Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 11: Gặp lại nam cặn bã




Theo như lời Hàn Lạc Tuyển nói, chèo thuyền theo phương hướng hắn chỉ dẫn, chèo tăng tốc suốt ba ngày đêm, rốt cuộc đã thấy một trấn nhỏ.

Lúc này mới rạng sáng, bầu trời đã sáng lên ba phần, gió biển lành lạnh, nhưng Lâm Thư đang ra sức chèo thuyền thì không biết lạnh. Có lẽ do động tác mãnh liệt, Lâm Thư cảm thấy cả người nóng hầm hập.

Thấy được những mái ngói đá xanh trên trấn nhỏ, vốn đang đói bụng đến khô quắt queo, cả người nàng lập tức tràn đầy nhiệt huyết. Kích động chỉ vào trấn nhỏ cách đó không xa, võ tỉnh Hàn Lạc Tuyển.

“Hàn Lạc Tuyển, chúng ta tới rồi! Huynh tỉnh, tỉnh dậy đi!” Lâm Thư vừa vỗ hắn, tay vẫn không quên chèo thuyền.

Bị Lâm Thư đột nhiên tát một cái, hắn đau đến bắp đùi cũng tê rần. Vừa mở mắt ra, thấy ngón tay nàng đang chỉ về một hướng, mặt mày hưng phấn nhìn hắn.

“Hàn Lạc Tuyển, chúng ta đến rồi! Huynh xem đi! Phía đối diện thật sự có một trấn nhỏ!” Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, nàng lại nói lần nữa.

Nghe thế, Hàn Lạc Tuyển lập tức tỉnh táo, vội quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ. Đúng là có một trấn nhỏ!

“Đã sắp tới rồi, ngươi cũng mau thêm chút sức, nhanh cập bờ đi. Bộ dạng này của chúng ta, đợi đến khi trời sáng chắc chắn khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.” Trong lòng Hàn Lạc Tuyển vô cùng kích động, nhưng trên mặt không lộ chút háo hức nào, thờ ơ nói với nàng.

Lâm Thư cũng biết tình huống hiện tại của bọn họ, nếu để cho người ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ sinh nghi. Gật đầu một cái, càng thêm gắng sức chèo.

Mắt thấy thật sự đến trấn nhỏ, Hàn Lạc Tuyển liền hết buồn ngủ, người cũng đầy tinh lực. Trong lòng bắt đầu tính toán, kiểm tra qua trên người, phát hiện không hề có tý ngân lượng nào, chỉ có một viên dạ minh châu Long Hải có giá trị ngàn vàng và ngọc bội tùy thân. Vẻ mặt lập tức có chút quẫn bách, nhưng được hắn che giấu nhanh chóng. Xụ mặt, Hàn Lạc Tuyển vờ như thản nhiên, mở miệng hỏi Lâm Thư: “Chúng ta sắp đến trấn nhỏ rồi, chúng ta phải tính toán kỹ, suy nghĩ xem làm thế nào để trở về. Trên người ngươi có cái gì đáng giá không?”

Thấy Hàn Lạc Tuyển nhắc tới tiền tài, vật chất, Lâm Thư dùng bàn tay rảnh rỗi sờ sờ người mình, cuối cùng lắc đầu, nói: “Lúc trước ta cứ nghĩ nha đầu kia thật sự dẫn ta đi chơi, cho nên giao hết bạc cho nàng ta giữ rồi. Trên người không có thứ nào đáng giá cả.”

Nha đầu ngu ngốc này còn nghèo hơn cả hắn! Xem ra phải nghĩ ra cách kiếm ít bạc mới được, nếu không sao về kinh đây. Thở dài, Hàn Lạc Tuyển ngẩng đầu nhìn trời.

Lâm Thư biết hắn đang suy tính chuyện gì nên không quấy rầy hắn, im lặng chèo thuyền. Mắt thấy cách bờ chưa đến ba trượng (khoảng 10m), nàng mới hãm lại tốc độ, đến gần bờ cũng không thể đột ngột tăng tốc, nếu không sẽ bị lật thuyền, rất nguy hiểm.

Chờ sau khi thuyền cập bờ, Lâm Thư vứt mái chèo đi như nhận được đại xá, thở dài, nói: “Ai! Tìm lâu như vậy, cuối cùng đã tới! Thật đúng là không dễ dàng! Hàn Lạc Tuyển, chúng ta xuống thuyền đi!”

Liếc nàng một cái, Hàn Lạc Tuyển tung người, nhảy lên bờ. Hàn Lạc Tuyển nhảy ra khỏi thuyền, Lâm Thư sợ đến say lảo đảo ở trên thuyền không dám lộn xộn, chờ thuyền ổn định, mới vội vàng từ trên thuyền bò lên. Chạy đến bên cạnh hắn, nàng không nói hai lời liền cho hắn một cước, ngay giữa mông hắn.

“Suýt! Sao nữ tử như ngươi thô lỗ quá vậy! Không biết phía sau bản công tử có vết thương cũ chưa khỏi hẳn sao! Ngươi cố ý phải không!” Che cái mông đau đớn, hắn bất mãn trừng nàng.

“Đáng đời! Ai kêu huynh làm ta sợ chứ!” Hừ một tiếng, nàng quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

Vừa nghĩ đến cái thuyền, nàng hơi rối rắm, quay đầu hỏi hắn: “Thuyền này phải làm thế nào hả? Cứ quăng đi như thế hơi luyến tiếc, đây là lần đầu tiên ta đóng thuyền đó!”

Bật cười một tiếng, Hàn Lạc Tuyển khinh thường liếc nàng, nói: “Chẳng lẽ ngươi còn định mang đống cọc gỗ rách này về kinh làm quà lưu niệm hả?”

Mặc dù trong lòng luyến tiếc, nhưng nàng cũng không muốn khiêng cái thuyền cồng kềnh đó về kinh. Bọn họ còn chưa biết hồi kinh thế nào, mang theo cái thuyền này nhất định là một gánh nặng, mất nhiều hơn được. Đáng tiếc thở dài, Lâm Thư lắc đầu, đi vào trấn nhỏ.

Thấy nàng đi rồi, Hàn Lạc Tuyển che mông vội vàng đuổi theo.

Vào trong trấn, đi trên đường nhỏ, một mùi hương bánh bao nồng đậm xông vào mũi, Lâm Thư nuốt một ngụm nước bọt. Tay không khỏi sờ lên bụng, từ lúc sống lại đến giờ, nàng chưa được ăn một bữa cơm ngon đâu!

Trong lúc nàng đang hoài niệm mỹ vị, đột nhiên nghe được tiếng ‘ùng ục’ từ bên cạnh truyền đến. Quay đầu lại nhìn, phát hiện là tiếng bụng Hàn Lạc Tuyển kêu, nàng buồn cười nói: “Ha ha, thì ra là huynh cũng đói bụng!”

“Cười cái gì mà cười! Không cho cười! Đói bụng cả đêm, còn ngửi thấy mùi hương bánh bao, ai có thể không đói bụng chứ? –ll,,,q...uy,,,,do...o,,,nnn....- Đừng nói là bản công tử, ngươi dám nói mình không đói hả? Ngươi không muốn ăn gì hả?” Hừ lạnh một tiếng, hắn thẹn quá hóa giận, nghiêng đầu sang một bên.

Thấy vậy, Lâm Thư liền chuyển qua bên kia, giơ tay kéo kéo ống tay áo hắn, buồn cười nói: “Ơ, tức giận à? Nam tử hán đại trượng phu, sao lại ít độ lượng như vậy. Ta cũng cười cười vậy thôi, thật ra là ta rất đói bụng.”

Hất tay nàng ra, Hàn Lạc Tuyển khoanh hai tay trước ngực, dậm chân, đứng tại chỗ không chịu đi.

“Ai! Làm sao huynh đứng yên thế? Chẳng lẽ thật sự tức giận hả?” Thấy vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng cho là hắn thật sự tức giận.

“Bản công tử không tức giận, ngươi nhìn nam tử đang vác bao đồ, mua bánh bao ở phía trước đi, chân hắn rõ ràng không có tật, vì sao lại giả vờ như chân có tật chứ?” Ra dấu im lặng, Hàn Lạc Tuyển hất hất cằm, chỉ về phía quầy bán bánh bao ở phía trước.

Nghe vậy, Lâm Thư tò mò quay đầu nhìn, vừa nhìn, khiến nàng ngây ngẩn cả người. Mặc dù nam tử đang mua bánh bao ở phía trước ăn vận bình thường, để nàng thấy được gò má bình thường, nhưng nàng lại thấy rất rõ sau tai hắn ta có một nốt ruồi đen. Nốt ruồi đen lớn cỡ móng tay của ngón út, nhãn lực của nàng khá tốt, lập tức xác định rõ ràng hình dạng của nó. Lại nhìn kỹ hai tay của hắn ta, khi thấy trên mu bàn tay phải cầm bánh bao của hắn ta có một vết sẹo dữ tợn, thì nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, vô lực run rẩy, không đứng nổi.

Hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển không thấy nàng đáp lại, quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Thư run rẩy toàn thân, sắc mặt tái mét. Cảm thấy có điều bất thường, hắn vươn tay lay lay đầu vai nàng, quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như vậy? Có khó chịu gì à?”

Ánh mắt Lâm Thư hơi phiếm hồng, thậm chí có chút ướt át. Tìm về hơi sức, đôi tay nắm thành quyền, nàng dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn nam tử đang mua bánh bao ở đằng trước. Hình như không để lời của Hàn Lạc Tuyển vào tai, hoàn toàn rơi vào cảnh giới của mình, không nghe được bất kỳ tiếng động ở bên ngoài.

Thấy tình hình của Lâm Thư không tốt, Hàn Lạc Tuyển vội vàng kéo nàng đến phía sau một thân cây, dùng sức nắm bàn tay của nàng, gấp gáp hỏi: “Lâm Thư! Rốt cuộc ngươi sao vậy!”

Bị cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới làm cho hoàn hồn, nàng hít sâu, lắc đầu, giọng nói hơi run rẩy: “Ta không sao. Huynh nói đúng, tên kia quả thật có vấn đề, chúng ta nhất định phải đi theo hắn!”

Hàn Lạc Tuyển không hiểu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng thấy cảm xúc của nàng rõ ràng khá tệ, cũng biết bây giờ không nên tra hỏi. Không bằng trước tiên cứ theo lời nàng nói, đi theo nam tử kia, xem xem kết quả là gì.

“Ta cũng cảm thấy nam tử kia có vấn đề, chúng ta bám theo thôi, cẩn thận một chút.” Hắn không hỏi cái gì, thuận theo lời nàng.

Nghe thấy Hàn Lạc Tuyển đồng ý, trong lòng Lâm Thư liền thả lỏng, cảm kích gật đầu với hắn, ló đầu ra, thấy nam tử vừa mua bánh bao đã đi xa khỏi quán, nàng vội vàng cầm tay Hàn Lạc Tuyển tay, lôi kéo hắn đi.

“Hắn ta đi rồi, mau mau đuổi theo! Nếu không sẽ mất dấu hắn ta!”

Hàn Lạc Tuyển mặc cho nàng kéo tay hắn, không nói một lời đi theo nàng.

Giờ phút này, tâm tư Lâm Thư loạn như ma, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu. Nàng dám khẳng định, nam tử mua bánh bao chính là Triệu Á Thanh! Kiếp trước nàng ngu ngốc mấy năm, dùng cả của hồi môn để đưa hắn ta lên đế vị!

Sau tai phải của tên Triệu Á Thanh cặn bã đó có một nốt ruồi đen to, và trên mu bàn tay phải có vết sẹo hình trăng lưỡi liềm. Bất kể trên mặt hắn ta dán thêm bao nhiêu lớp mặt nạ, có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra. Nhưng sao Triệu Á Thanh lại xuất hiện trong trấn nhỏ này? Theo như lời Hàn Lạc Tuyển nói, trấn nhỏ này cách kinh thành cả một châu đấy! Năm nay nàng mười ba, vậy hắn ta hẳn là mười tám, lúc này sao hắn ta lại xuất hiện ở đây?

Triệu Á Thanh là vị hoàng tử thứ chín của đương kim Văn Đế Triệu Hạo Uyên, năm năm trước, mẫu phi hắn ta là Lục Chiêu nghi có liên quan đến Vu Cổ (Phù thủy) hại người, đã bị Văn Đế Triệu Hạo Uyên ban chết bằng tấm lụa trắng.-..,.,..ll333///..,q,,,,uuyyyddoo,,nnn--- Mà phụ thân của Lục Chiêu nghi là Lục Thừa tướng cũng bị liên lụy, bị cách chức quan. Có người còn góp lời bên tai Văn Đế Triệu Hạo Uyên, nói trên người Triệu Á Thanh có chứa điềm xấu, cho nên hắn ta đã bị Văn Đế Triệu Hạo Uyên đưa đến Lục gia, để Lục gia nuôi. Triệu Á Thanh bị người Lục gia nhốt ở trong phòng, chịu hết sự hà khắc và bắt nạt, còn không được tự do ra vào. Dù thân phận hoàng tử chưa bị huỷ bỏ, nhưng cũng chẳng khác gì vô danh phận.

Mãi cho đến khi Triệu Á Thanh hai mươi tuổi, phải làm lễ gia quan (lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành), mới được người đón ra khỏi Lục gia. Văn Đế Triệu Hạo Uyên ban thưởng một tòa Vương phủ cho hắn ta, cũng sắc phong hắn ta là Tấn Vương. Lúc này, Triệu Á Thanh mới có tự do, cuộc sống trôi qua mới giống con người.

Nhưng vì sao bây giờ hắn ta đã xuất hiện trong trấn nhỏ hẻo lánh này? Hắn ta muốn làm gì? Có mục đích gì?

Đây là điều mà nàng vắt hết óc suy nghĩ cũng không hiểu, nàng không biết vì sao Triệu Á Thanh lại xuất hiện ở đây, càng không biết hắn ta định làm gì. Điều này khiến cho lòng nàng có chút lo lắng khó hiểu, nàng hận không thể lập tức biết được hắn ta muốn làm gì.

Mặc dù trong lòng phiền loạn, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo, biết bây giờ việc nàng nên làm chính là cẩn thận theo dõi Triệu Á Thanh, không để bị phát hiện. Chỉ cần đi theo hắn ta thì mối lo trong lòng nàng tự nhiên sẽ tìm được kết quả. Ở trong lòng trấn an mình, Lâm Thư hơi buông lỏng cảm xúc căng thẳng.

Hàn Lạc Tuyển vẫn luôn đi theo Lâm Thư, mặc dù ánh mắt đang dõi theo nam tử ở đằng trước, nhưng lúc nào cũng chú ý đến tình hình của Lâm Thư đi bên cạnh. Hắn đều thu hết vẻ lo lắng, bất an trên mặt Lâm Thư vào mắt, cũng biết bây giờ không phải lúc để tra hỏi. Hàn Lạc Tuyển vẫn đè nén sự nghi ngờ ở trong lòng, thản nhiên cùng Lâm Thư theo dõi nam tử bất thường ở đằng trước.