Editor: Bộ Yến Tử
Lưu Đồng đã nói như vậy, Thường Nhuận Chi muốn hỏi lại cũng thấy không tiện.
Lui một vạn bước, mặc dù Sầm Vương thật sự có ham mê không tốt gì đó, nói vậy sẽ gắt gao bịt lại.
Càng không thể vì một tú nữ dân gian như Đoạn Nhu Nam mà bị công chi ở chúng.
Thường Nhuận Chi ngầm than, nói: "Chuyện liên quan đến Sầm Vương, vậy Đoạn Nhu Nam... Cũng chỉ có thể như vậy."
Trong khoảng thời gian ngắn nàng có chút trầm mặc, Lưu Đồng vỗ vỗ sau lưng nàng, nói: "Chuẩn bị nhanh đi, đừng để ngũ ca và ngũ tẩu chờ chúng ta."
Thường Nhuận Chi trở về thay đổi một thân xiêm y tầm thường xuất môn, tận lực mặc ngắn gọn.
Hai người xuất môn xem như là du ngoạn, cũng không dẫn nhiều người, chỉ mang theo một hạ nhân hầu hạ tùy thân.
Lo lắng chuyện tạo dựng cơ hội cho Hoa Trạch và Ngụy Tử có thể ở chung nhiều thêm một chút, Thường Nhuận Chi cho Diêu Hoàng ở lại phủ Hoàng Tử, dẫn Ngụy Tử xuất môn.
Thụy Vương và Thụy Vương phi chờ ở ngã tư, hai phu thê cũng ăn mặc giống hệt như phú quý dân chúng bình thường.
Nhìn thấy Thường Nhuận Chi, lúc này Thường Mộc Chi bỏ qua Thụy Vương, kéo cánh tay muội tử nhà mình.
Sau khi Thường Nhuận Chi hành lễ cho Thụy Vương, Thường Mộc Chi liền kéo nàng đi tới đằng trước.
Thụy Vương cùng Lưu Đồng dừng ở phía sau.
Không bao lâu, khoảng cách giữa hai huynh đệ và hai tỷ muội liền kéo ra.
Thường Nhuận Chi hỏi Thường Mộc Chi: "Làm sao mà đại tỷ tỷ không dẫn ba chất nhi cùng đi?"
"Bọn chúng còn quá nhỏ, dẫn đi xem không được, quái làm cho người ta quan tâm." Thường Mộc Chi cười cười, lại hơi thu nụ cười trên mặt lại, hỏi Thường Nhuận Chi: "Nữ quan phủ Thái Tử đưa tới, ở trong phủ của muội có thành thật?"
Thường Nhuận Chi cảm thấy kinh ngạc vì sao Thường Mộc Chi lại hỏi vấn đề này.
"Chẳng lẽ nữ quan phủ Thụy Vương, không an phận?" Thường Nhuận Chi hỏi.
Thường Mộc Chi cười lạnh, không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Kỹ xảo này của Thái Tử, quả thực khiến cho tỷ thấy rất xấu xa."
Nàng ta nhìn về phía Thường Nhuận Chi, nói: "Chức vị nữ quan, kinh Thái Tử lại làm ầm ĩ như thế này, về sau đều lấy cớ đưa cơ thiếp tới các phủ khác. Thật sự là một chức nữ quan rất tốt, bỗng chốc biến thành chướng khí mù mịt."
Thường Mộc Chi dừng một lúc, lại nói: "Nữ quan đưa đến phủ của muội, còn là người bên phủ Phụ Quốc công... Thái Tử thật sự là có rắp tâm bất lương."
Thường Nhuận Chi chỉ có thể cười cười, an ủi nàng ta: "Tạm thời nàng ta còn vén không dậy nổi sóng gió gì."
"Nghe nói người nọ cùng cửu Hoàng Tử phi trước có điểm giống nhau, mặc kệ như thế nào, muội vẫn nên giám sát thật chặt chẽ." Thường Mộc Chi nói.
Thường Nhuận Chi gật đầu.
Thường Mộc Chi lại cùng nàng nói, nữ quan đến phủ nàng ta làm sao lắc lư đến trước mặt Thụy Vương nói chuyện, nói xong khó tránh khỏi mịt mờ mắng Thái Tử mấy câu.
Thường Nhuận Chi không biết tình hình cụ thể phủ Thụy Vương, nên không tiện mở miệng.
Nghĩ đến Thụy Vương phi bất quá là ở trước mặt Thường Nhuận Chi càu nhàu, nói qua liền cho qua, nhưng mà lại nhắc tới một chuyện khác.
"Phương Sóc Chương và phủ Văn Viễn hầu định ra việc hôn nhân, muội có nghe nói không?"
Thường Nhuận Chi kinh ngạc hỏi: "Đại tỷ tỷ cũng quan tâm chuyện này?" Nàng bất đắc dĩ nói: "Phương gia kia muội đã sớm không thèm để ý tới, đại tỷ tỷ không cần nhìn chằm chằm Phương gia."
"Xem ra muội đã biết." Thường Mộc Chi cười nói: "Tỷ chỗ nào nhìn chằm chằm Phương gia, tỷ là nhìn chằm chằm phủ Văn Viễn hầu đó."
Thường Nhuận Chi giật mình: "Đúng vậy, muội nghe nói cô nương phủ Văn Viễn hầu định ra việc hôn nhân, lúc trước còn muốn ở trước mặt Thụy Vương thông qua... Sau đó bị đại tỷ tỷ cho đuổi đi."
Thường Mộc Chi che miệng cười: "Xem lời muội nói này, cái gì gọi là bị tỷ cho đuổi đi chứ? Nói tỷ giống như hung thần ác sát."
Bất quá nàng ta cũng không phủ nhận.
"Tỷ là sợ nàng ta tà tâm không chết, hoặc là nói, đích mẫu của nàng ta tà tâm không chết, cho nàng ta chui chỗ trống, cho nên mới nhìn chằm chằm nàng ta." Thường Mộc Chi thở dài: "Chính là tỷ không nghĩ tới, kết quả nàng ta lại được cọc hôn sự như thế."
Thường Nhuận Chi nghe rõ ràng ý tứ trong lời của nàng ta, dường như cọc hôn sự này còn có điển cố.
Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng nói: "Nếu tào cô nương kia là người cường ngạnh, gả đến Phương gia, ngược lại không tính là chuyện xấu gì."
"Há chỉ không phải chuyện xấu, nàng ta đây là được đền bù mong muốn."
Thường Mộc Chi xuy cười một tiếng, nhẹ giọng nói với nàng: "Từ trước tỷ cảm thấy cô nương kia ở dưới tay thủ hạ đích mẫu kiếm ăn, nhìn rụt rè sợ hãi, giống như con thỏ nhỏ dè dặt cẩn trọng, nhất định là bị đích mẫu tha mài thành như vậy, còn từng đồng tình với nàng ta."
Nói đến đây, Thường Mộc Chi hừ lạnh: "Nào biết, đó cũng không phải tiểu cừu bị bắt nạt gì hết."
Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ là sói đội lốt cừu?"
Thường Mộc Chi bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ muội tử nhà mình, nói: "Nói là sói ngược lại cũng không tính, nàng ta cũng không phải sói ngoan độc."
Thường Mộc Chi dừng một chút, nói: "Sau khi tỷ đuổi nàng ta đi, cho người nhìn chằm chằm nàng ta. Kết quả muội đoán thử xem? Tỷ phát hiện, thứ nữ này sống ở phủ Văn Viễn hầu, cũng không tính có bao nhiêu sai. Ít nhất ăn no mặc ấm, không chịu khắt khe gì. Nhưng làm người ta bồn chồn là, quan hệ nữ quyến truyền nhiều nhất, đó là đồn đãi đích mẫu nàng ta khắt khe thứ xuất tử nữ. Mà mỗi khi nàng ta xuất hiện tại trước mặt nữ quyến các phủ, chính là bộ dáng đáng thương hề hề, bị ủy khuất rất lớn..."
Thường Mộc Chi thở dài: "Sau đó tỷ mới lĩnh ngộ được, hóa ra là do nàng ta giả vờ. Quả thực nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu là người vụng về, thứ nữ này muốn minh trong được đồng tình, ngầm còn chưa có chịu thiệt."
Thường Nhuận Chi nghe vậy cười nói: "Này cũng là nàng ta thông minh. Bất quá nếu nói tiếp, để thứ nữ gấp gáp đi thông đồng nam tử quyền quý, lúc đó chẳng phải nhị thái thái đích mẫu phủ Văn Viễn hầu làm được chuyện này sao?"
"Nói là nói như thế không sai, cho nên mặc dù tỷ đối với nàng ta nhìn không vào mắt, nhưng cũng không nhiều ý kiến." Thường Mộc Chi nói: "Ngược lại tào cô nương này cũng coi như thuận thế mà làm. Đích mẫu nàng ta để nàng ta thông đồng với nam tử quyền quý, nếu là thành, đương nhiên nàng ta cũng được lợi; nếu bất thành, nói đến nói đi không phải là đích mẫu nàng ta sai lầm sao? Nàng ta là một tiểu cô nương, có ai lại đi trách móc nàng ta nặng nề chứ?"
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Đại tỷ tỷ nói nhiều như thế, còn chưa nói cọc hôn sự này nàng ta đoạt được bằng cách nào?"
"Muội tò mò hả?" Thường Mộc Chi cười hỏi.
"Đại tỷ tỷ đã nói, muội đương nhiên tò mò." Thường Nhuận Chi cũng không già mồm cãi láo, rõ ràng thừa nhận.
Thường Mộc Chi liền đem sự tồn tại của cọc hôn sự này và chấn động của nàng ta kể lại đầu đuôi.
"Tào cô nương kia bị đích mẫu của nàng ta sai sử, trong mối quan hệ nữ quyến đều đã có tiếng. Lời nói không xuôi tai, nhà ai sẽ cưới nàng ta là người không thanh danh trở về? Sau này đích mẫu của nàng ta cũng hiểu được, cuối cùng cũng chú ý tới vấn đề thanh danh của mình, lại muốn vãn hồi chút thanh danh cho mình, cho nên bắt đầu tích cực tìm của hôn nhân tốt cho thứ nữ đó."
Thường Mộc Chi cười lắc đầu: "Cho nên tỷ mới nói nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu vụng về... Đều đến phần thượng, cũng không ý thức được là do thứ nữ kia thiết kế bà ta, còn ba ba nghĩ vì thứ nữ tìm cửa hôn sự tốt để vãn hồi thanh danh của mình."
Thường Nhuận Chi cũng cười theo.
"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi.