Kế Thê

Chương 189: Thuận thế




Editor: Bộ Yến Tử

Từ sau khi Thường Nhuận Chi hòa ly trở về nhà, Ngụy Tử không còn chịu qua nghẹn khuất như vậy.

Một tát này của Mạc nữ quan, nàng ta có chút bất ngờ.

Nhưng mà tự nhiên nàng ta biết, lúc này, nàng ta không thể hoàn thủ.

Một, nàng ta là nô tì, còn Mạc nữ quan tốt xấu gì cũng là nữ quan, nếu như nàng ta thực động thủ đánh người, vậy đó là dĩ hạ phạm thượng.

Hai, mặc dù khi nàng ta trào phúng Mạc nữ quan, cô nương không có lên tiếng, nói vậy cũng là vui vẻ nhìn Mạc nữ quan bị cảnh cáo. Nhưng đến bây giờ, phàm là nàng ta có một chút nửa điểm động tác, vậy nhất định sẽ liên lụy đến cô nương. Nàng ta không hy vọng tạo thêm phiền toái cho cô nương.

[Tử: Xem ra cô còn có chút đầu óc, biết nghĩ đó!]

Ngụy Tử che mặt trái của mình, cắn môi trừng mắt nhìn Mạc nữ quan.

Chung quanh có thể nghe rõ tiếng kim rơi, Mạc nữ quan kích động thở dốc nghe rất rõ ràng.

Thường Nhuận Chi vẫn giữ một khuôn mặt, thanh âm không lớn, chậm rãi, nhàn nhạt nói: "Nếu như Mạc nữ quan có ý kiến với ta, không ngại nói thẳng, không cần thiết chú ý trái phải mà nói ra, cũng không cần thiết mượn chuyện đánh mặt nha hoàn ta, đến đánh mặt ta."

Mạc nữ quan thẳng thắn lưng, nói năng rất khí phách: "Là nha hoàn của Hoàng Tử phi, nói năng lỗ mãng với vi thần trước."

"Phải không?" Thường Nhuận Chi cười lạnh: "Sao ta nghe qua, là ngươi trước đó ám phúng ta bắt nạt ép Bảo Cầm rời khỏi phủ sống, làm người ngoan độc, nha hoàn ta mới đi ra lý luận với ngươi?"

Thường Nhuận Chi chậm rãi đứng lên.

Đầu của nàng và Mạc nữ quan không sai biệt lắm, nhưng không hiểu sao Mạc nữ quan lại cảm thấy, Thường Nhuận Chi so với nàng ta cao hơn một cái đầu.

Nàng có thể nhìn xuống nàng ta!

"Người sáng mắt không cần nói tiếng lóng, Mạc nữ quan càng không cần thiết tìm cớ." Thường Nhuận Chi hơi hơi nâng cằm, thản nhiên nói: "Tiểu miếu ở phủ Hoàng Tử ta, dung không nổi đại phật như Mạc nữ quan, phủ Thái Tử đưa ngươi tới, nhưng là nhân tài không được trọng dụng. Mạc nữ quan vẫn nên trở về phủ Thái Tử đi, tin tưởng ngươi mặc kệ là về phủ Thái Tử làm nữ quan, so với phủ Hoàng Tử, giống như cá gặp nước."

Mạc nữ quan lạnh lùng nhìn Thường Nhuận Chi.

Thường Nhuận Chi nhìn nàng ta cười.

"Cửu Hoàng Tử phi, bất quá là ngươi muốn đuổi ta khỏi phủ cửu Hoàng Tử, ngươi cũng không cần ở trước mặt người sáng mắt nói tiếng lóng." Mạc nữ quan khẽ kéo khóe miệng, cười lạnh: "Ngươi cũng thật dối trá."

"Ha, dối trá sao?" Da mặt đã xé rách, Thường Nhuận Chi cũng không tính toán che đậy, nở nụ cười nói: "Ta giữ cho ngươi chút thể diện, ngược lại ngươi còn không vừa ý? Vậy cũng thế."

Nói xong nàng lạnh mặt: "Làm nữ quan, Mạc nữ quan ở phủ cửu Hoàng Tử ta không hề kiến thụ không nói, lại còn ngầm châm ngòi quan hệ người trong phủ nội viện ta, dụng tâm không rõ. Bực nữ quan như thế này, phủ cửu Hoàng Tử ta dùng không nổi, vẫn nên đưa lại cho phủ Thái Tử, mong rằng Thái Tử và Thái Tử phi thứ lỗi."

Thường Nhuận Chi hỏi Mạc nữ quan: "Ngươi hi vọng, ta cho người chuyển lời này, cùng ngươi cùng nhau đưa tới trước mặt Thái Tử và Thái Tử phi sao?"

Sắc mặt Mạc nữ quan đỏ lên, mắt nhìn Thường Nhuận Chi toàn là phẫn nộ và oán hận.

"Ngươi sẽ hối hận." Nàng ta nói.

Thường Nhuận Chi đạm cười nhìn nàng ta: "Nói chung, chuyện ta quyết tâm phải làm, sẽ không nói ra miệng. Đến nỗi phóng ngoan nói... Ta lại càng không như vậy, bởi vì quá ngây thơ. Ngươi xem, ngươi mạnh mẽ như vậy, thật nghĩ đến muốn làm thành đại sự, cũng phải tạm gác lại vài năm."

Thường Nhuận Chi nói: "Ta mỏi mắt mong chờ."

Thường Nhuận Chi phủi phủi góc váy: "Mạc nữ quan muốn tự mình rời khỏi phủ, hay là ta phái người đưa ngươi khỏi phủ?"

"Không cần làm phiền cửu Hoàng Tử phi điện hạ." Mạc nữ quan lạnh lùng nói: "Cửu Hoàng Tử phi điện hạ vẫn là ngẫm lại làm cách nào ứng phó Trắc phi sắp vào phủ đi, thành thân tháng tư, cửu Hoàng Tử phi còn chưa có thai, chỉ sợ... Hừ."

Vẻ mặt Thường Nhuận Chi như thường, nhìn Mạc nữ quan, trên mặt rõ ràng lộ ra nụ cười châm chọc: "Ta cũng mỏi mắt mong chờ."

Nói xong, nàng ta chậm rãi ngồi thân phúc lễ, thật thâm sâu nhìn Thường Nhuận Chi một lát, mới chịu xoay người rời khỏi.

Ngụy Tử cả kinh miệng dính chặt không lên tiếng được, đám người vừa đi, vội vàng hỏi Thường Nhuận Chi: "Cô nương, thật sự để cho nàng ta đi như vậy sao? Nàng ta nói Trắc phi gì đó..."

Thường Nhuận Chi bình tĩnh nói: "Hoảng cái gì?"

"Cô nương..."

Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày: "Chuyện khác Mạc nữ quan nói, còn Trắc phi gì đó... Cửu điện hạ không nói với ta, không lẽ ta lại đi tin tưởng lời của nàng ta."

Thường Nhuận Chi xoa xoa thái dương, nói với Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam: "Các ngươi trước dẫn hai huynh muội Tiêu gia trở lại Nhàn Lạc viện đi, nói hôm nay vì tiễn Bảo Cầm, Ngụy Tử ngươi đi phân phó phòng bếp chuyện hôm nay."

Ngụy Tử lên tiếng, nhìn Diêu Hoàng một mắt, Diêu Hoàng nhìn nàng ta trấn an gật gật đầu, lúc này Ngụy Tử mới yên tâm, chạy tới phòng bếp.

Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam cũng theo lời cáo lui.

Diêu Hoàng đỡ Thường Nhuận Chi vào nội thất, bình lui các nha hoàn khác.

Diêu Hoàng chần chờ nói: "Hôm nay cô nương khó dễ Mạc nữ quan như vậy, có phải rất qua loa hay không?"

"Ta có chỗ nào khó dễ nàng ta." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: "Rõ ràng nàng ta khơi mào chuyện trước."

Diêu Hoàng thở dài: "Cũng là do Ngụy Tử tính tình quá mau."

"Ngược lại không trách Ngụy Tử được." Thường Nhuận Chi nói: "Hôm nay Mạc nữ quan xúc động như vậy, ta cũng không nghĩ tới. Phản ứng của Ngụy Tử, nằm trong dự đoán của ta."

Diêu Hoàng mở to hai mắt: "Cô nương cố ý không hé răng, để Ngụy Tử kể lể Mạc nữ quan?"

Thường Nhuận Chi vuốt cằm.

"Thật ra, ta vẫn luôn tìm lý do, đuổi nàng ta ra khỏi phủ, hôm nay vừa vặn thuận thế mà làm." Thường Nhuận Chi nói: "A Đồng không ưa nàng ta, đương nhiên ta cũng không thể yêu thích nàng ta. Đối với một người diện mạo có vài phần tương tự Hoàng Tử phi trước, ở lại trong phủ sao có thể làm ta an tâm?"

"Gần đây trong phủ có lời truyền, nói Mạc nữ quan rất giống cửu Hoàng Tử phi trước..." Diêu Hoàng nhíu mày nói: "Theo lý thuyết, người gặp qua hình dáng cửu Hoàng Tử phi trước cực nhỏ, lời truyền này vốn có chút kỳ quái."

"Còn có chuyện này sao?" Thường Nhuận Chi nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xem ra Mạc nữ quan này, ở trong phủ chúng ta cũng không phải không hề kiến thụ."

"Ý cô nương là, lời đồn đãi này do nàng ta truyền ra?"

Thường Nhuận Chi gật đầu lại lắc đầu, nói: "Quên đi, mặc kệ làm sao truyền ra, đuổi nàng ta khỏi phủ, chuyện này liền tính hiểu rõ."

"Có thể..." Diêu Hoàng nói: "Phủ Thái Tử và phủ Phụ Quốc công, có phải sẽ khó dễ Cửu điện hạ và cô nương hay không?"

"Ta cũng không phải vô duyên vô cớ đuổi nàng ta ra ngoài." Thường Nhuận Chi nói: "Nếu hai phủ muốn mặt mũi, sẽ không tới cửa đòi cách nói. Nhưng còn sau lưng... Bị hai phủ này ghê tởm nhớ thương còn thiếu sao?"

"Nhưng lần này bất đồng. Dĩ vãng chính là đối với phủ cửu Hoàng Tử, lần này, là đối với cô nương." Diêu Hoàng nghiêm cẩn nói: "Thời điểm Mạc nữ quan nói cô nương sẽ hối hận, nô tì nhìn nàng ta, thật sự... Rất dọa người. Nếu thật sự nàng ta sinh tâm trả thù..."

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng là chuyện không có biện pháp."

"Cô nương!"

"Được rồi." Thường Nhuận Chi cười nói: "Ta tốt xấu gì cũng là Hoàng Tử phi, nàng ta là một chi nữ bình dân, có thể làm nữ quan đã là được phủ Phụ Quốc công che chở, còn có thể bò đến địa vị cao gì, có thể đả động đến nhân sinh và vận mệnh của ta sao? Trừ phi nàng ta theo Thái Tử, tương lai Thái Tử đăng cơ, nàng ta có thể làm một Quý phi. Bằng không, nàng ta có tư bản gì bắt nạt ta?"

Diêu Hoàng nhíu mày nói: "Nhưng nô tì luôn có chút bất an..."

"Đừng bất an, hôm nay là ngày lành, Vương Bảo Cầm thăng quan, Mạc nữ quan cách phủ. Ngươi cũng đi vui vẻ cùng người trong phủ đi."

Diêu Hoàng bất đắc dĩ, theo lời lui ra.