Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 93




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: MinHy

Khi Thẩm Đại tỉnh lại trong bệnh viện đã là ngày hôm sau. Cơn phát tình của anh đã giảm, cơ thể không thoải mái lắm nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Anh nhớ lại tất cả mọi chuyện trước khi hôn mê, hỗn loạn, tuyệt vọng, mất kiểm soát, tất cả những điều Cù Mạt Dư mang đến cho anh đều hiện rõ trước mắt.

Trên người anh có mùi pheromone cây bạch du, nhàn nhạt nhưng rất rõ ràng, anh không biết tại sao Bạch Hướng Vãn lại xuất hiện ở đó, càng không biết vì sao Cù Mạt Dư cũng ở đó. Bọn họ giống như cùng bị trói trên một chiếc xe mất lái, đang lao về phía vách núi trước mặt, ai có thể ngăn cản tai nạn không xảy ra?

Thẩm Đại theo bản năng đưa tay sờ gáy, nơi đó chỉ có một vết thương ngoài da đã kết vảy, anh biết rốt cuộc thì Cù Mạt Dư không đánh dấu mình, nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ trên đời có rất nhiều người cho rằng, đánh dấu của Alpha đỉnh cấp là thư mời đến Vanity Fair*, nhưng đối với anh, đó chính là một quả táo độc. Anh đã phải trả giá đầy đau đớn khi chệch bánh trên đường ray sinh mệnh, anh sẽ không bao giờ giẫm vào vết xe đổ đó nữa.

*Vanity Fair: "Hội chợ phù hoa"là một tiểu thuyết đa tuyến nói về xã hội quý tộc tư sản và số phận của con người với nhiều thành phần trong xã hội đó. Ở đây mang ý chỉ dấu ấn của Alpha đỉnh cấp giống như lời mời đến với cuộc sống của tầng lớp thượng lưu.

Lúc anh nói muốn cắt bỏ tuyến thể, là lời nghiêm túc. Nếu không có tuyến thể, nếu anh không phải Omega, có lẽ sẽ bớt đi rất nhiều cực khổ. Ít nhất anh cũng sẽ không phải trải qua kỳ phát tình mặc người khác xâu xé, cũng sẽ không bị pheromone của Cù Mạt Dư khống chế, cho dù có phải trả giá bằng sức khỏe, nếu có thể phá vỡ xiềng xích gông cùm vốn có, cũng rất đáng giá.

Anh muốn, chờ đến khi Khâu Khâu ba tuổi, không còn ỷ lại vào pheromone của mình nữa...

Đúng rồi, Khâu Khâu!

Anh nhìn bốn xung quanh, không tìm được di động của mình, vội vàng nhấn chuông.

Hộ lý rất nhanh đã đi vào, theo sau đó là dì Lan.

"A Đại, cậu tỉnh rồi." Dì Lan gượng gạo cười, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề. Bà là người phụ nữ lương thiện và tốt bụng, không hề che giấu cảm xúc.

Thẩm Đại không hỏi gì cả, dường như đối với anh, không có gì quan trọng bằng Khâu Khâu, kể cả bản thân anh, anh hỏi: "Dì Lan, Khâu Khâu đâu?"Miệng khô khốc, âm thanh khàn khàn, lúc này anh mới cảm nhận được yết hầu khô rát, đau đớn.

Dì Lan rót một cốc nước: "Cậu yên tâm, Khâu Khâu đang ở nhà, bảo mẫu chăm."

"Điện thoại di động của cháu đâu?"

"Tôi không biết, lúc cậu đến đây không có điện thoại di động."

Chắc là ở trong nhà Trình Tử Mai, Thẩm Đại thầm nghĩ, không có điện thoại cũng tốt, hiện tại anh không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào. Anh cảm thấy xấu hổ là chuyện nhỏ, tệ hơn là anh cảm thấy áy náy, anh đã mang đến cho mọi người nhiều phiền toái như vậy.

"Có muốn dì hỏi lão Ngô không?" Dì Lan hỏi.

"Không cần, dì mở camera theo dõi cho cháu xem là được."

Dì Lan mở phần mềm trên di động, Thẩm Đại thấy Khâu Khâu đang ngủ, trong lòng mới yên tâm, anh từ trên giường ngồi dậy.

"A Đại, cậu muốn đi vệ sinh à?"

"Đi về."

"Cơ thể cậu chưa hồi phục đâu, bác sĩ bảo phải ở thêm vài ngày."

"Không cần đâu."

"A Đại, nên nghe bác sĩ đi." Vẻ mặt dì Lan khó xử.

Thẩm Đại ngưng lại một chút, trở về giường nằm. Gì mà nghe lời bác sĩ, rõ ràng là nghe lời Cù Mạt Dư, thôi, dì cũng chỉ là người làm thuê, không cần phải làm dì Lan khó xử. Anh hỏi: "Ở mấy ngày vậy?"

Dì Lan chậm chậm nói: "Tầm... bốn năm ngày."

"Đến khi đánh dấu tạm thời của cháu biến mất, đúng không?" Thẩm Đại thẫn thờ hỏi.

Dì Lan thở dài.

Cũng phải, làm sao mà Cù Mạt Dư cho phép trên người anh mang pheromone của Alpha khác ra ngoài cửa, mặt mũi của Alpha đỉnh cấp sẽ để ở đâu.

"Hiểu rồi, nhưng cháu muốn gặp Khâu Khâu."

"Tôi sẽ nói với thiếu gia."

"Dì Lan, cho cháu mượn điện thoại, cháu muốn gọi mấy cuộc."

Thẩm Đại gọi cho Thẩm Tần trước, hỏi tình hình của bà ngoại. Mấy ngày nay sức khỏe của bà có chuyển biến tốt hơn, tinh thần cũng không tồi, nhưng tạm thời chưa thể xuất viện. Nói chưa được vài câu, Thẩm Tần bắt bầu đề cập đến việc bà ngoại cần bổ sung dinh dưỡng gì, cần kê thêm đơn thuốc gì, vừa công khai vừa ngấm ngầm đòi tiền.

Thẩm Đại bất lực cùng ông nói chuyện tiếp: "Điện thoại của tôi có chút vấn đề, chiều nay sẽ chuyển sau, ông chăm sóc tốt cho bà ngoại."

Cuộc điện thoại thứ hai, anh gọi cho Trình Tử Mai.

Lúc Trình Tử Mai nhận cuộc điện thoại số lạ, rõ ràng không kiên nhẫn lắm, vừa nghe được âm thanh của Thẩm Đại thì "A" một tiếng: "A Đại? Cậu, cậu sao rồi? Cậu ở đâu rồi?"

"Tớ đang ở bệnh viện, không sao cả." Thẩm Đại trầm giọng nói, "Lại mang phiền phức đến cho cậu rồi, rất xin lỗi, tớ..."

"Không sao đâu, cậu đừng để trong lòng, không ai nghĩ Cù tổng sẽ..." Trình Tử Mai cũng cảm thấy có chút xấu hổ, "Ừm, quản gia của Cù tổng đến đây giải quyết mọi chuyện, ông ấy nói chuyện rất có khí phách, còn bồi thường tớ một khoản tiền lớn, đây là phí bịt miệng sao."

Thẩm Đại dùng tay đỡ trán đau nhức, nặng nề, "Điện thoại của tớ có ở nhà cậu không?"

"Quản gia mang đi rồi." Trình Tử Mai cẩn thận hỏi, "A Đại, cậu muốn kết hôn với Cù tổng à?"

"Gì cơ?"

"Tin tức Cù tổng với Chu Hiểu Sơ hủy hôn đã được công bố trên báo vào hôm nay, bây giờ đang có tin đồn Cù tổng muốn kết hôn với cậu."

Thẩm Đại lạnh lùng nói, "Không, chúng tớ không có khả năng ấy."

Trình Tử Mai bất đắc dĩ thở dài: "A Đại..." Cô ngưng lại, cuối cùng nuốt lời muốn nói vào trong lòng, "Thời điểm kỳ phát tình vừa hết là lúc suy yếu nhất, cậu nghỉ ngơi cho tốt."

"Ừm, cậu gửi số điện thoại của Bạch sư huynh cho tớ nhé."

Nhìn tin nhắn Trình Tư Mai gửi tới, Thẩm Đại lại không có can đảm gọi. Cuối cùng anh trả điện thoại lại cho dì Lan: "Dì Lan, điện thoại của cháu ở chỗ chú Hằng, dì bảo chú Hằng mang đến cho cháu được không?"

"Ừm, được."

Dì Lan đang gửi tin nhắn, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Cù phu nhân bước vào.

"Phu nhân."

Cù phu nhân gật đầu với dì Lan, dùng ánh mắt ám chỉ dì cùng hộ lý ra ngoài trước.

Hai người đi rồi, Cù phu nhân ngồi bên giường bệnh, ánh mắt u sầu: "A Đại, cậu khỏe hơn chưa."

Thẩm Đại không chút biểu cảm, thấp giọng nói: "Khá hơn nhiều rồi."

"Tôi tới đón cậu xuất viện, căn nhà mà tôi gặp Khâu Khâu lần đầu, cậu còn nhớ không, cậu với Khâu Khâu trước tiên dọn đến đó ở đi." Cu phu nhân bổ sung, "Cù Mạt Dư cũng đồng ý."

Thẩm Đại ngẩn người nhìn Cù phu nhân, dường như không dám tin.

Cù phu nhân lấy trong túi ra một chiếc điện thoại: "A Hằng đưa cho tôi, đây là của cậu à."

Thẩm Đại chầm chậm nhận di động, chần chừ nói, "Thật vậy sao?"

"Là thật, hai bảo mẫu cũng sẽ qua đó chăm sóc Khâu Khâu." Cù phu nhân cúi đầu, thần sắc ảm đạm, "Hiện tại Mạt Dư không tiện đến gặp cậu. Đồ dùng hàng ngày của cậu và Khâu Khâu, tôi đã gọi cho A Hằng thu dọn mang qua đó."

Thẩm Đại trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Hắn muốn thế nào?" Anh đối với bất kỳ hành động nào của Cù Mạt Dư đều tràn ngập đề phòng, chỉ sợ là hiện tại Cù phu nhân ra mặt, nhưng nếu Cù Mạt Dư không đồng ý, anh không có cách nào ra khỏi Cù gia.

Cù phu nhân ngẫm nghĩ: "Hiện tại nó rất rối, cậu cho nó một chút thời gian."

Trong đầu Cù phu nhân hiện lên cuộc đối thoại với con mình cách đây không lâu, bà không nói cho Thẩm Đại, Cù Mạt Dư cũng đang ở bệnh viện này, thậm chí còn ở phòng ngay bên cạnh.

Đêm qua Cù Mạt Dư đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng trong cabin giải nén, Du Phong Thành đoán tình hình của hắn không ổn, nên đưa tới bệnh viện.

Alpha có khả năng sử dụng pheromone để thống trị người khác, nhưng sự thống trị của pheromone cũng khiến bọn họ phải trả giá đắt. Cù Mạt Dư đánh hợp kim dày 12cm nát như pho mát Thụy Sĩ, điều này cho thấy lượng pheromone tiết ra khủng khiếp đến như thế nào.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra, thể trạng của Cù Mạt Dư kém đến vậy, lúc Cù phu nhân tới bệnh viện, hắn đã truyền hết ba chai dịch.

Cù phu nhân nhìn Cù Mạt Dư mặc quần áo bệnh nhân, đầu tóc hỗn độn, trên khuôn mặt tái nhợt lún phún vài sợi râu xanh, bà không dám nhận đây là đứa con luôn hừng hực khí chất trước đây của mình.

"Con sao vậy?" Cù phu nhân vừa đau lòng vừa sốt ruột, "A Hằng nói, Thẩm Đại cũng ở đây."

Cù Mạt Dư không có mặt mũi để nói cho mẹ mình những chuyện đã xảy ra, mặc dù có lẽ bà đã biết gần hết mọi chuyện: "Phòng bên cạnh." Hắn dựa vào tường, tưởng tượng bên kia bức tường là Thẩm Đại, có lẽ hiện tại đây là khoảng cách gần nhất bọn họ có thể duy trì. Hắn thậm chí không có can đảm bước qua bên kia gặp, hắn sợ, hắn sợ ngửi thấy mùi pheromone của Bạch Hướng Vãn trên người Thẩm Đại.

Cù phu nhân không nhịn được trách cứ: "Con mấy tuổi rồi? Tại sao biến mình thành như vậy."

Cù Mạt Dư trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Anh ấy không chịu để con đánh dấu."

"Lúc trước con bắt ép cậu ấy xóa bỏ ký hiệu, con biết..." Cù phu nhân cắn chặt răng, "Hiện tại cậu ấy tất nhiên không chịu." Nàng không thể tưởng tượng, không có thuốc tê làm phẫu thuật là chấp nhận bao nhiêu đau đớn, trải qua những điều đó, làm sao có thể bằng lòng bị đánh dấu.

"Con muốn cưới anh ấy, muốn đánh dấu anh ấy, muốn cho anh ấy tất cả, nhưng anh ấy..." Môi Cù Mạt Dư run rẩy, trái tim truyền đến cơn đau quặn, "Cái gì anh ấy cũng không cần."

Cù phu nhân thở dài nói: "Mạt Dư, con thực sự thích cậu ấy sao?"

Cù Mạt Dư tự giễu nói: "Nếu không, tại sao con phải như này."

"Nhưng những gì con thể hiện ra đều chỉ là đòi lấy."

"Con...con đối với anh ấy không tốt sao, con hủy bỏ hôn ước, con đưa anh ấy với Khâu Khâu về nhà, thậm chí còn bằng lòng cho anh ấy ký hiệu." Cù Mạt Dư nhắm mắt, mệt mỏi nói, "Anh ấy vẫn không cần, anh ấy rốt cuộc muốn cái gì, cái gì anh ấy cũng không cần...Mẹ, con không có gì có thể cho anh ấy sao." Ngay cả ký hiệu cũng không đả động đến Thẩm Đại, hắn còn có thể đưa ra cái gì nữa?

Cù phu nhân nhìn con mình, đáy mắt ngập tràn bi thương, bà chậm rãi nắm lấy tay Cù Mạt Dư, nức nở nói: "Là mẹ sai rồi, mẹ mặc kệ cha con giáo dục con, mẹ quá nhu nhược, không giữ được chị gái con, cũng không chăm sóc tốt cho con, yêu một người là như thế nào cũng chưa từng dạy con."

Sau khi bà sinh Cù Mạt Dư, mắc chứng trầm cảm sau sinh vô cùng nghiêm trọng, lúc Cù Mạt Dư cần mẹ nhất, bà "ốc còn không nổi mình ốc", tới lúc bà chuyển biến tốt hơn một chút, bà không biết làm thế nào để chung sống với một Alpha đỉnh cấp đã được dạy dỗ với tư tưởng là "người thượng đẳng". Bà còn từng sợ hãi con mình, trong cơ thể bé nhỏ kia, bà nhìn thấy hình bóng thu nhỏ của chồng mình.

Bà không phải là không nhận thấy con cần tình cảm của mình, nhưng không thể khống chế bản thân mà trốn tránh, một lần rồi lại một lần. Sau những năm chắp vá lại những mảnh vụn trong lòng mình, con trai bà đã không còn muốn gần với bà nữa. Ngay cả bản thân bà cũng từng cho rằng mình không thể nuôi dạy một Alpha đỉnh cấp, nhưng lại quên mất nó cũng chính là con mình, nó cũng chỉ là một con người.

Bà nắm chặt tay Cù Mạt Dư: "Mạt Dư, thứ quý giá nhất của con không phải là ký hiệu, mà là trái tim con."