Kẻ Tám Lạng Gặp Người Nửa Cân

Chương 13




Anh nằm trên giường, trăn trở hồi lâu mà vẫn không ngủ được. Hình ảnh người con gái đó ám ảnh anh đến mức trong đầu anh khó có thể nghĩ đến việc gì khác.

*2 tiếng trước*

"Tôi sống một mình... 9 năm đã quen rồi!"

Tuy anh không nhìn rõ gương mặt đó nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được giọng nói của cô không vững chắc, cơ thể cô còn run rẩy rất dể nhìn ra. Đau lòng lắm sao?

"Ba mẹ cô ly hôn?" Anh vốn không phải kẻ thích nhiều chuyện nhưng lại không hiểu vì sao chuyện riêng của cô gái này lại hết mực để tâm.

Tay cô ngừng vuốt lông A Cẩu, bàn tay nhỏ khẽ thụt lại. Cô đứng dậy nhìn anh với đôi mắt đỏ đầy bấn loạn.

"Ba mẹ... Tôi... tôi là trẻ mồ côi!"Nước mắt tự động rơi xuống hai bên gò má. Cô bối rối lau đi nhưng càng lau thì nước mắt càng chảy. "Thật ngại quá! Lâu nay không ai hỏi tôi về vấn đề này nên nên tôi có chút..."

K mở to mắt ra nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt điềm tĩnh đến đáng sợ kia đang cố gắng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt? Rõ ràng là đang khóc nhưng tại sao lại còn giữ vững nét mặt bình tĩnh đó? Cô bị ngốc sao?

"Thả lỏng người đi. Bộ cô chưa từng khóc sao? Cố gắng kiềm nén thế thì càng đau lòng hơn thôi!"

"Tôi không có kiềm nén. Là nó làm tôi quá bất ngờ. Nó khiến tôi không kịp trở tay!"

"Cũng không còn sớm, cô mau vào ngủ đi!"

Cô nhìn anh rồi gật đầu.

"A Cẩu, đi vào!" Nhìn con mèo dưới chân đang nằm ưỡn người chơi đùa, cô liền lên tiếng ra lệnh. A Cẩu nghe lời liền ngồi dậy chạy vào trong. Cô sau đó cũng đóng cửa kéo rèm lại.

-

Ánh nắng len lỏi qua khe của chiếu vào gương mặt của cô khiến cô nhíu mày mở mắt. Nhanh chóng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân. Chỉnh chu bản thân ở trước gương, cô cầm thỏi son tô lên môi. Tuy cô không phải là người thích trang điểm nhưng cô thừa biết nếu mang gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống này ra đường chắc chắn sẽ dọa người. Bỏ vào ba lô những thứ cần thiết cùng chiếc laptop vào bên trong, cô đi đến nhà bếp lấy bánh sandwich đã mua ở cửa hàng tiện lợi, bóc ra đưa lên miệng rồi mang giày thể thao vào.

"Cạch"

"Chuyện hôm qua tôi xin lỗi!"

Vừa mở cửa nhà đã bị người ta dọa cho giật mình. Cô nhìn anh với ánh mắt có chút tức giận.

"Dọa chết tôi rồi!"Cô cáu gắt rồi đóng cửa lại. "Sao phải xin lỗi?"

"Chuyện hôm qua, tôi không nên nhắc đến..."

"Qua rồi thì đã qua rồi. Anh đứng đây đợi cũng chỉ có việc này thôi phải không?" Nói rồi lại đưa lên miệng miếng bánh đang ăn dở.

"Sau này nếu rảnh thì có thể đến câu lạc bộ KN để chơi." K đưa hai tay vào túi quần nói. Hôm qua anh đã suy nghĩ cả một đêm, lúc trước cô từng nói có chút thú vị về bộ môn của anh nên đưa cô đến tham quan trụ sở KN cũng xem như lời xin lỗi của mình.

"Không thích à?"Thấy cô chỉnh chăm chú nhìn mình mà không có phản ứng gì liền có chút nóng lòng.

"Không, chỉ là đang nghĩ tôi làm thế nào để đến trụ sở của các anh thôi."Nói rồi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh.

K nhận lấy điện thoại từ tay cô, nhấn dãy số di động của mình rồi đưa lại cho cô. Đầu óc cô nhóc này cũng thật lanh lợi.

"Khi nào rảnh thì gọi cho tôi."

"Tôi vốn không phải loại người quá bận rộn. Tôi vẫn có thể đến trụ sở của anh lúc nào tôi muốn!" Nhanh chân đi theo anh, điều đáng để cô công nhận đó là chiều cao của người này. Tuy không quá cao nhưng so với nhiều người thì 164 centimet cũng không phải là quá thấp. Vậy mà đi với anh ta lại cảm thấy bản thân mình nhỏ bé vô cùng!

"Chúng ta không thân thiết đến mức đi gần nhau như vậy."

"Bất đắc dĩ phải thân thiết. Tôi lỡ miệng nói những chuyện chưa bao giờ nói với bất kì ai cho anh nghe rồi!" Vai nhỏ nhún lên nói rồi tiếp tục ăn cho xong bữa sáng của mình.

"Nếu người khác hỏi cô về vấn đề đó thì cô cũng sẽ trả lời như vậy phải không?"

"... Trừ chuyện công việc ra thì hầu như tôi không nói chuyện với ai khác nhiều như vậy... Hình như tôi chỉ vậy với anh thôi!" Cô dừng chân lại suy nghĩ vài giây rồi nói theo cách mà bản thân cô cũng khó hiểu.