Kế Phụ

Chương 29




Vốn dĩ lúc ở bệnh viện hắn đã muốn chết nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của y tá trưởng làm trì hoãn thời gian tự sát của hắn. Y tá trưởng đã hoài nghi Nghiêm Ký Hạo rồi, nếu như hắn tự sát trong bệnh viện, chuyện của bọn họ nhất định sẽ bị mọi người biết đến. Hắn không muốn Nghiêm Ký Hạo dính phải phiền toái, tuy rằng hắn hận y nhưng y là chồng của mẹ hắn. Mẹ còn cần y chăm sóc, hơn nữa nếu sự việc bại lộ, để mẹ biết được thì mẹ sẽ thương tâm đến chết mất!

Hắn có lỗi với mẹ nhiều lắm, điều duy nhất mà hắn có thể làm cho mẹ chính là vĩnh viễn che dấu sự thật. Che dấu chuyện xấu giữa hắn và Nghiêm Ký Hạo, để mẹ vĩnh viễn sống trong mộng đẹp….

Mẹ là người phụ nữ rất đáng thương, bởi vì thân thể dị dạng bán nam bán nữ của hắn mà lỡ mất bao nhiêu cơ hội của mẹ. Hôm nay hắn lại gây nên chuyện loạn luân với chồng của mẹ, làm ra chuyện heo chó cũng không bằng; hắn còn mặt mũi gì sống trên đời này nữa! Hắn chỉ có thể vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này, lấy cái chết tạ tội với mẹ….

Hắn tin tưởng sau khi hắn chết Nghiêm Ký Hạo nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý mà đối xử tốt với mẹ hơn. Mẹ thực sự là một người phụ nữ tốt, xứng đáng được một người đàn ông thật tâm yêu thương. Chỉ cần hắn biến mất, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc!

Hắn đã ghi trong di thư thỉnh cầu Nghiêm Ký Hạo chăm sóc tốt cho mẹ. Nghiêm Ký Hạo chỉ cần còn là con người thì nhất định sẽ đáp ứng hắn. Y hẳn là sẽ đối xử thật tốt với mẹ! Nếu không hắn có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho y!

Sau khi hắn chết, mẹ tạm thời sẽ có chút ít thống khổ. Nhưng mẹ còn rất trẻ tuổi, bà có thể cùng Nghiêm Ký Hạo sinh ra rất nhiều đứa trẻ bình thường khác. Bà rất nhanh sẽ quên mất hắn, hơn nữa Nghiêm Ký Hạo cũng sẽ hảo hảo an ủi bà. Cho nên hắn không cần phải lo lắng cho mẹ!

Về phần Nghiêm Ký Hạo, hắn đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Hắn không muốn phải nghĩ tới tình cảm của y đối với mình nữa, nghĩ đến chuyện y rốt cuộc có phải thật lòng yêu mình hay không? Hắn thà tin rằng y đối với mình chẳng qua là tò mò, bởi vì chưa từng thấy qua người song tính cho nên thấy tò mò, muốn nếm thử cảm giác mới lạ….cho nên mới cường bạo mình. Sau khi mình chết, y hẳn rất nhanh sẽ quên mình, rồi phát hiện ra mẹ của mình tốt đến cỡ nào. Sau đó sẽ hảo hảo yêu thương mẹ, vĩnh viễn sống hạnh phúc bên cạnh mẹ…..

Máu không ngừng chảy ra từ vết thương, càng chảy càng nhiều, nhuộm đỏ cả tấm ra trải giường trắng….

Điền Vũ Mặc dần dần cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, mắt cũng càng ngày càng tối hơn, không còn cách nào suy nghĩ tiếp được nữa. Hắn biết mình rất nhanh sẽ được giải thoát, khẽ mỉm cười hạnh phúc, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi tử thần đến….

Nghiêm Ký Hạo mở cửa ra thì nhìn thấy cả người con riêng đều là máu, nằm trên giường. Mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, trên mặt toát lên nụ cười hạnh phúc.

“Tiểu Mặc…” Nghiêm Ký Hạo lập tức kêu lên, nhào tới ôm chằm lấy con riêng, vẻ mặt khó có thể tin được. Tiểu Mặc tự sát! Tiểu Mặc thế nhưng lại tự sát…

“Tiểu Mặc, con mau tỉnh lại….mau tỉnh lại. Con không được chết….” Nghiêm Ký Hạo giống như phát điên, đau lòng rống to lên. Làm sao cũng không thể ngờ mình mới vừa rời khỏi có một lát, quay lại liền nhìn thấy con riêng nằm trong vũng máu. Tiểu Mặc sao lại muốn làm vậy?

Nhìn dòng máu tuôn ra như suối từ cổ tay con riêng, trái tim y tan nát. Y kinh hoàng đưa tay sờ lên ngực con riêng, hơi có chút thở phào nhẹ nhỏm. Thật may! Tim vẫn còn đập, con riêng vẫn chưa chết!

Nghiêm Ký Hạo muốn lập tức bế con riêng chạy tới bệnh viện, nhưng lại sợ loạn động sẽ làm máu chảy ra càng nhiều hơn. Nên chỉ có thể lập tức gọi cho Thiệu viện trưởng, xin Thiệu viện trưởng nhanh chóng tới đây.

Sau khi nhận được điện thoại, Thiệu viện trưởng lập tức lái xe tới. Nhìn Điền Vũ Mặc cắt cổ tay tự sát, lập tức thở dài một hơi, thấp giọng nói một câu: “Nghiệp chướng a!”

Nghiêm Ký Hạo trong lòng đau xót, lo lắng nói: “Thiệu thúc thúc, xin hãy nhanh cứu Tiểu Mặc!”

Thiệu viện trưởng gật đầu, bây giờ không phải là lúc hỏi Điền Vũ Mặc mới xuất viện làm sao lại tự sát, cứu người là quan trọng nhất.

Thiệu viện trưởng y thuật cao minh, rất nhanh liền kéo Điền Vũ Mặc từ quỷ môn quan trở về. Mặc dù vết thương của Điền Vũ Mặc rất sâu nhưng bởi vì Nghiêm Ký Hạo phát hiện ra sớm cho nên cũng không có gì đáng ngại.

“Ký Hạo, anh rốt cuộc là đã làm gì đứa trẻ này? Làm sao mà vừa mới xuất viện lại xảy ra chuyện nữa?” Thiệu viện trưởng cứu Điền Vũ Mặc xong, xoay người lại nhìn cháu trai, giận dữ hỏi.

“Cháu….cháu cũng không biết…” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu. Y thật sự không biết Tiểu Mặc tại sao lại muốn tự sát. Hắn lúc ở bệnh viện không phải là đã từ bỏ việc tự sát rồi sao? Nhưng sao bây giờ lại muốn….y thật nghĩ không ra!

“Anh…..ai….” Thiệu viện trưởng muốn mắng y, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ, hận không thể giết chết bản thân của y. Miệng vừa định mở ra mắng tiếp nhưng lại nuốt trở vào, ai thán thở dài một hơi.

Sau khi giúp Điền Vũ Mặc băng bó, may lại vết cắt ở cổ tay, Thiệu viện trưởng vô tình sờ mạch đập của hắn. Trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, sao có thể như vậy?!

“Thiệu thúc thúc, Tiểu Mặc không có chuyện gì chứ? Khoảng bao lâu nữa thì hắn tỉnh lại?” Nghiêm Ký Hạo không chú ý tới sắc mặt khác thường của Thiệu viện trưởng, lo lắng hỏi.

“Hắn đã không có chuyện gì rồi, nếu như không có gì bất thường xảy ra thì sáng sớm ngày mai hắn sẽ tỉnh! Nhưng….”

“Nhưng cái gì? Thiệu thúc thúc, thúc nói mau! Tiểu Mặc có phải lưu lại di chứng gì hay không?” Nghiêm Ký Hạo lo lắng hỏi.

“Không phải, mà là…” Thiệu viện trưởng lắc đầu, nhìn cháu trai sau đó chần chờ một lát rồi mới mở miệng nói tiếp: “Hắn mang thai!”

“Cái gì?” Y nghe xong hết hồn, nhất thời ngẩn người ra, thật lâu sau mới phản ứng lại. “Thiệu thúc thúc, thúc vừa mới nói gì? Có thể nói…nói lại lần nữa được không?” Y cà lăm hỏi, hoài nghi không phải mình có nghe lầm hay không?

“Hắn mang thai!” Thiệu viện trưởng lặp lại một lần nữa, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Mình cũng là vừa mới phát hiện. Điền Vũ Mặc ở bệnh viện hơn nửa tháng, mình cũng không phát hiện ra chuyện hắn có thai!

“Tại sao có thể như vậy?” Y lầm bầm, Tiểu Mặc sao có thể mang thai? Y chỉ mới cùng với Tiểu Mặc làm có một lần thôi mà….

“Thiệu thúc thúc, có phải thúc nhầm lẩn rồi không?” Thật ra y biết y thuật của Thiệu viện trưởng rất cao siêu, hoàn toàn không có khả năng nhầm lẩn!

“Thúc tuyệt đối không có nhầm lẩn. Con riêng của cháu quả thật đang mang thai, bởi vì lúc hắn mang thai, thai kì còn quá ngắn nên lúc ở bệnh viện không kiểm tra ra!” Thiệu viện trưởng lắc đầu. Đứa trẻ này thật đáng thương, lại còn chuyện mang thai, phải làm thế nào cho phải đây? Ký Hạo thật sự gây ra nghiệp chướng rồi a! Đứa trẻ đáng thương này không phải là biết hắn có mang rồi nên mới tự sát đó chứ?

Không! Hoàn toàn không có khả năng này! Thời gian mang thai của hắn thật sự là quá ngắn. Nếu không phải là bác sĩ kinh nghiệm lâu năm thì tuyệt đối là kiểm tra không ra!

Thấy Thiệu viện trưởng khẳng định chắc chắn như vậy, Nghiêm Ký Hạo không muốn tin cũng không được. Từ lần đầu tiên gặp Tiểu Mặc, y đã nhận định Tiểu Mặc chính là người yêu của mình. Cho nên vẫn luôn hi vọng Tiểu Mặc sau này lớn lên có thể sanh con cho y. Nhưng tại sao không phải là lúc nào khác mà lại là bây giờ!

Tiểu Mặc còn nhỏ như vậy, nhất định sẽ hận chết y. Nếu để Tiểu Mặc biết mình làm hắn mang thai nhất định sẽ càng hận mình hơn, càng muốn chết hơn….Ông trời, tại sao lại trêu chọc tôi như vậy! Bây giờ phải làm thế nào đây? Đau đầu muốn chết!

“Ký Hạo, đứa con trong bụng hắn phải xử lý như thế nào đây?” Thiệu viện trưởng nghiêm túc nhìn y. Ký Hạo cường bạo con riêng đã khó xử lý lắm rồi. Không nghĩ tới còn làm cho con riêng mang thai, thật là bị nó tức chết mà! Mình thật sự lo lắng cho đứa cháu này, không biết nó làm thế nào thu thập cục diện rối rắm này…

“Cháu….không biết!” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, tâm y đang rất loạn. Nghe thấy tin Tiểu Mặc có con với y, y vừa mừng vừa lo. Mừng chính là rốt cuộc nguyện vọng của y cũng đã trở thành hiện thực, làm cho Tiểu Mặc có con với mình. Lo chính là đứa bé này chào đời quả thực không đúng lúc, Tiểu Mặc nhất định sẽ không đồng ý sinh đứa bé này. Hơn nữa với tuổi tác hiện tại của Tiểu Mặc, làm thế nào làm ‘mẹ’ đây!

“Đứa bé trong bụng hắn tuyệt không thể giữ lại, nhất định phải xoá sạch!” Thiệu viện trưởng tỉnh táo nói, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Đáng tiếc hiện tại thân thể hắn thật sự quá hư nhược, nếu phá thai….nhất định sẽ không thể toàn mạng! Chỉ có thể chờ hắn dưỡng tốt thân thể, sao đó mới có thể làm tiếp phẩu thuật phá thai!”

Làm một người bác sĩ, giải phẩu gì y cũng làm nhưng vẫn chưa làm giải phẫu bỏ thai. Bởi vì y cho rằng chức trách của bác sĩ là cứu người, vô luận là nguyên nhân gì thì cũng không thể giết người; ngay cả khi sinh mệnh trong bụng vẫn chưa thành hình. Nhưng hôm nay vì cháu trai, y chỉ có thể phá vỡ nguyên tác của mình….

Nghiêm Ký Hạo không nói gì, y biết Thiệu viện trưởng nói rất đúng. Cục cưng trong bụng của Tiểu Mặc không thể giữ lại, nhưng y vẫn muốn giữ lại đứa bé này. Dù sao đứa bé này vẫn là ước mơ bao lâu nay của y, là ‘kết tinh tình yêu’ của y và Tiểu Mặc. Cho dù là bây giờ Tiểu Mặc vẫn còn chưa yêu y…..

May mắn, hiện tại thân thể của Tiểu Mặc rất suy yếu nên tạm thời không thể phá thai. Cho y thêm chút thời gian suy nghĩ thật kỹ về vấn đề đứa bé này….

“Bây giờ trễ rồi, thúc phải trở về. Đứa trẻ này không còn vấn đề gì nữa rồi, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ khỏe lại. Anh phải hảo hảo chăm sóc hắn! Lần nãy cũng đừng đưa hắn đến bệnh viện nữa, tránh cho việc hắn mới xuất viện lại nhập viện, sẽ khiến người khác hoài nghi, sớm muộn gì cũng phát hiện ra chuyện giữa các ngươi! Thúc sẽ để lại một ít thuốc, anh dựa theo toa mà cho hắn uống thuốc đúng giờ…trong bụng hắn còn có đứa bé, chờ hắn dưỡng tốt thân thể thúc sẽ sắp xếp thời gian làm phẫu thuật cho hắn!” Thiệu viện trưởng nhìn đồng hồ nhíu mày, cầm giỏ thuốc chuẩn bị rời đi. Mình đang họp thì nhận được điện thoại của Ký Hạo, tất cả bác sĩ trong bệnh viện vẫn còn đang chờ mình về tiếp tục họp!

“Cảm ơn Thiệu thúc thúc! Cám ơn thúc hai lần cứu mạng Tiểu Mặc!” Nghiêm Ký Hạo chân thành cảm tạ nói. Thiệu thúc thúc thật sự là đại ân nhân của Tiểu Mặc và mình, hết lần này tới lần khác kéo Tiểu Mặc từ quỷ môn quan trở về!

“Tâm bệnh cần tâm dược. Mặc dù thúc có thể cứu được tánh mạng của hắn nhưng tâm của hắn thúc không có cách nào trị tốt….Nếu không nghĩ ra biện pháp tốt điều trị tâm bệnh cho hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn lại tìm đến cái chết nữa!” Thiệu viện trưởng lắc đầu, nói.

“… Con biết!” Nghiêm Ký Hạo gật đầu, Thiệu thúc nói rất đúng. Nếu như không điều trị tâm bệnh của Tiểu Mặc, giải khai khúc mắc của hắn. Cho dù lần này cứu sống được hắn, lần sau hắn lại tiếp tục tự sát!

Sau khi tiễn Thiệu viện trưởng về, Nghiêm Ký Hạo quay trở lại phòng con riêng. Nhìn bình nước biển treo kế bên giường, tay trái con riêng quấn đầy băng gạc, tim y liền nhói đau.

Ngồi bên cạnh giường con riêng, Nghiêm Ký Hạo vươn tay đụng nhẹ vào gương mặt tái nhợt của con riêng, thống khổ hỏi: “Tiểu Mặc, em nói tôi phải làm sao đây? Em rốt cuộc là muốn ba ba phải làm thế nào đây?”

Từng cho rằng tình cảm của mình đối với con riêng mãi không thay đổi, cho dù là phát sinh chuyện gì, gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì y sẽ tuyệt không hối hận đã yêu con riêng. Tuyệt không hối hận những việc đã làm với con riêng. Nhưng giờ phút này, thấy con riêng nằm hấp hối trên giường, bị mình hành hạ đến cả người đều là thương tích. Y bắt đầu hoài nghi bản thân thật sẽ không hối hận sao? Tình yêu của mình thật sự là đúng sao? Có phải vừa mới bắt đầu đã là sai lầm?

Nghiêm Ký Hạo thở dài một tiếng. Đột nhiên trong lúc vô tình thấy một phong thư đặt trên bàn học của con riêng. Đập vào mắt y là hai chữ kinh tâm: ‘di thư’

Trong lòng y lập tức cả kinh. Mặc dù con riêng đã không có chuyện gì nhưng khi nhìn thấy di thư vẫn làm cho lòng y run sợ không thôi. Bàn tay run rẫy mở lá thư ra, hốc mắt ươn ướt. Nét chữ tinh tế, rõ ràng làm cho người ta phải hài lòng, nhưng nội dung không khỏi khiến người ta phải đau lòng.

“Ký Hạo thúc thúc, khi ông thấy được lá thư này là lúc tôi đã rời khỏi thế gian! Xin đừng cứu tôi, bởi vì đây là hạnh phúc cuối cùng của tôi. Xin đừng cướp mất hạnh phúc sau cùng của tôi!

Thật xin lỗi! Thật ra thì những lời này tôi phải nói với ông từ sớm. Nhưng vẫn không biết phải mở miệng thế nào, bởi vì tôi rất thống khổ! Mặc dù đến giây phút cuối cùng cũng không rõ, tình yêu trong miệng ông là cái gì? Nhưng tôi không cách nào đáp lại tình yêu của ông, đành phải làm ông thương tâm. Thật xin lỗi!

Có thể bởi vì tuổi còn nhỏ nên không biết tình yêu là gì, cũng không muốn biết. Tôi chỉ muốn có một gia đình đầy đủ, một ba ba yêu thương tôi, có thể bảo vệ tôi và mẹ! Mặc dù ông là cha kế, không phải là cha ruột của tôi nhưng vẫn rất cảm ơn ông, đã cho tôi có một cơ hội gọi ông một tiếng ba ba. Biết được cảm giác có ba ba là như thế nào!

Mặc dù từng bởi vì ông mà tôi rất thống khổ, cũng đã từng oán hận ông. Nhiều lần nghĩ tại sao ông lại là cha kế của tôi, nhưng lại phát hiện ra rằng, từ khi sinh ra tới giờ, ngoại trừ mẹ ra thì ông lại là người đối xử với tôi tốt nhất. Ngoại trừ mẹ ra, ông là người thân duy nhất của tôi! Cho nên cảm ơn ông….

Mặc dù trước khi chết vẫn không cách nào xóa hết hận ý đối với ông nhưng lòng biết ơn ông so với hận thì nhiều hơn một chút. Xin ông yên tâm, chờ cho tới khi tôi đến thế giới bên kia, tôi nhất định sẽ rủ bỏ hết oán hận, đối với ông chỉ có vĩnh viễn biết ơn!

Đối với cái chết của tôi, xin đừng nên cảm thấy khổ sở, cũng không cần cảm thấy gánh nặng. Tôi không phải bởi vì ông mới tự sát! Có một thân thể dị dạng, bản thân không thuộc về thế giới này, tôi sớm muộn gì cũng chọn con đường tự sát này. Cho nên xin đừng nên tự trách mình! Rời khỏi thế giới này, tôi vô cùng hạnh phúc, không còn gì phải nuối tiếc! Duy chỉ có chuyện của mẹ là không yên lòng, tôi hi vong sau khi tôi chết, xin ông hãy thay tôi chăm sóc tốt cho mẹ. Mẹ là một người phụ nữ rất tốt, mẹ cũng vô cùng yêu thương ông. Cho nên cho dù ông không yêu mẹ nhưng cũng xin hãy chăm sóc bà đến hết đời. Xin hãy thử yêu bà một lần, xin nhờ ông!

Thật xin lỗi, có thể bởi vì cái chết của tôi sẽ mang đến cho ông một chút phiền toái không cần thiết. Nhưng tôi đã viết một bức di thư khác, nói rõ cho mọi người biết bởi vì tôi có một thân thể dị dạng, áp lực tâm lý quá lớn nên mới tự sát. Sẽ không có ai hoài nghi ông liên quan đến chuyện này! Chỉ là sau khi tôi chết, xin hãy giúp tôi an ủi mẹ, giúp bà vượt qua khó khắn….

Tôi sẽ mãi mãi biết ơn ông. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ông, báo đáp ân tình của ông!

Kí tên:

Điền Vũ Mặc”