Edit: Mon
Dưới lầu liên tục vang lên tiếng động lớn, đồ đạc va chạm, kính vỡ, còn có tiếng người đang vật lộn, pheromone hỗn độn tựa như một "bản nhạc hòa tấu", tạo thành "tạp âm" có sức xuyên thấu chết người. Người nào ở trong đó đều không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó.
Đặc biệt đối với một Omega, môi trường hỗn tạp nhiều pheromone của Alpha quả thực là địa ngục trần gian. Thẩm Đại cảm thấy dạ dày cuộn từng cơn, lồng ngực co thắt không thở nổi, đành phải lui về phòng đóng cửa lại. Không chỉ có anh không thể chịu nổi, Khâu Khâu cũng không thể tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy.
Anh hít một hơi, nhẹ nhàng bế Khâu Khâu từ giường đến xe đẩy, nhặt áo sơ mi của mình lên và đắp cho Khâu Khâu, hy vọng con nhỏ có thể ngửi được càng nhiều pheromone của anh càng tốt. Anh nắm lấy tay cầm của xe đẩy, lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Đột nhiên, một tiếng "Ầm" lớn vang lên, cửa phòng bị mở ra, Cù Thừa Trần bước vào, vẻ mặt hung ác nham hiểm: "Đi theo tôi."
Thẩm Đại sợ hãi nhìn cậu ta.
"Nhanh lên!" Cù Thừa Trần lạnh lùng nói.
Thẩm Đại đành bế Khâu Khâu lên, lúc này Khâu Khâu cũng tỉnh lại, ngơ ngác mở hờ đôi mắt, vẻ mặt càng ngày càng tủi thân.
"Đừng khóc, xin con, đừng khóc." Thẩm Đại vỗ lưng Khâu Khâu, đồng thời phóng thích ra pheromone của mình, cố gắng hết sức an ủi bé con. Anh sợ Khâu Khâu khóc vào lúc này sẽ khiến Cù Thừa Trần càng thêm mất kiên nhẫn, dẫn đến hậu quả không tốt.
Khâu Khâu như cũng nhận ra sự sợ hãi của Thẩm Đại, mím môi nhỏ giọng rầm rì, không ngừng thu mình rúc vào lồng ngực của Thẩm Đại.
Cù Thừa Trần dẫn Thẩm Đại đi thẳng vào thang máy, Thẩm Đại liên tục quay đầu lại, dường như anh nghe thấy giọng nói của Cù Mạt Dư, anh hét lớn: "Cù Mạt Dư!"
Cù Thừa Trần nắm lấy cánh tay Thẩm Đại, kéo anh vào thang máy, thang máy đưa bọn họ tới gầm gara xe.
"Cù Mạt Dư đã tìm được nơi này, cậu nghĩ cậu có thể đưa chúng tôi đi đâu?" Thẩm Đại lạnh lùng nói.
"Đừng nói nhảm nữa, lên xe đi." Cù Thừa Trần mở cửa xe, đẩy Thẩm Đại vào ghế phụ, cúi người thắt dây an toàn cho Thẩm Đại. Nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú gần trong gang tấc, cậu ta cười tà ác nói: "Anh không cảm thấy nó rất kích thích sao?"
Thẩm Đại mắng: "Cậu quả thực là có bệnh, họ Cù các cậu đều có bệnh."
"Chắc vậy." Cù Thừa Trần lên xe, mở cửa tầng hầm, xe vừa lái ra ngoài thì xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy Cù Mạt Dư đang đứng ở cổng lớn, đứng trong đêm mưa phùn, đối diện với chiếc xe đang lao tới.... dường như không hề có ý định trốn tránh.
Thẩm Đại trừng lớn hai mắt: "Dừng xe!" Anh quay đầu nhìn về phía Cù Thừa Trần, chỉ nhìn thấy trên mặt Cù Thừa Trần nở một nụ cười quái dị, đôi mắt sáng ngời kỳ lạ, cảm giác như cậu ta sắp sửa vồ lấy con mồi.
Mắt thấy bọn họ càng ngày càng gần Cù Mạt Dư, nhưng xe lại không có xu hướng giảm tốc độ, Thẩm Đại lo lắng đến mức rống to, nếu không phải Khâu Khâu đang ở trong lồng ngực anh, chắc chắn anh sẽ vồ sang đoạt lấy tay lái!
Cù Mạt Dư lạnh lùng nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, chậm rãi siết chặt nắm đấm, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đại và Khâu Khâu ngồi trên ghế phụ, hắn lại do dự, khi chiếc xe chỉ cách hắn vài mét, hắn xoay người né tránh.
Cơ mặt của Cù Thừa Trần run rẩy vì căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu, răng hàm sau nghiến chặt, trên khuôn mặt lộ ra sự điên cuồng của một tay cờ bạc. Cù Mạt Dư né tránh, chiếc xe của cậu ta lao qua cổng lớn, trước sau cách biệt chưa đầy một giây.
Thẩm Đại sợ hãi nhắm mắt lại, Cù Thừa Trần lại cười lớn, như thể mình đã thắng.
Xe giảm tốc độ rồi dừng lại, nước mưa và bùn bắn tung tóe khiến màn đêm trở nên hỗn loạn.
Thẩm Đại run rẩy mở to mắt, mồ hôi chảy đầy người, Khâu Khâu sợ đến mức bật khóc. Thẩm Đại quay đầu lại, nhìn thấy Cù Mạt Dư vẫn nguyên vẹn chạy về phía bọn họ, anh đột nhiên quay người, hung hăng đấm cho Cù Thừa Trần một đấm.
Một đấm này quả thực không hề nhẹ, đầu của Cù Thừa Trần đập vào cửa kính vang lên một tiếng thật lớn, cậu ta vuốt ve gò má phải đau nhức tê dại của mình, nheo mắt nhìn Thẩm Đại: "Cũng ghê gớm thật."
Thẩm Đại vỗ tới vỗ lui trên lưng Khâu Khâu, nhưng lại nhận ra hiện tại anh không có cách nào để an ủi Khâu Khâu, bởi vì Khâu Khâu chắc chắn cảm nhận được anh đang hoảng sợ.
Cù Thừa Trần xuống xe, đi vòng đến ghế phụ, mở cửa, cậu ta nhìn Cù Mạt Dư đang đến gần, nhổ một ngụm nước bọt trộn lẫn máu tươi xuống đất: "Sao lại tránh?"
"Cậu dám đâm?" Cù Mạt Dư nhìn về phía Thẩm Đại: "A Đại, hai người không sao chứ?"
Thẩm Đại sắc mặt tái nhợt lắc đầu, toàn thân như kiệt sức, hình ảnh chiếc xe lao về phía Cù Mạt Dư liên tục hiện lên trong đầu anh, nếu vừa rồi Cù Mạt Dư không tránh ra, nếu như xe đâm trúng hắn, nếu... Chỉ tưởng tượng những gì có thể xảy ra thôi cũng khiến anh sợ hãi không thôi.
Cù Thừa Trần chống tay lên cửa xe, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm nước mưa, cười khẽ: "Không tránh thì sẽ biết ngay."
"Nếu hai người họ không ở trong xe, tôi nhất định sẽ không né." Trong mắt Cù Mạt Dư tràn đầy sát ý, bộ quần áo đen ướt sũng dính chặt vào cơ thể, làm nổi bật những đường nét cơ bắp cuồn cuộn, bộ ngực rộng rãi nhấp nhô theo từng hơi thở, ẩn chứa sức mạnh vô hạn, dường như sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào và xé xác kẻ địch thành từng mảnh: "Cậu cũng biết mình không có nơi nào để chạy trốn. Cậu đã nghĩ ra cách đối mặt với cảnh sát chưa?"
Cù Thừa Trần cúi đầu thoáng nhìn qua Thẩm Đại và Khâu Khâu, cười nói: "Nếu biết anh quan tâm anh ta nhiều như vậy, chắc chắn tôi sẽ chuẩn bị chu toàn hơn. Kỳ thực, tôi cũng không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy."
Có mấy bóng người từ trong biệt thự đi tới, trong đêm mưa, Thẩm Đại nhìn không rõ mặt bọn họ, nhưng anh biết trong đám pheromone alpha hỗn độn lúc này có những người này. Đêm hỗn loạn và nguy hiểm này có lẽ sẽ không kết thúc chỉ vì Cù Mạt Dư tìm thấy bọn họ.
"Náo loạn đủ rồi, trả hai người họ lại cho tôi!" Cù Mạt Dư lạnh lùng nói.
Cù Thừa Trần vỗ nhẹ nóc xe: "Ra ngoài."
Thẩm Đại không muốn Khâu Khâu tiếp xúc với môi trường pheromone hỗn loạn, anh xuống xe, đặt Khâu Khâu ở trên ghế ngồi rồi đóng cửa lại.
Cù Thừa Trần ôm lấy bả vai của Thẩm Đại, chỉ vào Cù Mạt Dư, ngả ngớn mà nói: "Chị dâu, nhìn xem, đại ca của tôi chạy thật xa để tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật là dũng mãnh. Đúng rồi, làm sao anh tìm được nơi này?"
"Vưu Bách Duyệt giúp tôi tìm." Cù Mạt Dư trào phúng mà nói: "Bất ngờ sao?"
Cù Thừa Trần hơi giật mình, cười khẩy: "Quả thật không ngờ tới, nhưng cho dù anh tìm được bọn họ rồi, anh cũng phải thực hiện lời hứa của mình." Cậu ta cúi đầu, cố ý ngửi ngửi gáy Thẩm Đại: "Đúng là một Omega thơm ngọt ngon miệng, còn sinh cho anh một người thừa kế hoàn hảo, bọn họ xứng đáng để anh nhường ngành hóa chất cho tôi."
Những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống làn da trần của Thẩm Đại, mưa không lớn, nhưng từng giọt lại rõ ràng, chúng nhảy múa trên thần kinh căng thẳng của anh, gáy của anh như bị đặt ở chỗ xử tử, pheromone như có như không của Cù Thừa Trần giống như đỉnh dao treo trên đầu anh.
"Tôi đã đáp ứng với cậu, tôi nói được làm được, thả bọn họ ra." Trên trán Cù Mạt Dư nổi gân xanh, trong mắt hiện lên sự tức giận. Cù Thừa Trần ngửi tuyến thể Omega của hắn, không thể nghi ngờ, đây chính là sỉ nhục và khiêu khích!
"Thật sao? Nếu trong tay tôi không có lợi thế, liệu anh trai tôi có thực hiện lời hứa của mình không?" Cù Thừa Trần ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn Cù Mạt Dư, một tay của cậu ta làm càn ôm lấy eo của Thẩm Đại: "nói được làm được, từ khi nào anh trai lại có nhân cách cao thượng như vậy?"
"Cù Thừa Trần!" Cù Mạt Dư hung ác mà trừng mắt cậu ta: "Cậu, tìm, chết."
Thẩm Đại cứng người, chịu đựng pheromone của Cù Thừa Trần quanh quẩn bốn phía, giống như rắn độc phun ra nọc độc xung quanh mình.
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến anh càng thêm đau khổ." Đôi mắt u ám của Cù Thừa Trần lóe lên một tia sáng: "Nếu tôi đánh dấu Omega này, anh sẽ như thế nào? Anh sẽ bất lực, sẽ tuyệt vọng, sẽ cảm nhận được thống khổ của tôi và của chị tôi đúng không?"
Cù Mạt Dư tiến lên một bước, nhe răng như mãnh thú: "Cậu dám?"
Cù Thừa Trần ôm chặt Thẩm Đại vào trong ngực, trong mắt tràn đầy hận ý: "Tôi đã bị anh ép bức đến nước này, còn cái gì mà dám với không dám? Dựa vào đâu mà anh muốn gì cũng có thể có được, luôn chiến thắng. Không được!"
Cù Mạt Dư nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Đại, tim đau như cắt: "Cù Thừa Trần, cậu điên rồi sao? Bệnh trầm cảm của chị cả là do một mình tôi gây ra sao? Sự tồn tại của cậu khiến chị ấy đau khổ hơn so với tôi, bởi vì cậu là em trai ruột của chị ấy!"
"Nhưng anh sinh ra trước tôi!" Cù Thừa Trần gầm gừ, "Anh vừa sinh ra liền đoạt đi vinh quang của chị ấy, và cả của tôi. Mọi cố gắng vất vả của chị ấy đều dễ dàng bị anh vượt qua, tất cả kiêu ngạo của chị ấy cũng bị anh đạp dưới chân, chỉ cần có anh ở đây, chúng tôi mãi mãi không thể đạt được sự kỳ vọng của bố, dựa vào đâu, dựa vào đâu!"
"Cậu cho rằng đây là do tôi muốn sao? Cậu cho rằng tôi muốn tranh đấu không ngừng với cậu sao?" Cù Mạt Dư lau sạch nước mưa trên mặt, ánh mắt sáng ngời: "Hoặc là cậu, hoặc là tôi, tôi không có lựa chọn."
Cù Thừa Trần phát ra một tiếng cười trầm thấp quái dị.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Cù Mạt Dư gầm lên. Mặc dù Cù Thừa Trần không có vũ khí, nhưng hắn biết rõ hơn ai hết sự hủy diệt mà một đỉnh cấp Alpha có thể gây ra cho một Omega khi sử dụng pheromone. Không phải là hắn không biết rằng Cù Thừa Trần hận hắn. Từ lúc hắn có thể ghi nhớ thì bọn họ luôn ở trong trạng thái thù địch, nhưng đó chỉ là trong cuộc chiến lợi ích. Hắn không ngờ rằng mối hận thù này sâu hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, thậm chí có thể vượt quá việc theo đuổi lợi ích, điều này khiến hắn lạnh cả sống lưng. Dù sao thì sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn còn nhớ bọn họ có quan hệ sinh học với nhau, người đàn ông này là em trai của hắn.
Vẻ mặt Cù Thừa Trần vặn vẹo: "Tôi muốn nhìn thấy anh thua một lần."
Thẩm Đại khàn giọng nói: "Chị của cậu sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này đâu."
"Câm miệng." Cù Thừa Trần nắm lấy gáy Thẩm Đại.
"Đừng chạm vào anh ấy!" Cù Mạt Dư lạnh lùng nói.
Cù Thừa Trần nháy mắt với người của mình, người đàn ông mặc đồ đen bắt cóc Thẩm Đại và đồng bọn đi về phía Cù Mạt Dư, cả hai người đều có vết thương trên người và trên mặt, bọn họ nhìn Cù Mạt Dư với ánh mắt sợ hãi, càng sát khí hơn.
"Cậu muốn làm gì?" Thẩm Đại run giọng nói.
Người đàn ông mặc đồ đen đá vào đầu gối của Cù Mạt Dư, dùng hai tay giữ vai Cù Mạt Dư, buộc hắn phải quỳ xuống.
Cù Mạt Dư xoay đầu, hung ác mà trừng mắt.
Hai người căng da đầu đè Cù Mạt Dư lại, loại cảm giác này không khác gì nhổ răng cọp.
Cù Thừa Trần cúi đầu, áp đôi môi mỏng vào bên tai Thẩm Đại, dùng âm lượng không nhỏ để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: "Chị dâu, vì anh ta mà anh đã xóa sạch ký hiệu một lần, anh ta thực sự chẳng là gì cả, tôi giúp anh báo thù được không?"
"Cù Thừa Trần, cậu đừng nổi điên..." Âm thanh của Thẩm Đại run đến mức không rõ lời nói: "Mặc kệ cậu muốn... làm gì, cậu sẽ... hối hận."
Ánh mắt Cù Thừa Trần sâu thẳm không đáy, nhìn chằm chằm Cù Mạt Dư, đột nhiên cậu ta nhếch miệng cười: "Nguồn gốc của mọi đau khổ, đều là bởi vì trong một gia tộc không nên có hai Alpha đỉnh cấp."
Thẩm Đại nhìn người đàn ông mặc áo đen rút ra một con dao găm sáng loáng, vũ khí sắc bén hung ác trong đêm mưa tỏa ra ánh bạc lạnh lẽo, anh gào lên: "Đừng —"