Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 168: Ma kiếm Wrath.




Cũng đã được hai ngày trôi qua, hai ngày trôi cũng như bình thường, sáng sớm vả quái vật, chiều về ngậm hành.

Cậu cũng dần theo được tốc độ và nhịp của Alice nên đã là một tiến bộ đáng kể mặc dù vẫn chưa thắng được lần nào.

Cả bọn bây giờ đang tụ hợp ở bãi đất trống, bấy  giờ là tầm bảy giờ sáng, họ không tiến tới Dungeon nữa, người nào người nấy đều đã lv 80 từ trước, nhưng theo cậu thấy có một đặc điểm khá quen thuộc, là mặc dù họ lên bao nhiêu level đi nữa, chỉ số của họ cũng không tăng, tất cả chỉ số đều dậm chân ở con số 999 trừ ma lực.

Cậu cũng biết đến điều này và sớm muộn gì cũng sẽ tới họ thôi, đấy gọi là giới hạn Four, gọi tắt là giới hạn P. Họ cần vượt qua nó và bước chân mình vào giới hạn P thì chỉ số mới tăng thêm được nữa.

Khi bước vào giới hạn P, mọi thứ xung quanh có lẽ sẽ đều trở nên lạ lẫm với bởi họ cảm nhận được thứ sức mạnh chảy trong người mình.

Nhưng muốn vào được giới hạn P đối với họ là còn quá sớm, khoảng chừng mười lăm năm nữa thì họ mới đột phá được giới hạn, cậu không muốn phá vỡ giới hạn với họ, vì giới hạn P cần rất nhiều thứ mới bước vào được, không thể để con người gà mơ này bước vào, không thì sớm muộn họ cũng bị sức mạnh nuốt chửng thôi.

Còn về phía cậu? Cậu đạt giới hạn P từ lâu rồi, đó cũng là lý do chỉ số của cậu đạt đến con số thứ tư từ sớm, khi vào giới hạn P, mọi thứ xung quanh, không khí, ma lực, sức mạnh đối với người bước vào sẽ thấy rất khác.

Không giữ vững bản ngã, những kẻ bước vào giới hạn P sẽ rất kiêu ngạo, những kẻ bước vào giới hạn P theo cậu được biết thì có những Phù thuỷ của tất cả thời đại, bởi vậy ai cũng sợ hãi sức mạnh của chúng, hiếm ai khác có thể bước vào giới hạn P được.

Chỉ số của họ không tăng, tức nhiên họ sẽ hỏi cậu rồi, nhưng câu trả lời đã được cậu trả lời ngày hôm qua rồi nên hôm nay cả bọn không hỏi nữa, họ tiến tới đây để luyện tập kĩ năng diện rộng, dù sao nơi đây cũng là bãi đất trống rằng 50m để họ luyện tập, chứ ở trong trường lại sợ vạ lây dính phải người khác thì mệt.

.

Nói về kĩ năng diện rộng thì Hibi, cả Yujin,Yumi có thừa, tiêu chuẩn để vào lớp S là có thể sử dụng kĩ năng diện rộng khi bạn là pháp sư. Nhưng cậu đang muốn nói về kĩ năng diện rộng của Zin, Nobura,Yuji.

Kĩ năng diện rồng như truyền ma lực vào kiếm và tạo ra một ngọn lửa càng quét kẻ địch phía trước là một ví dụ, họ cũng có thể sử dụng được nó, nhưng nó bị hạn chế về số lần sử dụng bởi họ là kiếm sư, nhưng bấy giờ chỉ số ma lực của họ đã tăng rất nhiều, cậu muốn họ rèn luyện khả năng càng quét diện rộng và cả khả năng phản xạ.

Cậu đứng xa Zin tầm 10m, cầm những viên đá trên tay, trong khi Zin đang cầm thanh kiếm được cậu cho trên tay tập trung nhìn vào những viên đá trên tay cậu.

"Sẵn sàng chưa?"

"Rồi!"

Ném liên tục 6 viên đá về phía Zin,những viên đá cậu không dùng hết sức mình mà chỉ vừa phải và cậu cũng ném xung quanh chứ không phải vào người Zin.

Những viên đá bay tới chỗ Zin, sử dụng thanh kiếm của mình, chặn lấy từng viên đá, nhưng Zin đã lỡ để một viên bay qua người mình khiến bản thân cảm thấy có đôi chút khó chịu.

Tiếp theo là Yuji, cô chặn được ba viên, để ba viên bay ngang người mình.

Về phía Nobura thì chặn đứng hết được sáu viên đá được cậu ném.

Quả nhiên so về phòng thủ, Nobura vẫn nhỉnh hơn Zin một ít, còn so về tấn công thì Zin vẫn nhỉnh hơn.

Cậu từ từ tăng độ khó lên bằng ném càng ngày càng nhiều khiến cả bọn chật vật.

Cậu kết hợp cả ba lại thành một đội, ném liên tiếp hai mươi viên đá để xem cách tiểu đội đó kết hợp như nào, kết quả là chỉ đỡ được mười hai viên, họ vẫn chưa quen thuộc với nhau đến mức hiểu ý nhau.

Cả những người còn lại thì vẫn luyện tập ma thuật như thường.

---

Sau một lúc tập luyện, cậu để họ tự tập với nhau dẫn Yujin đến một nơi cách xa họ.

Cả hai ngồi xuống một khoảng đất đối diện nhau, cả hai đến đây để tăng khả năng kiểm soát sức mạnh tiềm ẩn của Yujin.

Cậu đặt tay mình lên giữa ngực của Yujin khiến cô cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt gục xuống.

"Tập trung nào?"

Thấy cô biểu hiện kì lạ, ném cho cô một câu để cô có thể tập trung.

Từ giữa ngực cô, cậu đặt một chú ấn đầy kì tự lên đó, những kí tự kì lạ được ấn vào da cô một cách đau đớn khiến cô rên lên những tiếng rên kì lạ khiến cậu cũng có chút khó xử.

"Y-Yên lặng tập trung nào.."

"N-Nhưng đau quá..M-mình không chịu được..a.."

Cô vẫn tiếp tục rên rỉ khiến cậu khó lòng tập trung được, nếu không tập trung, chú ấn cậu đang khắc có thể sai và khiến cô càng đau đớn hơn, vì vậy cậu buộc phải tập trung cao độ hơn không để cái tiếng rên đó lấn áp mình, tuy vậy vẫn khá khó khăn..

Những kí tự như ngọn lửa đang đốt cơ thể cô khiến cô cảm thấy 'nóng' và đau đớn cực kì, nước mắt cô nhẹ rơi nhưng cô vẫn cố gắng để không để thất bại, nếu thất bại, cô khó lòng kiểm soát sức mạnh mình được.

"ư..ư...đau quá.."

Kí tự cuối cùng cũng được khắc lên xong khiến cho cậu vội bỏ tay khỏi ngực cô mà thở phào, may mà nơi này cách rất xa những người kia, không thì cậu không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng tưởng mọi chuyện đã xong bỗng cô đè cậu xuống, nằm lên người cậu.

"Tớ cảm thấy nóng quá..a.."

Cô siết chặt lấy cậu, ngực cô cạ vào khiến cậu càng khó xử hơn. Nhìn xuống ngực cô đang cạ mình, chú ấn vẫn ở đó chưa mất đi cho đến một lúc thì nó mới biến mất khiến Yujin nhìn lại bản thân mình mà xấu hổ nhanh chóng xuống khỏi người cậu.

"Tớ xin lỗi !"

"K-Không gì.."

Cậu thở phào trong khi chỉnh lại cổ áo bị nhăn của mình.

Chú ấn cậu vừa khắc lên giúp cô có thể kiểm soát sức mạnh mình tốt hơn khiến nó không bọc phát, thứ chú ấn này cậu được cặp đôi Fure và Fura dạy mình.

Nhìn về phía cô, cô vẫn ngồi ở dưới nền đất lấy tay che khuôn mặt mình lại.

"Nào, không sao cả."

Đưa tay cho Yujin, thấy cậu nói vậy, tuy có đôi chút xấu hổ nhưng cô vẫn nắm lấy nó đứng lên, cô và cậu đối diện nhau.

"N-Này Ougi..!"

Đôi tay cô siết chặt, tuy xấu hổ, nhưng ở chỗ vắng vẻ này sẽ chẳng ai nghe, đây là cơ hội của cô.

Thứ cảm xúc cô giấu bấy lâu nay đến hôm nay sẽ được nói ra.

Cô không biết mình hay cậu sau chiến tranh có còn gặp  nhau không, vì vậy buộc cô phải nói ra, cô không muốn giữ cái cảm xúc này cho đến cái ngày không còn thấy cậu nữa, cô muốn nói cho cậu nghe cảm xúc của mình trong lúc này.

"Thật ra..Thật ra thì.."

"Huh?"

"T-Tớ..thíc--"

"À đúng rồi ! Tôi có việc bận, hãy về với mọi người và kêu họ trở về sớm đi nhé, đừng có chờ tôi !"

Nói xong, cậu chạy vào sâu trong rừng để lại cô bơ vơ.

Sắp tỏ tình mà chàng trai nói như thế, dù cho vô ý hay cố ý thì cũng như lời từ chối đối với con gái.

Khi nhìn thấy bóng cậu rời đi, cô quỳ xuống oà khóc trong nức nở, dù biết cậu không cố tình vì cậu không phải hạng người như thế, nhưng vẫn tạo ra vết thương trong lòng cô.

"Tớ yêu cậu.."

Một lời thì thầm kèm với những giọt nước mắt rơi, cô lau mi khô sau đó trở về với những người thân thiết của mình, không thể nào khóc lóc mà trở về được.

---------

Mặc dù lời cô sắp nói ra có vẻ quan trọng, nhưng cậu không có thời gian cho nó, một tà khí cậu cảm nhận được khiến cho cậu không thể nào bỏ qua.

Phóng với vận tốc kinh ngạc, nhanh chóng cậu lao đến chặn thẳng mặt nó.

Một cơ thể với màu đỏ làm chủ đạo, trên đầu có hai cái sừng xuất hiện và có cả hai đôi cánh phía sau lưng, hắn tỏ ra cái aura khiến ai cũng khiếp sợ, không ai khác chính là loài quỷ.

Hắn to hơn cậu nhiều khiến khi cậu bước tới, hắn phải đưa đôi mắt xuống nhìn cậu.

"Tên con người.. Người nghĩ gì mà dám cản đường ta?"

"Xem ra mục tiêu của ngươi là tiến tới Vương quốc nhỉ?"

"Ta sẽ đòi lại tất cả những gì lũ người đã làm, đây là lúc chúng trả giá ! Và cả kẻ cản đường ta cũng vậy.

Móng vuốt hắn trở nên dài một cách đột ngột, hắn dang tay chém thẳng về phía cậu một cách cực kì nhanh.

Phóng lùi về phía sau, cậu né được đòn đó, nhưng những cây cỏ xung quanh thì không né được, móng vuốt chém xuyên qua và chia chúng làm hai.

Thứ sức mạnh đó, thậm chí còn mạnh hơn cả con quỷ mà cậu đã đánh ở đấu trường, một cấp độ hoàn toàn chênh lệch, nếu cậu không cảnh giác với cái sức mạnh này, có lẽ cậu đã bị chia làm hai sau pha tấn công đầu tiên của hắn rồi.

"Xem ra ngươi đã giấu thực lực của mình, để TA xem ngươi có gì nào !"

Hắn đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, tung móng vuốt mình đâm tới nhầm móc cơ thể cậu vào móng vuốt hắn,nhưng phóng lên cao, cậu né đi đòn đó.

"Ồ? Xem ra ngươi mạnh hơn ta tưởng. Thế ra ngươi là Anh Hùng mà ta được nghe sao.."

Rút lại bộ móng của mình, hai tay của hắn bỗng biến dạng, dần nó hình thành thành một thanh kiếm sắt nhọn.

"Ta được gọi là Quỷ kiếm, Dakatama, một trong 12 trướng dưới quyền Quỷ Vương. Đừng để ta thất vọng.."

Thật may mắn cho cậu, hắn là Quỷ kiếm, cậu cũng muốn thử sức mạnh của Thanh kiếm mới của mình.

Trong tay cậu, hắc ám tụ hợp lại dần hình thành ra một thanh kiếm.

Thanh kiếm đang bị những sợi xích trói buộc nhưng khi nằm trên tay cậu, những sợi xích rơi ra và bắt đầu trói lấy cánh tay giữ kiếm của cậu.

"Vậy thì hãy chuẩn bị làm quen với.."

Có rất nhiều cái tên mới được Sages đề uỷ với thanh kiếm này nên khiến cậu có chút chằn chừ.

Nào là Diệt Sát Thần Kiếm, Linh Ma Kiếm, Xích Kiếm, Lưỡi Kiếm Dark.. Quá nhiều cái tên khiến cậu phiền não, kể cả bây giờ Dark Ougi không còn là Sages hay là Dark Ougi nữa, hắn ta lấy cái tên Dark làm tên chính của mình cũng như thanh kiếm.

{Ngươi lề mề gì hả!?}

Thanh kiếm nói về phía cậu khi thấy cậu đang tìm ra cái tên cho hắn nhưng cậu không thèm chú ý.

Thanh kiếm có màu đen làm chủ đạo, nó xem ra xấu hơn nhiều so với hồi trước nhưng lại mang một sức mạnh khủng khiếp dùng để diệt Thần, vì cậu cũng muốn thử, thật may mắn khi lôi ra được một đối thủ như thế.

Khi thẩm định con quỷ, xem ra nó là con quỷ cao cấp với chỉ số lên tới con số sáu, quá chênh lệch so với loài người, kèm với các kĩ năng đặc biệt nữa.

Nào là nhát chém hư không, khi hắn chém vào hư không, nhét chém sẽ được dịch chuyển nơi bất kì hắn muốn

Hoặc là Chém Ảo, cho phép hắn chém một lần, sau đó sẽ có một nhét chém vô hình đi sau nhét chém đó khiến kẻ địch không đỡ được.

Hay là Bước Nhảy Hư Không, cho phép hắn dịch chuyển đến một khoảng cách nhất định trong 15m.

Nói chung các kĩ năng của hắn đều bị cậu đọc rõ nên không phải lo nữa, nhưng đa phần toàn là kĩ năng bá đạo nên khá là khổ sở.

Quay lại với chủ đề đặt tên ban nãy, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra cái tên thích hợp.

"Hãy gặp gỡ với Ma Kiếm Wrath."

*Wrath : phẫn nộ.

Thanh kiếm tỏ ra một ánh đen mờ ảo bao quanh, những sợi xích như đang còn sống bởi vì nó di chuyển khắp tay và cuộn chặt lấy trái tim cậu.

Và cả tính năng mới của sức mạnh thanh kiếm này, hay nói đúng hơn là của Dark. Cho phép hắn bao chùm lấy cậu tạo ra một cái giáp bằng những sợi xích.

Trong quá trình tạo thành thanh kiếm, cậu cũng ném cho Sages khẩu súng ngắm để cô thêm tính năng đó nào, bởi vậy thanh kiếm này có thể bắn ra được ma lực, một thanh kiếm đa dụng.

Áp lực thanh kiếm tỏ ra cũng không hề nhẹ, khi nhanh thấy thanh kiếm, thần thái của tên quỷ kia cũng thay đổi, từ kiêu ngạo chuyển qua rung sợ.

Hắn vốn là thanh kiếm tưởng chừng tỏ ra ma khí mạnh nhất, nhưng không ngờ có ngày lại có thanh kiếm tỏ ra ma khí mạnh gấp nhiều lần hắn khiến hắn khiếp sợ.

"T-Thanh kiếm đó là gì.."

"Nhào vào là biết."

Đã cầm kiếm thì nói chuyện bằng kiếm, cầm kiếm mà nói chuyện mồm là điều mà xem ra Alice khó ưa nhất, cậu cũng không ít thì nhiều đồng tình với cô về điều này.

Đưa thanh kiếm về phía hắn, thanh kiếm càng tỏ ra ma khí nhiều hơn như thể đang muốn ăn lấy hắn vậy.

"Cậu có phải con người không?"

Nhìn thấy thanh kiếm càng ngày tỏ ra ma khí khiến hắn rung sợ, người cầm nó ắt cũng không tầm thường.

Cậu nghiêng đầu tỏ vẻ chấm hỏi với câu nói của hắn.

"Không biết."

Trả lời xong, thanh kiếm bỗng tỏ ra ánh lửa đen bao quanh.

Hắn là quỷ cao cấp, một trong 12 hầu cận mạnh nhất của quỷ vương thời đó không sợ một ai, ấy thế mà bây giờ, gặp thứ sức mạnh áp đảo thế này khiến hắn rung sợ,đây là lần thứ ba hắn biết sợ hãi là gì, những lần sợ hãi trước đều là những lần sinh mạng hắn nằm trên sợi tóc, lần thứ 2 lần khoảng khắc hắn bị một gã đàn ông con người tiêu diệt.

"Xin hãy tha cho tôi ! Tôi sẵn sàng làm thanh kiếm cho ngài !"

"Xin lỗi, nhưng thanh kiếm này một khi đã rút ra, nếu không giết ai đó, nó sẽ hút cạn sinh mạng của ta. Và cả ngươi không xứng đáng."

Đáp cho hắn một câu, cầm chặt thanh kiếm cậu lao thẳng về phía hắn.

Cậu cần kết thúc trận đấu nhanh, thanh kiếm này hao tổn quá nhiều sinh lực của cậu, càng cầm nó trên tay càng khiến cậu mất sức.

Thanh kiếm một khi giết ai đó cũng có tính năng nuốt chửng, cho phép thanh kiếm nuốt chửng kẻ bị giết và tăng sức mạnh cho thanh kiếm cũng như tăng sức mạnh cho cậu, bởi thanh kiếm và cậu là bản thể.

Nhưng hắn vẫn nhanh hơn cậu, chỉ số sức mạnh của cậu chỉ dừng lại ở con số bốn, trong khi hắn có tới sáu.

Tuy vậy đó chẳng phải vấn đề, sức mạnh của cậu nằm trong bộ kĩ năng chứ không nằm trong chỉ số, gia cường sức mạnh của mình cho phép cậu có một tốc độ ngang với hắn.

Khi lao đến cậu giáng xuống một đòn, hắn sử dụng tay trái của mình đỡ lấy đòn đó vì không kịp né, nhưng hắn không ngờ, thanh kiếm cắt xuyên cánh tay hắn như con dao cắt ngang qua một cái bánh kem vậy, nó chém thẳng xuống vào đầu hắn bổ hắn ra làm đôi.

Cơ thể hắn bị chia ra làm hai dần rớt xuống đất, nếu cậu không giết hắn nhanh, có lẽ hắn sẽ trốn đi nữa thì mệt.

Bóng tối bao từ thanh kiếm bao phủ lấy cơ thể hắn hút vào thanh kiếm, chỉ số của cậu một cách vượt trội, cậu chưa bao giờ tăng sức mạnh một cách độc biến như vậy, dù sao hắn cũng là quỷ cao cấp, rất mạnh, nếu không phải hắn va phải cậu mà là người khác, chưa chắc họ hắn được, nhưng có trách thì trách số hắn xui, gặp ngay cậu vừa lậu được thanh kiếm mới về cần món đồ chơi để thử thì chịu.

Xợi xích ràng buộc bấy giờ đã gỡ tay cậu ra, biến thân thành một người con trai trông y đúc như cậu, chỉ khác chàng trai có mái tóc đen, trong khi cậu đan xen giữa đen và trắng.

"Linh hồn của tên đó ngon phết đấy ! Càng khiến ta thèm thêm, nào đi kiếm thêm và giết thêm nào !"

Hắn cười một cách điên loạn khiến