Kế Thê

Chương 149: Sầu lo




Editor: Bộ Yến Tử

Thường Nhuận Chi bắt đầu lắc lư qua ngày ở Hầu phủ và phủ Hoàng tử.

Làm Hoàng tử phi như nàng quả thực rất thích ý, Lưu Đồng là một Hoàng tử không được sủng ái, nên có rất ít người đến nịnh bợ. Chẳng sợ hiện tại hắn theo Thụy Vương làm việc, thanh danh địa vị có điều đề cao, cũng không có người đến tới cửa bái phỏng —— Thường Nhuận Chi nghĩ, có thể là vì vị trí phủ Cửu Hoàng tử tương đối thiên đi.

Không cần đi xã giao cùng các quan thái thái, đương nhiên Thường Nhuận Chi sẽ mừng rỡ thoải mái.

Mặt khác, hậu viện phủ Hoàng tử sạch sẽ thanh tịnh, không có chuyện gì sốt ruột, càng làm cho Thường Nhuận Chi mỗi ngày được thư thái.

Nàng thường xuyên về nhà mẹ đẻ, tiểu Hàn thị không có nửa điểm ý kiến.

"Cửu Hoàng tử không có trong phủ. Ngươi đợi ở đó cũng không có người tán gẫu, chẳng bằng trở về bồi lão thái thái nói chuyện." Tiểu Hàn thị cười tủm tỉm nhìn Thường Nhuận Chi, nói: "Thấm Chi đi theo Thừa Học, cũng có hai năm không gặp mặt nàng; còn về Mộc Chi, tuy rằng gả gần, thường ngày nàng cũng thường xuyên trở về nhìn, bây giờ Thụy Vương bận rộn, nàng cũng vội theo, ít nhất nửa năm mới thấy nàng."

Thường Nhuận Chi nghe giọng nói có tí xíu oán trách của tiểu Hàn thị, nói: "Mặc dù đại tỷ tỷ ít khi trở về, nhưng vẫn nhớ tới thái thái cùng lão thái thái. Ta và đại tỷ tỷ gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần đều nghe nàng nhắc tới người trong nhà. Lúc đại tỷ tỷ có thời gian rảnh, nhất định sẽ hồi phủ, thái thái cứ an tâm chờ."

Tiểu Hàn thị than một tiếng, nói thầm: "Thụy Vương bây giờ ẩn ẩn thành người đắc dụng trước mặt Thánh thượng, Mộc Chi là Vương phi cũng không biết bao giờ mới được thoải mái... Bảo đảm ngày nào đó có người đưa nữ nhân tới Vương phủ..."

Thường Nhuận Chi đỡ tiểu Hàn thị, nghe tiểu Hàn thị nhẹ giọng nói với nàng: "Năm rồi không thấy Thánh thượng đề bạt Thụy Vương, Đại tỷ tỷ ngươi còn được thư thái. Thụy Vương bây giờ ở trước mặt Thánh thượng có địa vị cao, người có tâm địa gian giảo, nói vậy tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt. Thủ đoạn đưa nữ nhân lung lạc quan hệ đều rất hữu hiệu, ngay cả phụ thân ngươi cũng từng thu nữ tử như vậy, cũng may lão thái thái bảo chuyển ra ngoài, ngược lại cũng không ở trong phủ kích thích được chút bọt nước nào."

Tiểu Hàn thị lại thở dài: "Nói đến cùng, người trong hậu viện phủ Thụy Vương cũng thật sự không nhiều lắm..."

Thụy Vương trừ bỏ Vương phi là Thường Mộc Chi, chỉ có ba thị thiếp, trong đó một người là nha hoàn hồi môn của Thường Mộc Chi.

So với Nguyên Vũ đế và Thái tử, thậm chí là Kỳ vương, hậu viện của Thụy Vương có vẻ rất đơn điệu.

Khó trách tiểu Hàn thị nói thầm chuyện này.

"Nam nhân có thân phận địa vị liên tục lên cao, bạc có chút ít như vậy, sẽ sinh ra ý tưởng gì? Tiền quyền ngày càng nhiều, ý tưởng hoặc nhiều hoặc ít sẽ biến." Tiểu Hàn thị sầu lo nói: "Nhìn Thụy Vương cũng không phải người yêu thích sắc đẹp, cùng Đại tỷ tỷ ngươi thành thân mấy năm nay vẫn liên tục ân ân ái ái. Cũng không biết tương lai như thế nào..."

Tương lai của Thụy Vương và Thụy Vương phi, Thường Nhuận Chi cảm thấy không nên nhiều lời.

Tiểu Hàn thị sầu lo phủ Thụy Vương, Thường Nhuận Chi làm sao không lo? Chẳng qua tiểu Hàn thị sầu lo là tương lai Thường Mộc Chi làm một nữ nhân và thê tử, mà Thường Nhuận Chi lo, Thụy Vương cũng là nhi tử Hoàng đế, Vương gia đứng đắn tương lai.

Các nàng sầu lo không phải một việc, nhưng trăm sông đổ về một biển, tương lai của Thụy Vương, cũng không đại biểu cho tương lai Thường Mộc Chi sao?

Thường Nhuận Chi trầm mặc, sau đó cười nói với tiểu Hàn thị: "Thái thái mới nói Đại tỷ tỷ canh giữ ở phủ Thụy Vương, không có thời gian trở lại Hầu phủ nhìn thử, lúc này lại bắt đầu lo lắng chuyện tương lai Đại tỷ tỷ... Đại tỷ tỷ canh giữ ở phủ Thụy Vương, làm sao không phải coi giữ Thụy Vương? Thụy Vương tính tình rộng nhân, cùng Đại tỷ tỷ luôn luôn ân ái, Đại tỷ tỷ thay hắn lo liệu hậu viện, cùng các vị quan phu nhân xã giao, là một hiền thê. Theo ta thấy, Thụy Vương chỉ có càng ngưỡng mộ Đại tỷ tỷ, sầu lo của thái thái, có thể buông xuống."

Tiểu Hàn thị nghe nàng nói liền nở nụ cười: "Chuyện gì đến miệng ngươi, đều là chuyện tốt."

Thường Nhuận Chi cười nói: "Thái thái chính là ưu tư quá nặng, nên hướng chuyện tới cái tốt mà nghĩ."

"Cũng phải." Tiểu Hàn thị gật đầu, lại đối với Thường Nhuận Chi nói: "Đến cùng là nữ nhi đã gả đi, như nước hắt ra ngoài, Mộc Chi là tiểu tức phụ hoàng gia... Nàng không trở về Hầu phủ, ta cũng không thể thường xuyên chạy tới phủ Thụy Vương tìm nàng, miễn cho người ta nói nhảm. Bây giờ ngươi cũng xuất giá, vừa là tỷ muội của Mộc Chi vừa là chị em dâu, còn nữa, trước nay Thụy Vương và Cửu Hoàng tử tương thân tương ái, nếu ngươi không có việc gì, cũng thay ta chạy tới phủ Thụy Vương nhiều chút."

Thường Nhuận Chi hiểu rõ ý tứ tiểu Hàn thị, gật đầu đáp ứng.

Đáng thương lòng phụ mẫu trong thiên hạ, mặc dù nữ nhân đã trưởng thành, làm phụ mẫu như cũ không thể không lo.

Cũng may Đại nãi nãi Triệu Thanh Dao Hầu phủ sắp lâm bồn, dời đi lực chú ý của tiểu Hàn thị.

Triệu Thanh Dao sắp sinh, khi Thường Nhuận Chi nhận được tin tức thì đang ở tiểu viện của lão thái thái cùng với lão thái thái.

Lão thái thái đang tụng kinh, còn Thường Nhuận Chi thì ngồi một bên chép kinh.

Chuyện chép Kinh Phật, là lần trước Thường Nhuận Chi bị lão thái thái triệu gấp từ thôn trang về, tự giác lĩnh phạt chép Kinh Phật sau đó lại bắt đầu yêu thích công việc giết thời gian này.

Trước khi nhận Thánh chỉ tứ hôn, Thường Nhuận Chi đi tới thôn trang, Lưu Đồng lại đuổi theo tới đó, ở chung với Thường Nhuận Chi hai ngày. Sau khi Lưu Đồng đi, Thường Nhuận Chi bị lão thái thái triệu về phủ, còn răn dạy nàng một phen.

Thường Nhuận Chi là người theo thuyết vô thần, cũng không phải rất tin tưởng Phật Tổ, thần minh hư vô mờ mịt gì đó. Mặc dù bản thân nàng chết mà trùng sinh có chút thần kỳ, nhưng còn không đến nỗi để nàng hết lòng tin theo tôn giáo. [Tử: Từ lúc bắt đầu edit tới giờ, ta chưa rõ lắm về cái chết của nữ chính ở kiếp trước á. Tự nhiên sống dậy tiếp nhận thân phận hiện tại luôn, làm ta hơi hoang mang, không biết vì sao chết!]

Cho nên đối với việc người Đại Ngụy thờ phụng Phật giáo cũng tốt, người Tây Vực thịnh hành Hoả giáo cũng tốt, Thường Nhuận Chi vẫn duy trì tôn trọng tôn giáo, tôn trọng nguyên tắc thờ phụng tôn giáo. Còn về phần nàng, nàng chỉ tin nhân định thắng thiên.

Nhưng mặc kệ nói cách nào, thứ nhất khi chép Kinh Phật có thể bình tâm tĩnh khí, thứ hai có thể luyện chữ, thứ ba có thể giết thời gian, Thường Nhuận Chi sẽ không bài xích.

Tin tức Triệu Thanh Dao bắt đầu đau bụng sinh truyền đến, Thường Nhuận Chi đặt bút xuống nhìn lão thái thái.

Nha hoàn đến bẩm báo nói: "Thái thái đã đi tới viện của Đại gia, bảo nô tì đến nói một tiếng cho lão thái thái và Tam cô nãi nãi. Bên kia đúng là loạn, thái thái nói lão thái thái cũng đừng đi qua. Thái thái nói, chờ Đại nãi nãi sinh, thái thái sẽ tự mình đến báo tin vui cho lão thái thái."

Vốn dĩ lão thái thái nhắm mắt niệp phật châu, lúc này lặng lẽ mở mắt, gật đầu với nha hoàn nói: "Trở về nói với thái thái các ngươi, nói ta đã biết. Để nàng hảo hảo an bài, đây chính là hài tử đầu tiên đời thứ tư của Hầu phủ chúng ta, cần phải tỉ mỉ chút."

Nha hoàn lên tiếng trả lời sau đó rời khỏi đó, lão thái thái muốn từ bồ đoàn đứng lên, Thường Nhuận Chi vội đi qua đỡ bà ta.

Lão thái thái nhìn mặt ngoài thật bình tĩnh, nhưng thấy biểu hiện bà ta thường xuyên nhìn về phía cửa và đứng dậy đi hai vòng, thật ra trong nội tâm lão thái thái cũng là kích động hưng phấn.