Edit: Mon
Khi Thẩm Đại trở lại phòng, anh thấy Khâu Khâu đã thức và đang chơi đùa với Cù phu nhân. Khâu Khâu gần như không thể bình tĩnh như vậy khi ở một mình với người lạ, nhưng đứa nhỏ dường như cảm thấy rất an toàn trong vòng tay của Cù phu nhân, điều này khiến Thẩm Đại không khỏi cảm khái trước sức mạnh của huyết thống.
Cù phu nhân cười tít cả mắt: "Nhìn xem, đứa bé rất thân thiết với tôi, nó đang cười với tôi."
Thẩm Đại còn chưa kịp điều chỉnh tâm tình, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy."
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, Cù phu nhân thận trọng hỏi: "Hai người nói chuyện thế nào rồi?"
"Làm sao phu nhân biết tôi đã trở lại?" Thẩm Đại ngồi ở bên giường, "Ý tôi là, vì sao cậu ấy lại nói cho ngài biết?"
Cù phu nhân nói: "Sau khi nó từ Lan Thành trở về thì tiến vào kỳ mẫn cảm. Trong kỳ mẫn cảm, nó rất nhớ cậu." Phản ứng của Cù Mạt Dư trong kỳ mẫn cảm khiến bà cảm thấy con trai mình thực sự thích Thẩm Đại. Nếu ba người bọn họ có thể đoàn tụ, đó sẽ là kết quả rất tốt: "Nó muốn đến Lan Thành tìm cậu sau khi kết thúc kỳ mẫn cảm, nhưng nó tra ra được cậu đang ở thủ đô, nên nó hỏi tôi có muốn đi thăm Khâu Khâu không."
Thẩm Đại thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy. Làm sao loại người không có lợi thì không dậy sớm* như Cù Mạt Dư lại có thể đến gặp anh với thái độ nhún nhường hạ thấp như vậy, thậm chí còn xin lỗi anh. Lần đánh dấu trước đó ảnh hưởng đến thể xác lẫn tinh thần của cả hai, cho dù ký hiệu đã biến mất thì vẫn để lại di chứng. Điểm khác biệt là sau khi ký hiệu được xóa sạch, nỗi nhớ nhung và sự khuất phục của anh đối với Cù Mạt Dư yếu đi rất nhiều, vết thương tích tụ trên người trên người khiến anh bài xích Cù Mạt Dư. Nhưng Cù Mạt Dư sẽ bị khuếch đại cảm xúc và ham muốn trong kỳ mẫn cảm, nếu hắn không chịu đánh dấu ai thì hắn phải một mình vượt qua kỳ mẫn cảm, vậy thì hắn chắc chắn sẽ nhớ tới thời gian họ ở bên nhau và cùng nhau vượt qua.
(*Không có lợi thì không dậy sớm (无利不起早): đây là một câu nói ở Trung Quốc, nó có nghĩa dậy sớm để có lãi, còn không có lợi thì dậy sớm để làm gì, ẩn dụ làm một cái gì đó vì lợi ích)
Có vẻ như Cù Mạt Dư thực sự "thích" anh, thích anh trở thành một người tình tiện lợi như trước.
Cù phu nhân không hiểu sự im lặng của Thẩm Đại, bà thăm dò nói: "Nó nói lần này cậu trở về là muốn từ chức, cậu thật sự định ở lại Lan Thành sao?"
"Tôi đã tìm được một công việc tốt ở Lan Thành, cuộc sống cũng ổn định." Vốn là Thẩm Đại còn đang cân nhắc do dự, nhưng hôm nay thái độ của Cù Mạt Dư lại khiến anh càng kiên quyết muốn rời xa hơn.
Cù phu nhân nhìn thoáng qua Khâu Khâu đang nằm trong lòng bà, khó nén thất vọng, bà muốn nói lại thôi.
Thẩm Đại nhìn ra được Cù phu nhân luyến tiếc Khâu Khâu, trong lòng cũng có chút tiếc nuối: "Bà ngoại muốn ở lại đây, thỉnh thoảng tôi sẽ trở về. Nếu nhớ Khâu Khâu thì phu nhân có thể đến Lan Thành để gặp chúng tôi."
Cù phu nhân buồn bã gật đầu: "Khi nào thì cậu về Lan Thành? Trước khi đi có thể để tôi gặp Khâu Khâu một lần được không?"
"Tôi đang chờ thủ tục từ chức hoàn tất nên vẫn sẽ ở lại thêm vài ngày. Nếu phu nhân rảnh thì có thể đến khách sạn tôi ở tìm tôi."
"Hay là hai người ở đây đi, căn hộ này đứng tên tôi, ở đây cái gì cũng có, tôi có thể nhờ người đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh ngay."
Thẩm Đại từ chối: "Cảm ơn phu nhân, chúng tôi ở khách sạn sẽ tốt hơn."
Đêm hôm đó, Thẩm Đại ngồi xe của Cù phu nhân trở về khách sạn. Hôm nay anh bận rộn từ sáng đến tối, còn trải qua một cuộc "giằng co" với Cù Mạt Dư nên sau khi cho Khâu Khâu ăn và dỗ đứa bé đi ngủ, anh đã kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác, nhưng anh vẫn mất ngủ.
Anh luôn cảm thấy Cù Mạt Dư sẽ không chịu để anh yên, anh chỉ mong mau chóng hoàn thành những việc nên làm và trở về Lan Thành càng sớm càng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Đại nhận được điện thoại từ bộ phận nhân sự, thông báo thủ tục nghỉ việc của anh có vấn đề. Nghỉ bệnh dài ngày phải cung cấp bệnh án, nếu không sẽ bị coi là bỏ bê công việc lâu ngày, không thể từ chức bình thường mà chỉ có thể sa thải, lương tối thiểu và các khoản bản hiểm xã hội trong thời gian nghỉ bệnh sẽ bị tính là lừa gạt.
Thẩm Đại giải thích nói: "Lúc trước tôi nghỉ bệnh đã được phê chuẩn."
"Là như thế này, điều này không phù hợp với quy trình và quy định của công ty." Nhân viên này nói với giọng điệu máy móc: "Lãnh đạo đặc cách cho anh đã vi phạm quy định của công ty và sẽ bị trừng phạt thích đáng, anh cần phải chứng minh tính xác thực nghỉ bệnh của mình."
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Đại chỉ cảm thấy máu trong người dâng trào, anh biết chắc chắn là do Cù Mạt Dư làm. Chẳng phải chính Cù Mạt Dư là lãnh đạo đã đặc cách cho anh sao? Bộ phận nhân sự tiến hành xử phạt cái gì với cổ đông đang khống chế cổ phần của công ty? Trừ tiền lương à? Anh nén giận nói: "Nếu tôi không thể cung cấp bệnh án tương ứng thì sao? Nếu giấy phép của tôi đã được phê duyệt, vậy hẳn là có hiệu lực đúng không?"
"Việc nghỉ bệnh này không tuân thủ quy định của công ty, trái quy trình và quy định. Nếu anh có ý kiến phản đối, kiến nghị anh ra tòa phân xử về luật lao động."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đại tức giận đến hai mắt đỏ bừng. Việc nghỉ bệnh của anh được tổng giám đốc đặc cách phê chuẩn, đương nhiên anh có lý do, nhưng bây giờ công ty lại từ chối tiếp nhận, anh muốn nói "đạo lý" chỉ có thể tìm luật sư, anh lấy đâu ra sức lực và thời gian? Nhưng nếu bị ghi là bỏ bê công việc trong thời gian dài thì lý lịch của anh sẽ có vết nhơ rất lớn, việc trả lại lương cơ bản một năm qua cho công tu là chuyện nhỏ, nhưng nếu công ty cố tình gây khó dễ khi anh xin chuyển bảo hiểm xã hội thì sẽ rất rắc rối.
Ngày hôm qua, khu anh đi làm thủ tục nghỉ việc bộ phận nhân sự không hề nghi ngờ gì, hôm nay thái độ lại thay đổi lớn như vậy thì chỉ có thể là do Cù Mạt Dư đã nhúng tay vào. Nếu không, nhân viên nào dám nói rằng Cù Mạt Dư đã vi phạm quy định của công ty?
Anh không ngờ Cù Mạt Dư lại làm chuyện hèn hạ như vậy, tại sao người này liên tiếp tổn thương anh mà vẫn không chịu buông tha cho anh?
Anh nắm chặt điện thoại, bấm số gọi cho Cù Mạt Dư.
Tiếng chuông đầu chưa tiên kết thúc thì điện thoại đã được kết nối, giọng nói trầm ấm của Cù Mạt Dư vang lên: "A Đại."
"Cậu còn muốn làm gì nữa?" Thẩm Đại lạnh giọng nói.
"Tôi đã nói, tôi không chấp nhận chuyện anh từ chức hay chuyển công tác." Cù Mạt Dư thở ra một hơi: "A Đại, không cần đến Lan Thành, ở lại đây, ở bên cạnh tôi."
Thẩm Đại thoáng nhìn đứa bé chưa hiểu chuyện trên giường, nắm chặt tay: "Cù tổng, xin cậu buông tha cho tôi đi."
"Thay đổi nhận thức của mình về một số chuyện thì suy nghĩ của anh cũng sẽ thay đổi." Giọng điệu của Cù Mạt Dư bình tĩnh đến mức làm người khác sợ hãi: "Anh đang tham gia nghiên cứu khoa học vì vậy anh nên biết cách linh hoạt. Đừng cố chấp như vậy, được không?"
"Như cậu đã nói, chúng ta là những người khác nhau. Tôi có cuộc sống mà tôi muốn sống."
Cù Mạt Dư trầm mặc một chút: "Vậy thì hãy nghĩ cho Khâu Khâu. Đứa bé cần người ba Alpha thực sự của mình, cũng cần môi trường trưởng thành và sự giáo dục tốt nhất, lại càng cần nhiều không gian hơn để thể hiện trong tương lai. Những gì anh có thể cho nó là hữu hạn, căn bản đứa bé có thể có rất nhiều thứ." Cù Mạt Dư cầm hồ sơ bệnh án của Khâu Khâu luôn nằm trên bàn của hắn lên, tiện tay lật xem, từng chữ trên đó đều có ý nghĩa đặc biệt ấm áp đối với hắn, bởi vì trên đây ghi về về đứa con của hắn và Thẩm Đại.
"Mỗi người đều có vận mệnh của mình, có thể điều kiện của Khâu Khâu sẽ không hơn người, nhưng tôi sẽ không để đứa bé thiếu thốn gì hết. Cuối cùng đứa bé có thể đạt được nhiều hay ít thì phải dựa vào chính mình. Huống chi... " Thẩm Đại nghiến răng nghiến lợi: "Lúc đầu đến cả cơ hội được sinh ra nó cũng không có, chẳng lẽ cậu đã quên cậu là người không cần nó sao?"
Lòng Cù Mạt Dư thắt lại, trầm giọng nói: "Tôi hối hận, tôi thừa nhận tôi muốn nó, tôi cũng muốn cả anh. Khâu Khâu là con của chúng ta, bất luận giới tính của đứa bé là gì, cấp bậc (pheromene) thế nào, tôi đều sẽ cho nó những gì tốt nhất." Khi hắn lật sang trang tiếp theo thì thấy cột cấp bậc pheromone trống không.
Tại sao lại để trống? Chẳng lẽ hệ thống có lỗi?
Thẩm Đại hít sâu một hơi, thanh âm có chút run run: "Nó – không – cần." Con của anh không cần một người cha Alpha tàn nhẫn, cũng không cần phương pháp giáo dục đặt lợi ích lên hàng đầu, con của anh cũng không cần giàu có và quyền lực, chỉ cần là một con người lương thiện bình thường.
Ánh mắt Cù Mạt Dư càng ngày càng âm trầm: "A Đại, hiện tại anh đang hãm sâu trong cảm xúc, kháng cự tôi và lòng tốt của tôi. Anh hãy dành mấy ngày để bình tĩnh lại, cẩn thận cân nhắc đề nghị của tôi, suy nghĩ về lợi ích, đối với anh, đối với Khâu Khâu. Chúng ta là người một nhà, chúng ta sẽ hạnh phúc khi ở bên nhau."
Thẩm Đại cúp điện thoại, anh không muốn nghe những lời dối giả sắc nhọn từ miệng Cù Mạt Dư. Lần vấp ngã tàn nhẫn nhất trong đời anh là yêu Cù Mạt Dư và tin rằng mình có thể dùng tình cảm khiến một người đàn ông không có tình người rung động, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự.
Thẩm Đại đem chuyện từ chức nói với Lưu Tức và Trình Tử Mai, Lưu Tức cũng rất tức giận nhưng ông cũng không thể làm gì. Ba người họ đã nghiên cứu nửa ngày nhưng không thể nghĩ ra một giải pháp tốt. Lưu Tức tính nhờ người bạn ở phòng nhân sự của ông hỏi về tình huống của Thẩm Đại.
Lòng Thẩm Đại nóng như lửa đốt, anh sợ Cù Mạt Dư sẽ làm ra chuyện gì khác, lại càng lo lắng không biết khi nào những chuyện này mới giải quyết xong, nếu ở đây thêm một ngày thì anh sẽ phải trả tiền khách sạn thêm một ngày. Nếu chỉ có một mình anh thì anh đã tìm một nhà nghỉ nhỏ ở tạm rồi, nhưng anh còn có Khâu Khâu, thế nên anh phải sống ở một nơi tử tế.
Trình Tử Mai kịp thời phát hiện ra sự quẫn bách của anh, kêu anh đến ở nhà của cô ấy. Dưới sự trợ giúp của ba mẹ cô ấy có mua được một căn hộ riêng, tuy rằng nhỏ nhưng bố trí rất ấm cúng.
Dưới áp lực kinh tế, Thẩm Đại không còn cách nào khác ngoài việc làm phiền người khác. Mấy ngày nay Trình Tử Mai đến trễ rồi lại về sớm, chỉ vì giúp anh chăm sóc Khâu Khâu một lát, chuyện này khiến anh vừa cảm động vừa hổ thẹn.
Đồng thời, khi anh nhìn thấy Trình Tử Mai mặc chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm chưa kịp thay ra, tràn đầy mệt mỏi bước vào nhà, oán giận vài câu với anh về công việc một cách tùy tiện, anh dường như nhìn thấy sự bận rộn nhưng thỏa mãn của mình trước kia, trong lòng anh tràn ngập hâm mộ và chua xót.
Bạn của Lưu Tức nhanh chóng đưa ra phản hồi — không có tin tức gì, bộ phận nhân sự giữ im lặng về chuyện của anh, rõ ràng đã bị bên trên thông báo trước.
Thẩm Đại tức giận đến ăn không ngon, anh biết Cù Mạt Dư đang chờ anh cúi đầu, nhưng anh tuyệt đối không thể tiếp nhận sự "linh hoạt" mà Cù Mạt Dư đã nói. Anh nghiêm túc nghĩ đến kết quả xấu nhất, đó là bị sa thải và để lại vết nhơ trong lý lịch. Nhưng Bạch Hướng Vãn đã hứa với anh sẽ cho anh một công việc, mức lương tối thiểu trong một năm không nhiều thế nên anh sẽ trả lại nếu phía công ty bắt buộc, còn nếu bảo hiểm xã hội có vấn đề thù anh sẽ tự mình đóng lại tiền một năm qua. Những khó khăn này anh đều có thể vượt qua, anh đã từ vực thẳm sâu nhất leo lên, anh sẽ không ngã xuống ở nơi này.
Sau khi hạ quyết tâm, anh gọi điện cho phòng nhân sự và nói rằng anh không thể cung cấp hồ sơ bệnh án, nhưng anh sẽ trả lại tiền lương mà anh đã nhận được trong thời gian nghỉ bệnh, anh chấp nhận, miễn là anh có thể nhanh chóng rời xa Cù Mạt Dư và bắt đầu một cuộc sống mới.