Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

Chương 57




Giây phút nhận ra chẳng còn ai đọc truyện mình kể cả những người đọc từ lúc mình mới bắt đầu.

Hôm qua không đăng vì tui tưởng hôm nay mới thứ 6:))

159.

Nó ngồi đối diện với một chú công an tuổi còn trẻ, người kia đối với nó rất nhỏ nhẹ dường như sợ nó vỡ.

Nó ngồi ở đây thì cũng biết bản thân đã gây ra tội lớn, giết người.

Lại càng đáng sợ hơn khi giết chính người mẹ ruột của mình.

Nó giết hai mạng người nhưng điều nó làm không hề hối hận, có bị bắt thì vô tù có cơm ăn cũng đỡ hơn ở ngoài nhịn đói.

Tuy nhiên nó còn ở độ tuổi vị thành niên và hành động của nó được cho là tự vệ chính đáng vì vậy được thả đi.

Nhưng hiện tại nó chẳng có bất kì người thân nào, để một đứa trẻ một mình như vậy chính là không làm tròn trách nhiệm cảnh sát vì vậy họ đã phái người đi tìm thêm thông tin.

Cũng may nó còn một người cha nữa, nhưng thân phận của người đàn ông này khiến nhóm cảnh sát e sợ.

160.

Lần đầu tiên bước vào căn nhà rộng như vậy, to như vậy khiến nó ngơ ngác.

Nhìn chiếc thảm xa hoa trước mắt khiến nó do dự, nó đi chân trần nên dính đầy bụi.

Nó sợ khi bước vô sẽ làm bẩn lấy tấm thảm xa hoa kia.

Tuy vậy, dưới sự hối thúc của quản gia nó cũng phải đi vào.

Nó được phân cho một cô hầu gái dạy nó tất cả những quy tác và giải thích rõ những điều ở đây, cũng may cô hầu gái này khác với những cô gái nó từng gặp.

Dịu dàng, hòa nhã là hai từ để miêu tả cô.

161.

Nhiều người nghĩ rằng nó vịt hóa thiên nga.

Đây là sự thật.

Từ một cậu bé bẩn thiểu sống ở khu ổ chuột quay mình một cái thành một tiểu thiếu gia trong gia đình giàu có.

Nhưng đó là lời bên ngoài nhưng bên trong nội bộ thì lại khác.

Nó có rất nhiều anh chị em, đều là cùng cha khác mẹ mà ra. Cái khác của nó và họ chính là mẹ của họ đều là những tiểu thư danh giá được cha cưới xin đoàn hoàng. Còn mẹ của nó thì là gái bán hoa, tình một đêm với cha rồi chạy đi.

Sự khác biệt này gây ra cho nó cản trở.

Từ khu ổ chuột lên tầng lớp thượng lưu nó mới thấy rõ sự khác biệt.

Người nghèo vẫn cứ nghèo và người giàu thì lại càng giàu, nhưng ở họ đều đồng nhất ở điểm kết bầy đi bắt nạt kẻ yếu.

Giữa con của tiểu thư quý tộc và con của gái bán hoa là một rào cản lớn khiến cho nó vẫn bị đẩy vào con đường bị bắt nạt.

Đôi khi những người anh người chị hoặc em của nó sẽ đẩy nó ngã xuống cầu thang rồi cười khúc khích quay đi.

Cũng có đôi khi là lừa nó giờ ăn cơm để nó đến muộn bàn ăn thì chẳng xót được cái gì.

Lũ trẻ thấy nó không được trọng dụng nên bắt đầu dở những chiêu trò bắt nạt quá đáng hơn mà cũng chẳng ai can thiệp việc này cả.

Nó biết mình chẳng có quyền gì chỉ đành ngậm miệng chịu đựng mà thôi.

162.

Ngày nó gặp được cha là lúc nó bị phạt quỳ do lỡ dẫm chân vào một người chị lớn hơn mình mười tuổi.

Người đàn ông lâu lâu mới về ăn cơm cùng con.

Ông ta đi qua nó không thèm cho nó một ánh mắt nhưng ngay sau đó nó được thả đi về phòng, còn được cho ăn.

Đó là một bữa cơm đầy đủ, cơn canh rau thịt đều có, đây là bữa cơm ngon nhất kể từ khi nó tới đây.

Kể từ lúc ấy nó quý cha như mạng.

Nhưng dần sau nó mới hiểu được rằng, có lẻ lúc đó cha ngứa mắt mình gầy gò bần hàn, làm mất thẩm mỹ của ngôi nhà nên mới cho nó về và ban cho bữa cơm.

163.

Cũng kể từ khi ấy nó mới chợt nhận ra mình cần phải thay đổi để được cho đặt vào trong lòng.

Nó được cha thuê gia sư về dạy mọi thứ cho nó, nó cố gắng học, thật nổ lực để có thể đến trường học nhưng những anh chị em khác.

Nhưng nó sớm nhận được đáp án cho những nổ lực của mình.

Khi nó săn được một con hồ ly và đem đến cho cha thì cha đã xử lý con vật mềm mại đáng yêu kia trước mặt nó.

Nó ôm xác con hồ ly mà sững sờ, người đàn ông này máu lạnh thật?

Năm nó học lớp 10, nó đem huy chương vàng đạt giải toán về đưa cho cha.

Đôi tay không còn nhỏ thành kính đưa cả hai tay cầm huy chương lên trước mặt cha và nở một nụ cười tươi.

Nhưng đáp lại là một cái tát của cha cùng lời chửi rũa không thương tiếc.

Nó đi về nằm trong lòng cô hầu gái theo mình mấy năm, nó giễu cợt mình thật buồn cười.

Trãi qua nhiều chuyện như vậy sao nó vẫn ngây thơ tin rằng cha không ghét nó?

Nó vốn dĩ cũng chỉ là con của gái bán hoa, nào được cha coi trọng cơ chứ mà vẫn đêm ngày ảo tưởng được cha đặt trong lòng?