Edit: MinHy
Bảo mẫu mà Cù Mạt Dư mời tới rất có kinh nghiệm, rất nhanh đã biết được tính cách và thói quen hằng ngày của Khâu Khâu, nhanh chóng chiếm được lòng tin của hắn.
Nhưng mà, việc trẻ con bài xích pheromone của cha Alpha, dùng pheromone thay thế của Alpha khác là tình huống bảo mẫu chưa bao giờ gặp, là khó khăn không hề nhỏ. Đã vậy ông chủ còn luôn yêu cầu bọn họ phải giúp Khâu Khâu nhanh chóng thích ứng với pheromone của hắn, họ không dám hỏi nguyên nhân, cũng không có kinh nghiệm làm việc này, chỉ có thể trả lời qua loa là trẻ con cần phải có thời gian mới thay đổi được.
"Thay đổi, bao lâu mới thay đổi được?" Tưởng tượng đến việc pheromone của Bạch Hướng Vãn xuất hiện trên người vợ con mình, Cù Mạt Dư nghĩ cũng không muốn nghĩ, nhưng hắn không thể ép buộc Khâu Khâu từ bỏ ngay. Hắn chưa bao giờ nuôi con nhỏ nhưng hắn biết pheromone của cha mẹ cần thiết như thế nào đối với trẻ sơ sinh.
Đây là lần mà hắn cảm thấy mình vô dụng nhất trong đời!
"Khó nói lắm, Cù tổng." Bảo mẫu xấu hổ mỉm cười, "Ngài trước tiên để em bé từng bước tiếp nhận mình, dù sao ngài cũng là cha ruột, tôi tin là tiếp xúc nhiều sẽ đánh thức ký ức di truyền trong gen."
Thẩm Đại không nói gì, trong lòng lại nghĩ cách làm sao để Khâu Khâu không thích ứng với pheromone của Cù Mạt Dư. Từ lần Khâu Khâu phát sốt đó, anh có thể thấy ảnh hưởng của gen lớn đến như thế nào, giống như lời bảo mẫu nói, chỉ cần ở chung đủ lâu, Khâu Khâu sớm muộn gì cũng sẽ "nhận ra" người cha Alpha thực sự của mình. Nếu có một ngày Khâu Khâu bắt đầu ỷ lại vào pheromone của Cù Mạt Dư, anh làm thế nào để mang con rời đi.
Cù Mạt Dư không hài lòng lắm, nói: "Được rồi, mọi người đi làm đi."
"Vâng." Hai người rời khỏi thư phòng, bọn họ đi sửa soạn đồ dùng cá nhân, về sau sẽ ở lại đây.
Thẩm Đại cũng muốn rời đi.
"A Đại." Cù Mạt Dư đứng lên, kéo cổ tay Thẩm Đại, "Khâu Khâu đang ngủ, anh ở đây với tôi đi."
Thẩm Đại không rút tay lại được, chỉ có thể để hắn kéo mình.
Cù Mạt Dư ôm eo Thẩm Đại từ phía sau, co cọ lên gương mặt thanh tú của anh, ngửi tuyến thể gần trong gang tấc của Thẩm Đại: "Về sau anh không phải vất vả chăm sóc Khâu Khâu nữa, buổi tối cũng không phải thức đêm, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho con, anh có thể làm những việc mình muốn."
Thẩm Đại trầm mặc chịu đựng.
Cù Mạt Dư hôn một cái lên cổ Thẩm Đại, cảm giác người trong ngực rất mỏng manh, trong lòng cảm thấy hụt hẫng: "Anh gầy quá, một năm nay hẳn là rất vất vả, tôi sẽ chăm sóc anh. Trước tiên anh chăm sóc cơ thể mình cho tốt, sau khi hồi phục, anh có thể quay trở lại viện nghiên cứu. Nếu anh muốn cùng giáo sư Lưu hoặc tự mình làm nghiên cứu, tôi đều có thể hỗ trợ anh."
Nghe đến viện nghiên cứu, biểu cảm Thẩm Đại có chút thay đổi, trong lòng thắt lại.
Anh nhớ tới mười năm trước, khi anh mới bước chân vào ngành, anh đã nghe đến cái tên rất nổi tiếng - Tập đoàn Tinh Châu. Trong mỗi ngành, luôn có một vài tập đoàn mà mọi người đều khao khát hướng tới trong sự nghiệp của mình, được chọn vào kế hoạch đào tạo nhân tài của Tinh Châu và làm việc tại Viện nghiên cứu đất hiếm đồng nghĩa với mức lương cao, có danh tiếng, ổn định và cơ hội phát triển rộng mở. Ngay cả khi có biến cố và phải làm thêm để phụ giúp gia đình, anh vẫn không từ bỏ công việc thực tập chỉ với 1500 tệ một tháng, trong những ngày đó, anh vô cùng mệt mỏi và lo lắng. Cuối cùng, anh vượt qua và thành công ở lại viện nghiên cứu, anh vẫn nhớ ngày nhận được lời đề nghị hiếm có kia, anh đã trốn trong nhà vệ sinh, òa khóc vì hạnh phúc.
Anh cho rằng mình sẽ luôn làm công việc vừa ý này, đi theo người thầy của mình, xây dựng cuộc sống như ý, đồng thời theo đuổi lý tưởng học thuật. Công việc này đối với anh quá quan trọng, nhưng cuộc đời anh xuất hiện nhiều người quan trọng hơn, không thể không từ bỏ. Không ngày nào anh không hy vọng mình vẫn đang làm việc trong viện nghiên cứu, nhưng bây giờ anh không dám và không muốn quay lại.
Anh không biết làm thế nào mới có thể thản nhiên mà quay lại.
Tin đồn thật giả lẫn lộn bay khắp trời, ai rồi cũng sẽ biết anh là tình nhân của Cù Mạt Dư – người đã bằng mọi giá sinh ra đứa con của Cù Mạt Dư, với thân phận này, anh có thể tự nhiên quay lại, muốn xin nghỉ có thể biến mất một năm, muốn trở về có thể tùy ý về, thậm chí có thể ngồi ngang hàng với người thầy cũ, có thể tự mình bắt đầu một dự án, ngay cả khi anh không đủ trình độ.
Anh đã có thể tưởng tượng được người khác sẽ đối xử với mình như thế nào, bàn tán về anh, vừa coi thường vừa hâm mộ anh, khinh thường anh nhưng muốn lấy lòng anh, điều đáng buồn nhất là, những tin đồn đó hầu hết đều là sự thật.
Anh vẫn luôn khao khát giới tính sẽ bị phớt lờ, có thể chứng minh năng lực cá nhân qua sự phấn đấu không ngừng. Thành tích, danh vọng, giải thưởng, thậm chí là thay đổi thế giới, ghi danh vào sử sách, anh đã mơ giấc mơ của nhiều người, anh không ngừng nỗ lực thay đổi. Sau này dù anh có thể làm được hay không làm được, tất cả đều sẽ bị quy kết "Bởi vì anh là tình nhân của Cù Mạt Dư".
Cù Mạt Dư thấy Thẩm Đại có phản ứng, cho rằng mình đã tìm ra thứ gì đó khiến Thẩm Đại dao động, trân trọng nói: "Anh có đề tài gì muốn làm không? Tôi nhớ bài báo khoa học viễn tưởng mới của anh là về một cách rèn luyện ý nghĩ mới. Anh muốn nghiên cứu sâu hơn không? Tôi sẽ cấp cho anh một tài xế riêng, đổi cho anh một văn phòng có gian nghỉ trưa, sau này anh có thể..."
Thẩm Đại thấp giọng nói: "Không cần". Anh đẩy Cù Mạt Dư ra.
Cù Mạt Dư nhìn vẻ mặt ảm đạm của Thẩm Đại, khó nén được thất vọng: "Sao vậy, anh không muốn quay lại viện nghiên cứu sao."
"Không thích hợp." Thẩm Đại cúi đầu, "Tôi có thể đi chưa?"
Thái độ của Thẩm Đại làm Cù Mạt Dư khó chịu, hắn trầm giọng nói: "Không thể."
"..."
"Nơi này về sau cũng là phòng của anh, tôi muốn ở chung một chỗ với anh."
Thẩm Đại đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư: "Tôi muốn ở cùng với Khâu Khâu."
"Khâu Khâu có hai bảo mẫu thay phiên chăm sóc, sẽ không quấy rầy giấc ngủ của anh nữa, gian phòng khách cũng sẽ đổi thành phòng cho trẻ con." Cù Mạt Dư tiến lên một bước, lại ôm lấy eo Thẩm Đại, ngăn không cho anh rời xa mình, "Anh sẽ có thời gian để chăm sóc con, nhưng anh cũng phải dành thời gian cho tôi." Hắn từ từ cúi xuống.
Thẩm Đại chống lên ngực Cù Mạt Dư, hai bàn tay bắt đầu nóng lên, không ngăn được Cù Mạt Dư cúi đầu hôn lên môi mình, đồng thời giải phóng pheromone dẫn dụ. Thẩm Đại giãy dụa mấy lần, dưới sự xâm nhập của pheromone Alpha cường đại, hai chân anh mềm nhũn.
Cù Mạt Dư nhẹ nhàng mút lấy đôi môi Thẩm Đại, sau đó dùng đầu lưỡi liếm môi anh, khẽ tách hàm anh ra, nhanh chóng cuốn lấy chiếc lưỡi đang né tránh. Cù Mạt Dư ban đầu hôn rất kiềm chế và dịu dàng, nhưng nụ hôn càng lúc càng sâu, hắn bế Thẩm Đại đặt lên bàn, cố định chiếc cổ mảnh khảnh của anh, dồn hết khao khát mãnh liệt và dục vọng cuồng nhiệt vào nụ hôn này.
Nụ hôn quá sâu, quá dài khiến Thẩm Đại gần như ngạt thở, trong lúc lơ đãng, miếng dán pheromone sau gáy anh bị xé ra, Cù Mạt Dư dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tuyến thể, sử dụng pheromone alpha để kích thích anh giải phóng hương thơm của hoa quỳnh.
Kể từ khi Thẩm Đại thực hiện phẫu thuật xóa bỏ dấu ấn, độ nhạy cảm của tuyến thể đã giảm đi, cũng bởi vì mang thai nên anh đã không tiến vào kỳ phát tình hơn một năm qua. Có đôi khi, anh quên mất mình còn có giới tính thứ hai. Khi Cù Mạt Dư cố ý đánh thức khả năng phát dục thông qua tuyến thể, cơn đau nhức trước đây hiện về trong ký ức của anh. Anh giống như một con cá bị trói chặt trên bàn mổ, con dao phẫu thuật sắc lạnh cắt trên làn da không gây mê của anh... Cả người anh run lên, đẩy Cù Mạt Dư ra.
Cù Mạt Dư đang đắm chìm trong cảm xúc, không ngờ mình bị đẩy ra, lảo đảo giữ thăng bằng.
Lồng ngực Thẩm Đại phập phồng kịch liệt, hai mắt rưng rưng vừa đề phòng vừa hoảng sợ nhìn Cù Mạt Dư, thậm chí còn dùng tay che kín cổ mình.
Hai tay Cù Mạt Dư chống lên bàn, vây lấy Thẩm Đại bằng thân hình to lớn của mình, hắn cúi đầu nhìn Thẩm Đại, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhẹ giọng nói: "A Đại, anh đừng sợ."
Thẩm Đại hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Tôi muốn đi xem Khâu Khâu."
"Khâu Khâu đang ngủ."
"Nó..."
"A Đại." Cù Mạt Dư nhấn mạnh, "Sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với tôi."
Thẩm Đại cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Cù Mạt Dư, bình tĩnh nói: "Cậu có yêu cầu gì?"
"Yêu cầu?"
"Lúc trước chúng ta kết hôn, cậu hỏi tôi có yêu cầu gì, bây giờ cậu dùng quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu ép buộc tôi, tôi cũng muốn biết cậu có yêu cầu gì." Đôi mắt Thẩm Đại dần hiện lên những tơ máu đỏ, "Cậu muốn tôi lên giường với cậu, hay muốn tôi giúp cậu vượt qua kỳ mẫn cảm, cậu cho tôi thời hạn đi."
"Thời hạn gì chứ?"
"Lúc liên hôn cũng có thời hạn, không vượt quá năm năm." Môi Thẩm Đại run rẩy, "Cù tổng, cậu muốn bao lâu mới có thể buông tha cho tôi?"
Cù Mạt Dư không thể không cúi xuống để giảm bớt cơn đau đột ngột trong lồng ngực, hắn cắn chặt răng: "Thẩm Đại, tôi nói chưa đủ rõ ràng hay tôi làm không đủ kiên quyết, cái gì mà thời hạn? Chúng ta đã có con rồi, chúng ta là người một nhà, tôi nói tôi sẽ chăm sóc hai người cả đời."
"Chúng ta vĩnh viễn không phải người một nhà." Thẩm Đại rưng rưng nói, "Cậu sẽ có người nhà của mình, sẽ có con của mình, rất nhiều con, so với Khâu Khâu còn ưu tú hơn, nhưng tôi chỉ có Khâu Khâu...Cậu vẫn muốn cướp đi."
"Tôi không hề muốn cướp con đi." Cù Mạt Dư ôm mặt Thẩm Đại, khó khăn nói: "Tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi, tôi biết trước kia tôi đối xử không tốt với anh, hiểu lầm anh, cưỡng ép anh xóa ký hiệu, phá bỏ đứa nhỏ, tôi biết một năm qua anh rất vất vả." Mỗi chữ hắn nói đều vụng về, khó khăn, hắn chưa bao giờ thừa nhận sai lầm của mình với người khác, nhưng so với những đau khổ, cay đắng Thẩm Đại phải chịu, những khó khăn mà hắn đã tưởng tượng nhưng không dám nghĩ đến, những lời này có là gì, "A Đại, tôi có lỗi với anh, nhưng tôi cũng rất thích anh, anh ở lại, tôi mới có thể bù đắp cho anh, tôi sẽ chứng minh tôi có thể cho anh cuộc sống tốt nhất."
Thẩm Đại nhìn người mình đã từng yêu sâu đậm, một Alpha đỉnh cấp luôn luôn kiêu ngạo lúc này đang cúi đầu, nhẹ giọng nói ra những lời không hợp với bản thân. Anh chỉ cảm thấy hoảng hốt, tự hỏi đây có phải là một cái bẫy đã được tính toán kỹ lưỡng để đạt mục đích có lợi hay không, anh đã chịu đựng đủ rồi, anh rất sợ hãi, anh lắc đầu: "Chúng ta không cùng một thế giới, lúc trước tôi không biết lượng sức mình tiếp cận cậu, tôi đã phải trả giá đắt cho sai lầm của mình."
"Gì mà một thế giới với hai thế giới, chúng ta rõ ràng rất tâm đầu ý hợp, chúng ta..."
"Tôi chỉ là một Omega thấp kém."
Cù Mạt Dư vội vàng nói: "Đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận."
"Mỗi lời cậu nói tôi đều nhớ rõ, mỗi câu nói đều có mục đích, đó không phải lời nói trong lúc tức giận, đó là lời thật lòng của cậu." Thẩm Đại nhẹ giọng nói, "Cù Mạt Dư, cậu cho tôi thời hạn đi."
Cù Mạt Dư hung hăng đấm một cái thật mạnh trên bàn gỗ, giọng nói khàn khán: "Anh sẽ mãi mãi là của tôi."