Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 172: Tới Pháp.




Đất nước Russia, học viện Luxury.

Một học viện với những thiên tài thiên về khả năng tấn công hơn phòng thủ, trong khi trường của cậu chuyên về cả hai hướng tấn công và phòng thủ. Chưa kể đến việc có rất nhiều cách để vào được trường cậu, như rất thông minh chẳng hạn, hoặc đơn giản là giàu.

Nhưng điều đó không xảy ra ở học viện Luxury. Học viện chỉ tiếp nhận những người có tài năng về phép thuật, nên dù cho bạn thông minh tới đâu, ma thuật bạn thấp thì đừng mong vào, vào thì đừng mong được đối xử tốt.

Họ khoác lên mình bộ áo có màu chủ đạo là đỏ và đen, trong khi trường của cậu là xanh và trắng.

Cả hai đất nước,nói đến việc gì thì nói nhưng nói đến ma thuật thì họ luôn tranh tài với nhau, cũng vì năm trước Russia để thua nước cậu ở trận chiến chung kết ma thuật giữa các nước, nên bấy giờ họ có vẻ vẫn  căm thù và mong chờ đến giải đấu ma thuật diễn ra vào cuối năm nay, ấy thế mà chiến tranh với loài quỷ bỗng xảy ra.

Nhưng đó cũng tốt, việc này cho họ cơ hội tận dụng khả năng tấn công của mình.

Ở Luxury, có một nhân tài nhỏ tuổi, chỉ mới vừa vào học đã đánh được khối S năm ba khiến ai cũng sợ hãi.

Một cậu nhóc với mái tóc tím với thanh cuồng đao treo ở vai, một tài năng trẻ có thể sử dụng song ma thuật lẫn kiếm thuật một cách thuần thục.

Chưa kể đến sức mạnh Quyển Năng mà cậu nhóc đã thức tỉnh.

Cậu đến từ Việt Bản nhưng theo học ở Luxury vì muốn giống chị mình, một tài năng sát thủ khiến cậu mến mộ.

Nhưng trong một đêm trăng tròn, chờ mãi cậu chẳng thấy chị mình làm nhiệm vụ trở về, khi biết được, chị cậu đã chết trong nhiệm vụ ám sát chủ của băng đảng Mafia.

Tức giận vì cái chết của chị mình, cậu đã thức tỉnh Quyền Năng cho phép cậu trở nên cực kì mạnh mẽ để trả thù cho cái chết của chị mình.

Và như được cho cơ hội, khi đi diệt quỷ, đoàn người cậu sẽ tới đất nước Pháp trước, đất nước mà chị mình đã bị giết, kẻ giết cũng ở đó. 

Một cơ hội tuyệt vời để cậu trả thù, khiến vừa đi trên xe tiến tới Pháp, cậu không khỏi nở nụ cười rung tợn khiến những người đồng đi cùng có cảm giác không lành. 

Cậu bấy giờ cũng không phải hạng tầm thường, mà đã là thành viên trong hiệp hội sát thủ với rank A, cao hơn cả chị mình, một tài năng trẻ đã che giấu việc ám sát trong khi vừa đi học.

Nhưng kẻ giết chị cậu cũng không phải hạng tầm thường.

-----------------------------------

Mất nửa ngày để tiến tới được nước Pháp, khi tới thì đã sáng sớm, các đội của các nước phải tụ hợp bàn kế hoạch mới tiến tới đấu trường, họ có nửa ngày với nhau, nhưng đa phần đều là giáo viên, đội trưởng bàn kế hoạch, nên các học sinh được thông thả vui chơi hay rèn luyện trước 1h trưa.

Đây là lần đầu tiên cả bọn bước tới Pháp trừ cậu, nên mọi thứ đều mới mẻ, một đất nước đẹp đẽ, họ có thể thấy những chiếc xe kì quặc đã được nhắc tới chạy khắp nơi khiến họ tò mò.

Nhưng trong lúc họ tò mò, bỗng có một chiếc tàu hoả chạy tới.

Những kẻ bước xuống tỏ ra thứ  sức mạnh khiến xung quanh rất dè chừng, có lẽ năm nay Russia có những ứng cử viên rất mạnh, trong đó cậu để ý một tổ đội chứa những kẻ mạnh vượt trội hơn những kẻ còn lại, có bảy kẻ, trong đó kẻ nào kẻ nấy cũng có những Đại tội khác nhau, có lẽ họ là những 'đại diện' mạnh nhất của Russia, không một ai trông đó cậu quen thuộc cả nên việc lấy đi Quyền năng của họ cũng dễ, nhưng có lẽ đợi kết thúc cuộc chiến tranh đi, bấy giờ tước đi thì thiếu mất nguồn sức mạnh đánh bại quỷ tộc mất.

Học viện Luxury nhìn xung quanh với ánh mắt khinh biệt và sát khí, có lẽ họ quá tự cao về sức mạnh của mình cũng nên, những kẻ như thế ra đấu trường sẽ chết sớm thôi nên cậu không bận tâm, chỉ là trong đó có một cậu nhóc nổi ra sát ý rất mạnh hơn những kẻ còn lại, như thể đang thực sự muốn tàn sát vậy, buộc cậu phải để ý tới hắn đôi chút.

"Ồ hố? Xem chúng ta có gì đây? Một lũ yếu ớt làm đồng minh sao?"

Một trong những tên Luxury đã bắt đầu khiêu khích học viện bên cậu, những tên đồng đội xung quanh hắn cũng bắt đầu hùa và cười theo.

"Ara? Yếu ớt mà lại đánh bại các người ở chung kết năm trước đấy."

Một cô gái loli với mái tóc vàng nhạt, cầm một quyền trượng có đính kiềm viên pha lê to ở trên nói với giọng điệu khinh thường pha lẫn sự buồn cười trong đấy, cô là Majiwa Mika, một trong Thất Tinh Anh.

"Hả?Chả qua các người ăn may thôi, năm nay nhất định Russia sẽ thắng !"

"Thế thì thể hiện đi? Ai cũng biết gáy sớm thường ăn gì mà đúng không?"

Jinma Akatsuki, cũng là một trong Thất Tinh Anh đáp trả lại họ, xem ra cuộc chiến bằng mồm này đã diễn ra rất nhiều năm. Cô em gái của cô thì chỉ biết đứng ở nhóm người S năm nhất quan sát cô mà không tiến tới, không hiểu sao một số cặp chị em, anh em mà cậu gặp thường không được thân thiết nhau mấy.

Cuộc đấu khẩu vẫn diễn ra, vì vậy cả bọn quyết đi tham quan thành phố. Nhưng đi giữa chừng bỗng cậu dừng lại.

"Tôi để quên đồ mất rồi,mọi người cứ đi trước đi, tôi theo sau."

"Anh có cần em đi cùng không?"

"Cậu có cần bọn tôi đợi không?"

"Không đâu, cứ đi đi."

Sau đó, cậu nhanh chóng chạy ngược về hướng họ, còn họ chỉ biết thở dài và đi tiếp.

Khi thấy bóng họ khuất dần, cậu thở dài nhìn vào con hẻm ban nãy có người vẩy tay mình.

"Lâu không gặp Ougi ~"

Cô tiến tới ôm cậu, quả nhiên cô vẫn rất thân thiện, nhưng hầu như ai đi chiến đấu cũng mặc đồng phục lẫn áo pháp sư hay gì đó, nhưng thứ cô đang mặc là một cái quần ngắn, với áo tay ngắn cùng chiếc mũ dễ thương, thường phục.

Chứng tỏ cô không tham gia khiến cậu đỡ lo phần nào.

"Vậy xem ra cô không tham gia à?"

"Ưm.. Tớ nhận ra mình chưa đủ khả năng ~ Cả papa tớ cũng không chấp nhận việc để đưa con gái của mình ra chiến tuyến.."

"Cũng đúng nhỉ.."

"Bỏ qua chuyện đó đi, những người đi chung với cậu, họ là bạn hả ~"

"Ừm hm?."

"Thế lúc cậu thực hiện nhiệm vụ bí mật gì gì đó, họ có biết không?"

"Không."

Thấy vậy, cô thở phào.

"May quá.. Tớ còn định chạy thẳng ra chào hỏi và làm quen với họ luôn đấy, may mà tớ nhớ ra.."

Cô nở nụ cười, nụ cười của cô lúc nào cũng khiến cậu khó xử.

Đơn giản bởi cô cũng thuộc người trong tiền kiếp cậu, cô lúc nào cũng vui vẻ, luôn an ủi cậu lúc cậu buồn, nếu không phải mẹ Alice là người đầu tiên quý ngài tiền kiếp đem lòng yêu, thì có lẽ cô là người đó, bởi vậy bấy giờ cậu vẫn thấy ngượng khi nói chuyện với cô.

"Hoshi.."

"Huh? Ai vậy ?~"

Thấy cậu đọc ra cái tên kì lạ, khiến cô nghiêng đầu khó hiểu.

"À.. Không gì đâu. Ông chú vẫn ổn chứ."

"ưm ~ Cha tớ luôn mong một ngày cậu tham gia băng đảng đó, đừng quên ~ Đó cũng là lý do.."

Nắm lấy tay cậu bằng cả hai tay, cô rì chặt nó, vẻ mặt cô buồn bã, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười.

"Hãy trở về một cách an toàn nhé."

"Tất nhiên rồi."

Cậu cười thầm, dù cô không phải là cô của thời đó, tính cách của cô vẫn không thay đổi, một cô gái tốt bụng.

"!?"

Cô hôn môi cậu, cô níu giữ cả hai bờ môi lại với nhau khá lâu khiến cậu có chút bối rối, cho đến một lúc cô mới buông ra liếm lấy môi mình.

"Người Pháp xem ra thân thiện thật.. Đôi lúc quá mức luôn đó?."

Cậu nói khiến mặt cô có chút nhăn tí, nhưng vẫn cười đáp lại cậu.

"Tất nhiên, người Pháp là những người rất thân thiện mà ~ Nhưng chỉ một số thôi nên coi chừng nhé ~ Vậy cậu cứ đi tiếp đi, gặp cậu là tớ cảm thấy vui rồi nên hông làm phiền nữa đâu ~"

Cô vẩy tay chào tạm biệt cậu, thấy vậy cậu chỉ biết thở dài, đặt nhẹ tay lên đầu cô và xoa.

"Nếu có thứ gì đó tôi có thể giúp, đừng ngại nói ra nhé?"

Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi, để lại cô ở con hẻm.

"Nói thì dễ lắm.."

Cô lẩm bẩm trong con hẻm trống, nhìn ra con đường, bóng chàng trai phai dần như màu tóc của cậu vậy.

"Từ kiếp này đến kiếp khác, chưa bao giờ em dám đối diện.. Nói những thứ thật lòng con tim em muốn nói cho ngài bao giờ.."

----------------------

"Hoshi.."

Cái tên tiền kiếp của cô, cậu cố tình đọc nó để cô có thể nhớ gì không, nhưng xem ra vô dụng, cách để hồi lại kí ức cho người khác xem ra cậu không biết vì chưa trải qua bao giờ, nhưng mong có một ngày nào đó cậu sẽ biết được, còn bây giờ cậu đang chạy bắt kịp với bóng bảy người còn lại.

"Cậu ta tới rồi kia."

Arin, người có cảm giác cậu chuẩn bị trở lại, liền quay lại ngóng chờ, thấy vậy cả sáu tỏ ra khó hiểu khi chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Nhưng khi bóng dáng cậu xuất hiện khiến họ bỡ ngỡ, quá xa để họ có thể cảm nhận sự hiện diện, và dù cho gần thì cảm nhận được sự hiện diện của cậu gần như là không thể vậy. Ấy thế mà Arin lại biết cảm nhận được ở một khoảng cách xa vậy, khiến họ trầm trồ khen thầm Thất Tinh Anh, nhưng thật ra cũng chỉ là linh cảm 'vợ-chồng' của Arin thôi.

Arin như người vợ tiền kiếp của cậu vậy, nhưng cậu chẳng cảm nhận được, nên chưa thể nào biết cô có phải người vợ tiền kiếp của mình không, chỉ là linh cảm của cô khiến cậu cảm thấy sợ thôi, chứ cô không toả ra gì là giống với cô gái mà cậu yêu cả.

Bắt kịp cả bọn, Hibi lại trong vòng tay cậu khi tiếp tục đi dạo phố.

-----------------

Sau khi đi dạo mệt xong, cả bọn vào một quán ăn Pháp ăn, nhưng quên rằng chưa đổi tiền.

Nhưng may mắn thay, lúc họ bối rối, cậu lấy ra một số tiền, bảo rằng mình vừa đi đổi cách đây khiến họ thở phào, đành nhờ cậu bao rồi trả lại sau.

Sau khi ăn xong, họ trở về, cũng là lúc các giáo viên hợp bàn lại chiến thuật một cách chi tiết cho các học viên, đại khái là vị trí tấn công các thứ gì đó.

Họ sẽ tấn công ở sa mạc, nơi có độ nóng cao hơn các nơi khác, nhưng may mắn đây là mùa đông, mùa đông thì cả sa mạc có tuyết rơi nên đỡ nóng phần nào.

Khi giải thích xong, nhóm kiếm sĩ lớp S cùng các lớp dưới sẽ dẫn đầu tấn công khu vực A B, trong khi pháp sư thì đứng sau hỗ trợ họ, một chiến thuật đơn giản nhưng hiệu quả.

Khi giải thích đủ chi tiết, sự căng thẳng mới bắt đầu khi họ tiến thẳng về phía sa mạc, tuy vậy vẫn còn khá lâu, ước tính khoảng hai giờ nữa mới tới.