Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 61




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Mon

Cơm nước xong, Tiểu Điệp dọn dẹp phòng bếp, Thẩm Đại và Bạch Hướng Vãn ngồi chơi với Khâu Khâu.

Thẩm Đại sợ Khâu Khâu ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại quậy phá nên đánh thức Khâu Khâu dậy. Nhóc con này không tình nguyện bị đánh thức, gào hai tiếng, được Bạch Hướng Vãn bế lên thì lại nằm im, nắm lấy cúc áo của Bạch Hướng Vãn chơi đùa.

"Bây giờ nhóc con này rất thân với anh, ở bên cạnh anh thì rất yên tĩnh." Thẩm Đại hơi bất đắc dĩ nói.

Bạch Hướng Vãn dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Khâu Khâu, cười nói: "Nhóc con này rất thích pheromone của anh."

Như thể đồng ý với câu nói này, Khâu Khâu ngẩng đầu lên, miệng cười toe toét.

Pheromone của Bạch Hướng Vãn là cây bạch du, quả của cây này được dùng làm thuốc, có tác dụng làm dịu thần kinh. Mặc dù bạch du cũng là mộc hương*, nhưng không có vị đắng, ngược lại có lẽ vì được ánh sáng mặt trời soi chiếu nên có cảm giác rất ấm áp và hiền hòa, giống như con người của Bạch Hướng Vãn, kiên định mạnh mẽ, thảo nào Khâu Khâu lại thích anh đến như vậy.

(*Mộc hương: là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc (họ Asteraceae) được dùng làm vị thuốc trong Đông y)

Thời gian gần đây Khâu Khâu lớn rất nhanh, khác hoàn toàn với vẻ ngoài đen nhẻm, nhăn nheo và nhỏ bé khi mới sinh ra. Bây giờ nhóc con này có đôi mắt to tròn và sáng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng trẻo, trên đỉnh đầu mới mọc được một lớp tóc mỏng, lông mi rậm rạp, luôn luôn tươi cười, là kiểu em bé vô cùng xinh đẹp mà chúng ta hay thấy trong đồ dùng trẻ em. Ai gặp qua cũng bảo nhóc con giống Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại nhìn thế nào cũng đều cảm thấy Khâu Khâu giống Cù Mạt Dư hơn, anh cũng không biết có phải là do ảnh hưởng của tâm lý nên anh mới thấy vậy hay không.

"Em nhìn chân nó đi." Bạch Hướng Vãn cầm lấy đôi chân của Khâu Khâu: "So với tỷ lệ cơ thể, nhóc con này tay dài chân dài, sau này chắc chắn sẽ rất cao."

"Đúng vậy, dù sao cũng là Alpha." Thẩm Đại cười nói: "Khâu Khâu lại ăn khỏe nên sau này chắc chắn sẽ cao."

"Tiểu Điệp nói nhóc này rất quậy phá?"

"Năng lượng tràn đầy. Em tính thuê một dì làm buổi tối, nếu không em và Tiểu Điệp phải thay phiên nhau thức để trông nó, như vậy thì ban ngày lại buồn ngủ, không thể làm việc được."

"Khâu Khâu không ngủ vì thiếu cảm giác an toàn, bây giờ là giai đoạn nó cần pheromone của AO để trấn an, trẻ con không có cảm giác an toàn thì sẽ khóc." Bạch Hướng Vãn bế Khâu Khâu đặt vào trong lòng Thẩm Đại, từ trong cặp lấy ra vài tờ giấy: "Đây là quà mừng Khâu Khâu tròn một trăm ngày tuổi."

Thẩm Đại khó hiểu mà nhận lấy, mở ra, là phiếu của bệnh viện: "Đây là?"

"Anh đã đến bệnh viện trích xuất pheromone làm một ít tinh dầu trấn an cho Khâu Khâu, y tá bảo ba ngày sẽ hoàn thành, mai em cầm phiếu này đến bệnh viện lấy đi."

Thẩm Đại ngơ ngẩn mà nhìn Bạch Hướng Vãn: "Sư huynh..."

"Hiện tại anh là Alpha duy nhất có thể tiếp xúc với Khâu Khâu, nhóc con cũng thích pheromone của anh, không phải vậy sao?" Bạch Hướng Vãn chọc chọc vào bụng nhỏ mềm mại của Khâu Khâu: "Coi bác như ba ba, đúng không?"

Thẩm Đại cực kỳ ngại ngùng. Hồi đại học anh và Bạch Hướng Vãn không thân lắm, sau này Bạch Hướng Vãn bị điều đến Lan Thành, họ chỉ thỉnh thoảng liên lạc ở nơi làm việc. Dù là vì thầy, Bạch Hướng Vãn cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ anh, một năm nay anh đã ở chỗ của Bạch Hướng Vãn, bây giờ lại nhận thêm ân tình này. Anh khẽ thở dài, cười nói: "Bạch sư huynh, em cũng không biết cảm ơn anh như thế nào nữa."

"Giống như đi lấy máu thôi, cũng không phải chuyện gì to tát. Y tá nói một ống dịch tuyến thể có thể dùng được một năm, lớn thêm chút nữa thì Khâu Khâu cũng không còn cần tới."

"Em thay Khâu Khâu cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn, em cũng làm việc miễn phí cho anh mấy tháng, chờ đến khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, có cân nhắc việc chính thức nhậm chức không?"

Thẩm Đại do dự mà nhìn Bạch Hướng Vãn, muốn nói lại thôi.

"A Đại, em giống như vẫn luôn trốn tránh gì đó. Anh biết em không muốn nói, thầy bảo anh đừng hỏi em, nhưng mỗi người đều có quá khứ, và mỗi người đều muốn tiến về phía trước. Nếu em kể chuyện khó xử của em cho anh nghe, nói không chừng anh có thể giúp em, ít nhất việc cho em một công việc ổn định là hoàn toàn có thể."

"Em biết, đợi em khỏe lại hoàn toàn chắc chắn sẽ đi tìm việc." Thẩm Đại cười khổ nói: "Tình huống của em thật sự rất xấu hổ. Hồ sơ em vẫn còn ở viện nghiên cứu Bắc Kinh, em đang trong thời gian nghỉ bệnh nặng, vẫn chưa chính thức từ chức. Mặc dù chỗ anh độc lập nhân sự, nhưng thuế cá nhân và chế độ phúc lợi xã hội không chuyển được, em phải về thủ đô xử lý những chuyện này."

"Để thầy nói một tiếng, thủ tục sẽ nhanh chóng hoàn thành."

Thẩm Đại cười gượng gật đầu: "Được, nhưng để sau đi." Anh phải cân nhắc rất nhiều, công việc chỉ là một phần, Khâu Khâu phải làm sao bây giờ, bà ngoại phải làm sao, quy hoạch tương lai của anh phải như thế nào, tất cả đều là những vấn đề cần được giải quyết khẩn cấp.

Bạch Hướng Vãn nhìn chằm chằm Thẩm Đại trong vài giây: "Vấn đề chính của em không phải là chuyện này, liên quan đến... Khâu Khâu, đúng không?"

Thẩm Đại biết chuyện Bạch Hướng Vãn muốn nói đến là "người ba Alpha của Khâu Khâu". Trên thực tế, anh cảm thấy Bạch Hướng Vãn biết điều gì đó. Họ có rất nhiều bạn học và đồng nghiệp ở thủ đô, ngành nghiên cứu đất hiểm nhỏ nhưng tốc độ lan truyền tin đồn rất nhanh, chỉ cần Bạch Hướng Vãn nghe qua một số tin đồn, sau đó liên tưởng một chút là có thể đoán được. Nhưng Bạch Hướng Vãn vẫn luôn im lặng, điều này khiến Thẩm Đại vô cùng cảm kích.

Thẩm Đại gật đầu: "Nhưng anh yên tâm, em sẽ nhanh chóng xử lý." Tiền dành dụm của anh không thể cứ như vậy tiêu hao, mặc dù chi phí ở Lan Thành thấp, nhưng cứ "miệng ăn núi lở"* khiến anh rất hoảng.

(*Miệng ăn núi lở: nếu con người chỉ biết ngồi không tiêu xài một cách hoang phí thì đến núi cũng lở chứ đừng nói đến của cải hữu hạn.)

"Được, anh rất mong em có thể chính thức làm việc ở phòng thí nghiệm của anh." Bạch Hướng Vãn nhìn đồng hồ: "Anh về trước, còn có báo cáo cần viết. Vấn đề mà em hỏi anh mấy ngày trước anh vẫn đang tra tư liệu, sau khi chuẩn bị xong anh sẽ thảo luận với em."

"Được, gặp lại sau."

Thẩm Đại ôm Khâu Khâu tiễn Bạch Hướng Vãn. Lúc đầu Khâu Khâu còn vui vẻ hớn hở, nhưng Bạch Hướng Vãn vừa mới mở cửa thì nhóc con như linh cảm được điều gì đó, kêu lên một tiếng rồi khóc ngay, bàn tay nhỏ bé hướng về cánh cửa vẫy vẫy.

"Được rồi, đừng khóc, tiếng cũng to thật." Thẩm Đại cảm giác màng nhĩ ong ong.

Bạch Hướng Vãn cố nén cười, bước trở lại vào trong, cầm lấy bàn chân nhỏ của Khâu Khâu, khẽ "suỵt" một tiếng.

Khâu Khâu lập tức ngừng khóc, ngấn lệ nhìn Bạch hướng Vãn.

"Sư huynh, anh đừng chiều tên nhóc này quá, nó càng ỷ lại anh chúng ta lại càng khó dỗ."

Bạch Hướng Vãn đi tới, đột nhiên cúi đầu, áp vào mặt Khâu Khâu, thả ra một chút pheromone, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, Khâu Khâu ngoan."

Khâu Khâu rõ ràng đã bình tĩnh lại. Nhưng bé con đang ở trong lòng Thẩm Đại, khoảng cách gần như vậy, pheromone bạch du dịu dàng và ổn định xâm chiếm thần kinh của Thẩm Đại một cách bất ngờ. Thẩm Đại sững sờ, trong nháy mắt có cảm giác da đầu như bị điện giật.

Kể từ khi anh xóa ký hiệu hơn một năm trước, chức năng tuyến thể của anh trở nên chậm chạp. Không chỉ pheromone hương hoa quỳnh bị phai nhạt mà năng lực cảm giác với pheromone của người khác cũng giảm xuống. Việc xóa ký hiệu gây tổn thương nhất định đối với tuyến thể, chưa kể lúc đó anh còn không dùng thuốc mê. Đó là đoạn ký ức mà anh không muốn nhớ lại nhất. Lúc ấy anh giống như con cừu non bị trói vào bàn mổ chờ làm thịt, chịu đựng những cơn đau dữ dội kéo dài. Cho đến tận bây giờ, sau gáy thỉnh thoảng vẫn đau râm ran, hơn nữa do anh la hét, giãy giụa nên các bác sĩ đương nhiên rất khiếp sợ, bó tay bó chân, hiệu quả của cuộc phẫu thuật và khả năng hồi phục đều suy giảm.

Tuy nhiên, với anh bây giờ, ngoài việc dùng để nuôi con thì tuyến thể gần như vô dụng, có cũng như không có. Nhưng vừa rồi anh cảm nhận được pheromone của Bạch Hướng Vãn, thậm chí khi bị pheromone khác giới xâm lấn cơ thể anh có phản ứng như người bình thường, điều này chứng tỏ chức năng tuyến thể của anh đã hồi phục một chút. Đây là một điều tốt, suy cho cùng, không ai muốn bộ phận nào đó trên cơ thể mình có vấn đề.

Bạch Hướng Vãn đứng thẳng, lui về phía sau một bước, nhìn Thẩm Đại: "Ngại quá." So với không cẩn thận mạo phạm đến người khác nên xin lỗi, ánh mắt của Bạch Hướng Vãn giống như dò hỏi hơn.

"Không sao." Thẩm Đại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khâu Khâu vẫy vẫy, cười nói: "Tạm biệt bác Bạch."

Sau khi Bạch Hướng Vãn rời đi, Tiểu Điệp cũng thu dọn xong. Cô rửa một ít dâu tây, ba người ngồi trên ghế sô pha cùng nhau ăn uống, xem phim điện ảnh.

"Sao hôm nay Khâu Khâu ngoan thế?" Tiểu Điệp thuận miệng hỏi.

"Thầy Bạch của em phóng ra một ít pheromone trên người nó."

"Ồ, em nghe nói pheromone của thầy Bạch rất dễ chịu, cây bạch du?"

"Ừm, dễ ngửi."

Tiểu Điệp quay đầu nhìn Thẩm Đại, cười nói: "Thầy Thẩm, thầy Bạch đối xử tốt với hai người ghê."

"Đúng vậy." Thẩm Đại cảm khái nói: "Bạch sư huynh còn đặc biệt đến bệnh viện làm tinh dầu trấn an cho Khâu Khâu, anh cũng rất ngại với chuyện này."

"Wow." Đôi mắt Tiểu Điệp tỏa sáng: "Thầy Bạch là người cuồng công việc, ngày thường rất lạnh lùng với người khác. Em thấy thầy ấy dịu dàng với anh nhất, thầy ấy cũng coi Khâu Khâu như con ruột của mình."

Nói đến đây chẳng lẽ Thẩm Đại còn không hiểu ý tứ của Tiểu Điệp sao? Nhưng anh lại vờ như không hiểu: "Sư huynh chỉ là không giỏi giao tiếp thôi."

"Quả nhiên, thầy Bạch đối với anh..."

"Muộn rồi, anh bế Khâu Khâu đi ngủ trước đây." Thẩm Đại không chịu nổi mấy chuyện thăm dò này. Giữa anh và Bạch Hướng vãn không nên có chuyện gì phát triển theo hướng đó.

Tiểu Điệp chớp mắt nhìn Thẩm Đại, do dự một chút, không nói gì nữa.

Thẩm Đại cầm lấy bình sữa còn ấm, bế Khâu Khâu vào phòng. Lúc đầu Khâu Khâu uống rất ngon miệng, nhưng sau đó mí mắt bắt đầu đánh nhau, cuối cùng nhắm tịt mắt lại, miệng nhỏ vẫn mút sữa.

Thẩm Đại cứ như vậy nhìn chằm chằm Khâu Khâu, sau đó bất giác mỉm cười.

Khâu Khâu ngủ rồi, Thẩm Đại lau miệng cho bé con, đặt vào giường em bé, tiếp tục yên tĩnh ngắm nhìn.

Thế giới của người lớn quá phức tạp, nhưng khi nhìn vào bé con này, tâm hồn anh có được một khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi. Mỗi ngày, anh đều biết ơn sự tồn tại của Khâu Khâu vì đã cho anh sức mạnh vô tận, cho anh lòng can đảm đối mặt với những thứ mà anh sợ hãi.

Đã đến lúc anh phải đối mặt với mọi chuyện, vì tương lai của bản thân và của Khâu Khâu.