói: "Hôm nay toàn bộ hạ thưởng, ta đều cười không ngừng."

Thường Mộc Chi nhìn Thường Nhuận Chi: "Tháng sau sẽ đổi mới, đến lúc đó chúng ta lại đến đây sớm một chút, no phúc được thấy."

Thường Nhuận Chi vuốt cằm.

Thường Mộc Chi đưa nàng về phủ Hoàng Tử, sau đó mới thay đổi lộ tuyến trở lại phủ Thụy Vương.

Đêm đó Lưu Đồng trở về, cười hỏi Thường Nhuận Chi Tây Hành xã biểu diễn như thế nào.

Thường Nhuận Chi tự nhiên nói hảo, giống như lơ đãng nói: "Thiếp nói có thể nghĩ chút hình thức biểu diễn khác, nhưng không nghĩ tới làm nhiều thứ mới mẻ độc đáo như thế này. Ý đồ của Tử Kinh đại ca xem như là có dất dụng võ sao?"

Lưu Đồng cười gật đầu: "Cũng không phải sao? Sau khi hắn trở về, chuyện ở gánh hát, ta đều giao cho hắn, hiện tại xem ra bước cờ này không sai."

Lưu Đồng uống ngụm trà: "Nghe nói hôm nay người đến xem đều rất vừa lòng, tuy rằng hôm nay không có thu ngân lượng, nói vậy sau này Tây Hành xã không lo thu vào."

Thường Nhuận Chi vuốt cằm: "Có thể kiếm tiền là ổn thỏa."

Lưu Đồng có chút cao hứng.

Thời gian trôi qua, thanh danh Tây Hành xã dần dần lan xa trong đám bình dân dân chúng, ngay cả một ít quan to hiển quý nghe xong một lỗ tai, cho rằng Tây Hành xã là một gánh hát phổ thông cũng tính toán mời Tây Hành xã vào phủ hát hí khúc.

Kết quả sau khi nghe ngóng mới biết được, Tây Hành xã không đến phủ hát hí khúc, chỉ biểu diễn tại sân khấu gánh hát của mình.

Có người giận quá, mạnh mẽ kéo người Tây Hành xã vào phủ, bị Diêu Trừng Tây đánh đuổi ra ngoài.

Trong kinh lại có tin đồn, nói Hoàn quần đệ Diêu Trừng Tây đắm mình đến gánh hát mưu sinh.

Diêu Trừng Tây hồn nhiên không để ý, mặc kệ những gì họ nói. Tây Hành xã là tâm huyết của hắn ta, nếu ai động oai tâm tư với Tây Hành xã, cẩn thận hắn ta sẽ cùng người đó cá chết lưới rách, giải tán toàn bộ Tây Hành xã.

Dân chúng đương nhiên không đồng ý, đối với nhân gia quyền quý ỷ vào "Cường mua cường bán" có chút bất mãn.

Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, Tây Hành xã khiến cho đám học sinh mới từ khảo giam đi ra chú ý.

Các học sinh kết đội đi tới Tây Hành xã, mang theo ánh mắt soi mói của đám quan khán một chỉnh tràng diễn xuất.

Có học sinh trời sanh tính tình bảo thủ, chỉ trích Tây Hành xã biểu diễn lưu ở thế tục, hoa chúng lấy sủng, có nhục nhã nhặn, khó đăng nơi thanh nhã.

Có học sinh thập phần yêu thích hình thức biểu diễn đơn giản này, khen ngợi từ giản lý bác, mừng rỡ tất dịch, cùng dân cùng nhạc.

Có học sinh sau khi xem diễn, rất hứng thú, còn lưu lại vài câu đoạn tử, mấy bài thơ, cung cấp tư liệu sang tác sống cho Tây Hành xã.

Diêu Trừng Tây rất thích đám học sinh này đến, thậm chí cho tử sĩ xuất thân hàn môn rơi chậm lại vào bàn phí.

Thanh danh Tây Hành xã trong kinh lại lên cao.

Chuyện dân gian tiểu đánh tiểu nháo, đến cùng không ảnh hưởng nhiều tới triều đình.

Theo sát kỳ thi mùa xuân, triều đình ra chiếu lệnh.

Nguyên Vũ đế chính thức gọt tước phủ An Quốc công phủ và phủ Văn Viễn hầu, tất cả công việc do Thụy Vương xử lý.

Gọt tước hai phủ, khi khai quốc có tứ công thất hầu nay chỉ còn nhị công nhị hầu.

Kỳ thi mùa xuân còn chưa yết bảng, không khí toàn bộ kinh thành bắt đầu ngưng trọng.