Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 40




Ban khoa học hành vi, 25 tháng 2

Vincent Clarisso là Albert.

Kẻ vừa mới rời nhà tù chưa đầy hai tháng, sau thời gian bóc lịch vì phạm tội cướp có vũ trang.

Sau khi ra tù, hắn đã bắt đầu kế hoạch của mình.

Không có tiền án hình sự. Không có dấu hiệu bệnh thần kinh. Không có gì khiến người ta nghĩ hắn là một kẻ có khả năng trở thành một tên giết người hàng loạt.

Vụ cướp có vũ trang là một “tai nạn” theo như các luật sư bào chữa cho hắn tại tòa. Sự ngớ ngẩn của một thanh niên nghiện ma túy nặng. Clarisso xuất thân từ một gia đình khá giả, bố là luật sư và mẹ là giáo viên. Hắn đã học xong và có bằng y tá. Trong một thời gian, hắn đã làm công việc chuẩn bị dụng cụ mổ tại một bệnh viện. Có thể đó là nơi hắn đã học được các kiến thức cần thiết để duy trì sự sống cho Sandra sau khi đã cắt một bên tay của cô bé.

Giả thiết của nhóm điều tra cho rằng Albert là bác sĩ hóa ra không quá sai biệt.

Vincent Clarisso đã cho tất cả những kinh nghiệm đó ngủ yên sau một lớp kén, trong con người mình, trước khi lột xác thành một con quỷ.

Nhưng Mila không tin chuyện này.

Không phải hắn, cô thầm lặp đi lặp lại trong chiếc taxi chở cô đến trụ sở cảnh sát liên bang.

Sau khi biết tin qua truyền hình, Goran đã nói chuyện trong khoảng hai chục phút với Stern và được anh cập nhật các sự kiện vừa diễn ra. Nhà tội phạm học đi qua đi lại trong căn buồng khách sạn dưới ánh mắt lo ngại của Mila. Sau đó hai người chia tay. Goran gọi cho bà Runa để bảo bà ở lại với Tommy đêm nay, rồi ông nhanh chóng đến địa điểm mà Sandra được tìm thấy. Mila cũng muốn đi theo, nhưng sự hiện diện của cô là không cần thiết. Do vậy hai người hẹn gặp nhau sau đó tại ban khoa học hành vi.

Đã quá nửa đêm, nhưng thành phố vẫn bị tắc đường nghiêm trọng. Mọi người ra khỏi nhà, mặc kệ cơn mưa, để ăn mừng sự kết thúc của cơn ác mộng. Tưởng như đây là đêm giao thừa, với những tiếng còi xe inh ỏi trong khi mọi người ôm hôn nhau thật chặt. Tình hình giao thông càng phức tạp hơn do các chốt kiểm soát được dựng lên để chặn đường những kẻ đồng lõa của Clarisso nếu có, đồng thời để ngăn không cho những người hiếu kỳ kéo đến hiện trường kết thúc của vụ việc.

Trong xe taxi đang nhích từng mét một, Mila nghe được một báo cáo mới trên đài. Terence Mosca đã trở thành người hùng. Vụ án được giải quyết nhờ may mắn. Nhưng như thường khi, kẻ duy nhất hưởng lợi là người đứng đầu chiến dịch hành động.

Mệt mỏi vì phải chờ đợi hàng xe hơi nối đuôi nhau, Mila quyết định xuống xe, đương đầu với cơn mưa nặng hạt. Tòa nhà của trụ sở cảnh sát liên bang chỉ còn cách đó hai khối nhà. Cô trùm chiếc mũ áo khoác lên đầu và bước đi, chìm trong suy nghĩ.

Con người Vincent Clarisso không khớp với chân dung của Albert được Gavila vẽ nên.

Theo nhà tội phạm học, đối tượng của họ đã sử dụng thi thể của các nạn nhân như những dấu mốc. Gã đặt chúng tại những địa điểm đặc biệt, để hé lộ những tội ác kinh khủng mà gã biết. Họ đã cho rằng hắn là kẻ cộng tác ẩn mặt của những thủ phạm kia, và tất cả đều đã gặp mặt gã trong đời.

“Đó là những con sói. Bọn sói thường đi săn theo bầy đàn. Mỗi đàn có một con thủ lĩnh. Đây là điều mà Albert muốn nói với chúng: gã chính là con sói đầu đàn”, Goran từng khẳng định như thế.

Mila càng tin rằng, Vincent không phải là Albert khi căn cứ vào tuổi của hắn: ba mươi. Quá trẻ để biết đến một Ronald Dermis ở cô nhi viện ngày xưa, cũng như Joseph B. Rockford. Quả vậy, nhóm điều tra đã rút ra kết luận rằng, Albert phải ở tầm từ năm mươi đến sáu mươi tuổi. Ngoài ra, Vincent cũng không giống với các mô tả của bà Nicla chút nào.

Trong khi đi bộ dưới trời mưa, Mila tìm thấy một lý do nữa để củng cố sự ngờ vực của mình: Clarisso đã ở trong tù khi Feldher thảm sát gia đình bà Yvonne trong ngôi biệt thư của Capo Alto, như vậy làm sao gã có mặt chứng kiến việc đó và để lại hình dáng của mình giữa đám máu bắn trên tường?

Không phải hắn. Họ đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Nhưng chắc Goran cũng đã nhận ra điều đó và đang giải thích với họ.

Lúc đến trụ sở cảnh sát, Mila nhận ra không khí sảng khoái đang tràn ngập khắp các hành lang. Các cảnh sát vỗ vào lưng nhau, nhiều người vừa từ hiện trường về, trên người vẫn đang mặc trang phục chống đạn, và đang kể cho nhau nghe những thông tin mới nhất. Tin tức sau đó được truyền khẩu và thêm thắt những chi tiết mới.

Mila được một nữ cảnh sát thông báo là Roche muốn gặp cô khẩn cấp.

- Tôi á? - Cô ngạc nhiên hỏi lại.

- Phải, ông ấy đang đợi cô ở trong văn phòng.

Trong lúc leo lên cầu thang, Mila tự nhủ Roche cho gọi mình bởi ông ta đã nhận ra có điều gì đó không ăn khớp. Có lẽ không khí vui mừng sẽ sớm bị giải tỏa và lắng xuống.

Tại ban khoa học hành vi, chỉ có vài đặc vụ trong bộ đồng phục, và không ai ăn mừng. Bầu không khí giống như một ngày làm việc bình thường, trừ việc đang là ban đêm mà mọi người vẫn làm nhiệm vụ.

Cô đợi một lúc lâu trước khi thư ký của Roche đưa cô vào văn phòng của ông ta. Lúc đứng bên ngoài, Mila đã nghe thấy tiếng của ngài chánh thanh tra, có lẽ ông đang trao đổi qua điện thoại. Nhưng khi bước qua ngưỡng cửa, cô bất ngờ nhận thấy ông ta không ở một mình. Goran Gavila cũng đang có mặt tại đó.

- Vào đi, đặc vụ Vasquez.

Roche mời cô ngồi. Goran và ông đang đứng ở đầu kia của chiếc bàn làm việc.

Cô tiến lại gần Gavila. Ông chỉ khẽ nghiêng người về phía cô, gật nhẹ đầu. Sự thân mật trước đó một giờ đồng hồ đã hoàn toàn biến mất

- Tôi vừa mới nói với Goran là tôi muốn cả hai người có mặt tại buổi họp báo sẽ diễn ra sáng mai. Đại úy Mosca cũng đồng ý với tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ tìm ra được thủ phạm nếu không có sự giúp đỡ của cô. Chúng tôi rất muốn cảm ơn cô.

Mila không giấu nổi sự ngỡ ngàng. Đến lượt Roche bối rối trước phản ứng của cô.

- Thưa ngài, với tất cả sự kính trọng của tôi… Tôi nghĩ chúng ta đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Roche nói với Goran:

- Nhưng cô nàng này đang nói cái quái gì thế?

- Mila, mọi thứ đều ổn. - Nhà tội phạm học nói một cách điềm tĩnh.

- Không, không hề ổn chút nào. Gã này không phải là Albert, có quá nhiều điểm không phù hợp, tôi thấy…

- Cô sẽ không nói những lời lẽ như thế ở cuộc họp báo chứ? - Ngài chánh thanh tra bác bỏ. - Nếu không, sự tham dự của cô sẽ được miễn trừ.

- Stern sẽ đồng ý với tôi.

Thanh tra Roche vẫy một tờ giấy nãy giờ đang nằm trên bàn ông.

- Đặc vụ Stern vừa mới nộp đơn xin thôi việc có hiệu lực tức thời.

- Cái gì? Chuyện gì đang diễn ra thế này? - Mila hỏi, không tin ở tai mình. - Tay Vincent này không hề trùng khớp với mô tả về thủ phạm.

Goran cố gắng giải thích cho cô nghe, và trong một thoáng cô thấy lại sự dịu dàng trong mắt ông khi ông hôn lên những vết sẹo của cô.

- Hàng chục bằng chứng đã khẳng định rằng đó là đối tượng chúng ta đang truy lùng. Các cuốn sổ đầy những ghi chú về những vụ bắt cóc các cô bé, và cách thức sắp đặt các thi thể, bản sao của sơ đồ hệ thống camera an ninh khu Capo Alto, sơ đồ trường nội trú mà Debby Gordon theo học, cùng với những cuốn sách về điện tử và thông tin mà Clarisso đã bắt đầu nghiên cứu lúc ở trong tù...

- Và mọi người cũng đã tìm thấy tất cả những mối liên hệ giữa hắn với Alexander Bermann, Ronald Dermis, Feldher, Rockford lẫn Boris sao? - Mila nổi đóa.

- Một nhóm điều tra đang làm việc trong căn nhà đó, và chúng tôi đang tiếp tục thu thập các chứng cứ. Rồi cô sẽ thấy những bằng chứng về các mối liên hệ.

- Nhưng như thế không đủ, tôi tin là...

- Sandra đã nhận diện hắn. - Goran ngắt lời cô. - Con bé nói với chúng tôi chính hắn là kẻ đã bắt cóc mình.

Mila đã nguôi đi đôi chút.

- Con bé thế nào rồi?

- Các bác sĩ tỏ ra lạc quan.

- Giờ thì cô hài lòng rồi chứ? - Thanh tra Roche xen vào. - Nếu cô có ý định gây rắc rối nữa thì tốt hơn cô nên về nhà.

Đúng lúc đó, cô thư ký thông báo với Roche qua điện thoại là ngài thị trưởng muốn gặp ông ngay, và ông cần phải khẩn trương lên.

Roche cầm lấy áo comlê treo ở lưng ghế và cảnh báo Goran:

- Hãy giải thích cho cô ấy nghe đây là kết luận chính thức. Hoặc cô ấy chấp thuận, hoặc là biến đi cho khuất mắt!

Nói rồi ông đi ra, sập cửa lại sau lưng.

Mila cứ tưởng khi chỉ còn hai người, Goran sẽ nói điều gì khác. Nhưng ông chỉ nhấn mạnh:

- Đáng tiếc thay, chính chúng ta là người đã phạm sai lầm.

- Sao anh có thể nói như thế được kia chứ?

- Đây là một thất bại hoàn toàn, Mila à. Chúng ta đã dựng nên một hướng điều tra sai lầm và mù quáng, đi theo nó. Và anh chính là kẻ chịu trách nhiệm chính: tất cả những phỏng đoán theo hướng đó đều là của anh.

- Tại sao anh không tự hỏi làm thế nào Vincent Clarisso biết được tất cả những người kia? Chính hắn là kẻ đã giúp chúng ta bắt họ!

- Đó không phải là vấn đề... Vấn đề nằm ở chỗ, chính chúng ta đã mất quá nhiều thời gian để phát hiện ra họ.

- Em thấy anh hiện giờ không đủ khách quan, em không biết tại sao. Hồi xảy ra vụ Wilson Pickett, Roche đã cứu vớt danh tiếng của anh, và giúp anh duy trì nhóm điều tra, trong khi cấp trên của ông ta muốn giải tán bọn anh. Bây giờ, anh trả ơn ông ta bằng một điều tương tự: nếu anh chấp thuận kết luận điều tra này, anh sẽ hạ thấp đôi chút uy tín của Terence Mosca, và Roche sẽ giữ được cái ghế của mình!

- Đủ rồi đấy! - Goran gầm lên.

Trong vài giây, hai người không nói một lời. Sau đó nhà tội phạm học tiến ra cửa.

- Anh hãy cho em biết một chuyện... Boris đã thú nhận rồi hay sao? - Mila chỉ kịp hỏi ông có thế.

- Chưa. - Ông đáp mà không buồn quay lại.

Mila bị bỏ lại một mình, cô chống hai tay vào hông, tự nguyền rủa mình. Mắt cô nhìn xuống tờ đơn từ chức của Stern. Cô cầm nó lên đọc. Mấy dòng đầu tiên chẳng đả động gì đến nguyên nhân xin thôi việc. Nhưng với cô, rõ ràng là Stern đã cảm thấy bị phản bội, trước hết bởi Boris, sau đó là bởi Goran.

Đặt tờ giấy xuống bàn, cô trông thấy một danh sách các cuộc gọi, trên đó có tên của Vincent Clarisso. Roche có lẽ đã yêu cầu kiểm tra xem trong số những kẻ quen biết hắn, có người nào cần phải được che giấu hay không. Vụ án đã dính líu đến cả những người tầm cỡ như Joseph B. Rockford, nên ai mà biết được.

Nhưng tên giết người hàng loạt không có nhiều mối quan hệ xã hội, vì chỉ có một cú điện thoại duy nhất trong danh sách. Cuộc gọi diễn ra vào ngày hôm qua.

Nhìn số điện thoại, Mila thấy nó quen một cách lạ lùng.

Cô rút di động ra, bấm thử số điện thoại. Một cái tên xuất hiện trên màn hình.