Ngồi lướt tóp tóp mới nhớ ra hôm nay tới ngày đăng:V
Tui viết cốt truyện đến chương 67 rồi quí dị, tui đang phân vân là nên cho Lâm Quốc ngỏm rồi thụ bị ăn hiếp xong được công cứu hay là thụ bị mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần vì phát hiện là gay xong sau đó thụ bị hành hạ đồ đồ r đc công cứu ra.
Tui phân vân hai cái quá, nên chọn cái nào để cho thụ gặp lại công đây quí dị.
146.
Ngày sinh nhật tròn mười ba tuổi, Tránh Thục dẫn nó đi chơi.
Ban đầu mẹ nó không cho nó đi, nó còn tưởng rằng mẹ muốn bảo vệ sợ nó đi theo người xấu rồi bị bán đi. Nhưng sự thật vẫn luôn phũ phàng.
Khi Tránh Thục rút ra vài tờ tiền đưa cho mẹ nó, nó liền bị đẩy đi, khi quay đầu lại chỉ thấy mẹ cười hiền dịu rồi khép cửa lại.
Nó cuối đầu, được bàn tay to lớn của Tránh Thục cầm lấy dắt ra khỏi khu ổ chuột.
"Mình đi đâu vậy ạ?"
Nó ngẩn đầu lên nhìn hắn mà hỏi. Tránh Thục chỉ mỉm cười đưa tay xoa nhẹ đầu nó rồi bảo: "Dẫn con đến một nơi rất vui để chơi."
Quả thật nơi này rất vui, là một công viên vui chơi nhỏ.
Tránh Thục mang nó đi lên cầu trượt, cũng sợ nó không biết chơi và sợ hãi nên để nó ngồi lên người mình rồi cùng nhau trượt xuống.
Khi ngồi lên chiếc xích đu, cũng là Tránh Thục đẩy cho nó, hắn không giám đẩy mạnh sợ nó té.
Nó cũng cảm nhận được sự dịu dàng lại tinh tế này, trong phút chốc nó muốn đem cả linh hồn mình giao cho người đàn ông dịu dàng này.
147.
Chơi đã đời rồi, Tránh Thục mang nó đến một cánh đồng.
Hai người cùng nhau thả mình trên nền đất cũng chẳng sợ dơ bẩn hay côn trùng cắn.
Nó nhìn lên bầu trời xanh ngát, hít vào mũi hương thơm của cỏ dại mà thoải mái.
Đây là lần đầu tiên nó rời khỏi khu ổ chuột cũng là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra mà nó vui đến vậy.
Nó không lo bị đói bụng bởi được người đàn ông bên cạnh mua cho từng miếng bánh miếng kẹo.
Nó không sợ bị đánh đập bởi được người đàn ông bên cạnh mang đến một nơi yên bình khác.
"Hôm nay chơi có vui không?"
Tránh Thục quay người nhìn thẳng vào trong mắt nó mà hỏi, nó gật gật đầu còn mỉm cười với hắn.
Gương mặt nhỏ mang nhan sắc mỹ miều của mẹ với đôi mắt tròn xoe màu xanh biển khi cười lên thì mắt híp lại hình lưỡi liềm.
Đứa bé mười ba tuổi xinh đẹp như hoa khi cười lại càng thêm sinh động làm rung rinh trái tim bên cạnh.
148.
Sau buổi đi chơi nó lại phải quay về khu ổ chuột thối nát.
Như từ trên mây rớt xuống, khi về nhà mẹ nó lại nổi cơn vì khách ăn xong không trả tiền.
Mẹ nó không ngại cơ thể đầy vết hoang ố mà lấy đôi tay bẩn thỉu đánh nó thật nhiều. Nó đau cũng không dám kêu lên một tiếng, càng không giám nhìn đến địa phương đang chảy dịch trắng kia.
Càng ngày càng quá đáng, nhiều hôm khi mang khách về nhà. Mẹ nó không cho nó ra ngoài mà bắt nó đứng trong phòng nhìn cảnh nam nữ mây mưa.
Từng tiếng rên rĩ ái muội, tiếng va trạm mạnh mẽ và mùi hương nhục d.ục khiến nó thấy vô cùng kinh tởm.
149.
Có lẻ vì điều kiện sống tồi tệ mà nó trưởng thành hơn bất cứ đứa trẻ khác cùng trang lứa.
Đôi mắt xanh tròn chẳng có chút trong sáng tuổi trẻ mà thay vào đó là u ám.
Nó nhìn những thứ xung quanh mình, chịu đựng nổi đau thể xác.
Có lẻ nơi bình yên nhất đối với nó là vòng tay của Tránh Thục, người đàn ông đem lại hơi ấm, cho nó sự bình yên mà nó luôn khát khao có được.