Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 82




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Mon

Khi Cù Mạt Dư từ trong phòng tắm đi ra, hắn nhìn thấy Thẩm Đại đang ngồi bất động ở cuối giường, nhìn chằm chằm vào tấm thảm một cách vô định, như thể đang chờ đợi sự trừng phạt.

Cù Mạt Dư tức khắc cảm thấy trong lòng chua xót không thôi. Hắn đi qua, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Thẩm Đại, hắn có thể cảm giác được cơ thể cứng ngắc của Thẩm Đại.

"A Đại."

Thẩm Đại cúi đầu, từng tế bào trong cơ thể kêu gào muốn chạy trốn, bởi vì sau khi tắm xong Cù Mạt Dư đã lột miếng dán sau gáy xuống. Thân thể bị nước ấm cọ rửa càng đẩy nhanh quá trình lưu thông máu, pheromone gỗ Hắc Đàn lập từng xâm nhập vào từng dây thần kinh của anh, khiến mái tóc anh nhiễm phải mùi hương của Cù Mạt Dư. Mặc dù bây giờ chỉ có góc áo hai người dính lấy nhau nhưng anh lại có cảm giác rằng mình đang bị Cù Mạt Dư vây quanh.

Cù Mạt Dư nói sẽ không "miễn cưỡng" anh, nhưng bản thân câu nói này đã là một mệnh đề mâu thuẫn. Chỉ cần Cù Mạt Dư phóng thích pheromone về phía anh, anh lập tức sẽ trở nên "tự nguyện", một Omega mãi mãi không thể chống lại một đỉnh cấp Alpha.

"A Đại, đến giờ nghỉ ngơi rồi." Cù Mạt Dư đưa tay vuốt tóc Thẩm Đại.

Thẩm Đại như bị sét đánh, vội vàng đứng lên, lui về phía sau mấy bước. Đôi mắt anh điên cuồng chớp, không giấu được vẻ kinh hoảng.

Trái tim của Cù Mạt Dư đau nhói, Thẩm Đại tránh hắn như tránh rắn rết khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích nặng nề. Từ nhỏ đến lớn hắn không đếm xuể có bao nhiêu người muốn lấy lòng hắn hết lần này đến lần khác, Thẩm Đại sao có thể đối xử với hắn như vậy? Hắn cắn chặt răng: "Anh sợ tôi?"

Khóe môi Thẩm Đại khẽ run, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

"Tôi đã nói sẽ không miễn cưỡng anh, anh sợ tôi cái gì?" Cù Mạt Dư vừa giận lại vừa buồn, nhìn qua anh giống như một Omega như dễ bị tổn thương nhưng tại sao tường thành của anh lại khó công phá đến vậy.

Thẩm Đại mở miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

Cù Mạt Dư hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, vươn tay về phía Thẩm Đại: "Lại đây."

Ánh mắt Thẩm Đại dừng ở trên tay Cù Mạt Dư, hồi lâu không nhúc nhích.

"Lại đây." Cù Mạt Dư tăng thêm ngữ khí, rõ ràng đã hơi tức giận.

Thẩm Đại chậm rãi đi tới, anh cảm thấy mình giống như động vật bị thuần hóa, nếu Cù Mạt Dư ra lệnh mà không ngoan ngoãn làm theo thì giây tiếp theo sẽ bị quất roi.

Anh run rẩy đặt tay vào lòng bàn tay của Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư bắt lấy tay anh, kéo anh lên giường.

Thẩm Đại khẽ kêu một tiếng, anh theo bản năng giãy giụa vài cái, nhưng rất nhanh liền ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, sau đó anh liền yên lặng. Cơ thể nặng trĩu của Cù Mạt Dư đè lên người anh, không khí trong phổi anh như bị bóp nghẹt, anh không thể cử động, thậm chí không dám thở mạnh.

Cù Mạt Dư hôn nhẹ lên trán Thẩm Đại, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao lại sợ tôi?"

Vấn đề này thật sự rất nực cười, Thẩm Đại không biết trả lời như thế nào, cũng không muốn trả lời, nguyên nhân quá nhiều, anh liệt kê không hết. Nếu phải nói thì anh chỉ muốn hỏi ngược lại hắn một câu —"Chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Nụ hôn của Cù Mạt Dư lại rơi xuống mí mắt, chóp mũi, cánh môi của Thẩm Đại, hắn kiên trì hỏi: "Sao lại sợ tôi?" Xem ra nếu Thẩm Đại không cho hắn câu trả lời thì hắn sẽ không dừng lại.

Thẩm Đại quay mặt đi.

Cù Mạt Dư nhéo má anh, quay mặt anh lại, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên đôi môi mềm mại kia, trầm giọng nói: "Anh nghĩ tôi là ai, tôi sẽ làm gì anh? Ở Lan Thành ngày đó tôi bị pheromone của Bạch Hướng Vãn chọc giận, cả đời Cù Mạt Dư tôi có bao giờ cần phải ép buộc người khác không?" Trước đây luôn là hắn từ chối người này đến người khác, Thẩm Đại là Omega duy nhất hắn khao khát có được nhưng anh lại cố tình tránh mặt hắn.

Thẩm Đại thấp giọng nói: "Tôi có thể qua phòng dành cho khách......"

"Không thể." Cù Mạt Dư quả quyết nói.

Thẩm Đại khẽ cắn môi dưới, mi mắt cụp xuống, trong đầu anh có ngàn vạn ý nghĩ nhưng anh lại không muốn để lộ ra bất kỳ suy nghĩ gì trước mặt Cù Mạt Dư.

"Tôi đã nói tôi sẽ đối xử tốt với anh, tôi đã nói tôi sẽ chăm sóc anh và Khâu Khâu, đó là sự thật, tại sao anh vẫn không tin tôi? Tại sao anh lại đề phòng tôi như vậy?" Cù Mạt Dư không thể hình dung được nội tâm thống khổ không có chỗ phát tiết của mình ngay lúc nào, Thẩm Đại rõ ràng đang ở trong lòng hắn, bị hắn nắm chặt trong tay, nhưng hắn lại không có cảm giác khống chế được anh. Hai người gần nhau như vậy nhưng hắn lại cảm giác Thẩm Đại cách hắn rất xa, chỉ cần hắn thoáng thất thần thì Thẩm Đại sẽ kiên định cách xa hơn nữa.

"Cậu đã đạt được thứ cậu muốn." Thẩm Đại buồn bực nói. Anh không biết Cù Mạt Dư bất mãn chuyện gì, phàm là những thứ đỉnh cấp Alpha này muốn thì hắn đều có được, ngay cả đứa con mà anh đã mất nửa cái mạng và trải qua vô số gian khổ mới sinh ra, Cù Mạt Dư chỉ cần phái luật sư đến nói vài lời đe dọa là có thể dễ dàng bị cướp đi. Đã như vậy rồi nhưng hắn vẫn không thỏa mãn.

"Tôi muốn anh." Cù Mạt Dư đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay, Thẩm Đại lãnh nhạt và kháng cự khiến tim hắn như bị dao đâm, "Tôi muốn chúng ta trở lại giống như lúc trước."

Thẩm Đại trầm mặc một lát, thấp giọng nhắc lại: "Cậu đã đạt được thứ cậu muốn." Thế giới này rất không công bằng, hắn muốn cái gì đều sẽ có được.

Cù Mạt Dư đấm một quyền xuống chiếc giường mềm mại, trong mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn và hung ác. Trong não hắn bùng lên một khát vọng sâu xa và dục vọng đã bị kìm nén từ lâu. Quan điểm của hắn cũng không có gì sai, chỉ cần hắn có năng lực liền sẽ đoạt được điều mình muốn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhắm mắt co rúm của Thẩm Đại, trong lòng hắn lại mềm nhũn. Hắn ôm chặt Thẩm Đại vào trong lòng, vùi mặt vào chiếc cổ ấm áp kia, hít vào mùi hương hoa quỳnh: "A Đại, đừng sợ tôi." Hắn dừng một chút, sau đó nói: "Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ sử dụng pheromone để áp chế anh nữa."

Thẩm Đại mở mắt ra, ngơ ngác nhìn đèn chùm trên trần nhà, hốc mắt dần trở nên ươn ướt.

Hai người ôm nhau nằm trên một chiếc giường nhưng trái tim của họ dường cách núi cách biển.

Thẩm Đại không biết mình ngủ từ lúc nào, ở trong ngực Cù Mạt Dư anh không dám động đậy, tư thế cứng ngắc, căn bản ngủ không được, sau đó đại khái là quá mệt mỏi nên thiếp đi.

Lúc Thẩm Đại dậy thì Cù Mạt Dư cũng tỉnh, giống như một con sói rình mồi, sợ con mồi nhân lúc mình không chú ý sẽ bỏ chạy. Nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Đại vẫn bị vây trong lòng ngực mình thì hắn hoàn toàn không màng tới cánh tay đau nhức tê dại, hắn ôm chặt Thẩm Đại vào lòng, hưởng thụ hơi ấm và cảm giác yên bình rồi nhắm mắt lại, định tiếp tục ngủ thêm một chút.

Thẩm Đại vẫn duy trì tư thế không thể động đậy, nhưng anh thật sự không nằm được nữa, anh nhẫn nhịn hồi lâu mới nói: "Tôi muốn rời giường."

"Ngủ thêm một lát đi, tôi ngủ với anh đến giữ trưa cũng được." Giọng nói của Cù Mạt Dư vừa lười biếng lại vừa êm tai, hắn dán vào tai Thẩm Đại nói: "Buổi tối không cần thức dậy chăm sóc Khâu Khâu đâu, về sau anh cứ ngủ một giấc thật ngon."

"Tôi phải đến xem Khâu Khâu."

"Nhóc con đấy không sao đâu, ngược lại anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Cù Mạt Dư hôn lên vành tai Thẩm Đại.

Thẩm Đại suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ở đầu giường. Trên điện thoại di động có thể theo dõi Khâu Khâu thông qua camera giám sát.

Cù Mạt Dư kéo cánh tay anh lại: "Ngoan nào."

Trong lòng Thẩm Đại run lên, anh lặng lẽ điều chỉnh tư thế, rụt cơ thể lại. Nhưng tay Cù Mạt Dư đang đặt ở eo anh, diện tích tiếp xúc giữa cơ thể hai người quá lớn, tránh né như vậy cũng vô ích.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Cù Mạt Dư cau mày, cuộc sống hàng ngày của hắn tương đối quỷ củ, hắn không cần ai đánh thức mình. Nếu hắn dậy trễ một chút thì là do hắn mệt mỏi và cần nghỉ ngơi nhiều hơn, sẽ không ai dám quấy rầy hắn trừ khi cần thiết. Đây là đêm đầu tiên hai người trải qua cùng như kể từ khi Thẩm Đại trở về bên hắn, ai lại không có mắt như vậy?

"Chuyện gì?" Cù Mạt Dư không vui nói.

Ngoài cửa vang lên giọng nói của chú Hằng: "Thiếu gia, lão gia và phu nhân tới rồi, ngài mau dậy đi."