Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 4




.

.

Hôm sau, lúc Miêu tiên sinh nhập hàng về, cô bé trông tiệm nói cho y biết, ban sáng có một người khiếm thị tới tìm y.

“Cậu ấy nói tới cám ơn anh, chỉ nhiêu thôi!” Cô bé kể: “Cũng không vào nhà, hình như là hội mát xa kế bên thì phải. Em có nói là có cần em tiễn về không, nhưng cậu ấy xua tay bảo không cần, tự mình mò đường về!”

Miêu tiên sinh gật đầu, trong lòng đã chắc chắn. Thấy đám trẻ tan học chơi nhảy dây bên ngoài, y đi vào phòng, làm một phần bánh Sponge, thêm mấy đóa hoa sữa, mấy lát trái cây lên, rồi bảo cô bé trông tiệm đưa cho chúng ăn, còn y thì đứng đấy nhìn, nở nụ cười. Y thích nhìn cái vẻ hạnh phúc của người khác khi ăn bánh ngọt do y làm.

Lại qua hai tuần, Miêu tiên sinh lại vào hội mát xa, thuận tay còn mang theo bánh put-ding y vừa mới nướng xong. Y cảm thấy tần suất thế này rất hợp, bất luận là về góc độ kinh tế, hay là góc độ thân thể.

Y nằm chờ trong phòng. Phòng có mùi thuốc mát xa, khiến y buồn ngủ. Chỉ một lát sau, số 86 đã tới rồi.

“Xin chào, Miêu tiên sinh!” Số 86 nói.

Số 86 đẩy xe, cẩn thận chạm vào sườn giường. Miêu tiên sinh đặt cái bánh put-ding lên, y thấy cậu trai số 86 ấy ngửi trộm hai cái.

Số 86 thành thạo xoa ấn huyệt vị cho y, cảm giác thật mỏi nhưng cũng thật đúng chỗ. Miêu tiên sinh thoải mái, thở dài một tiếng.

Trầm mặc một hồi, số 86 lên tiếng, “Tôi nghĩ thế này nha, Miêu tiên sinh. Tuy là anh nghe không được, nhưng tôi vẫn sẽ nói chuyện với anh!” Cậu ấy chần chờ một hồi, nhưng lực tay vẫn không giảm. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: “Anh nghe không được, cho nên tôi lại càng có thể nói chuyện với anh. Ờ, thì là chuyện không thể nói với khách, cũng không thể nói với đồng nghiệp…cũng có vài chuyện không dám kể với mẹ tôi. Bình thường không nói với ai, lảm nhảm một mình lại quái quá, mà giấu trong lòng thì lại khó chịu!”

Thoải mái, Miêu tiên sinh cảm thấy hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại.

“Nói cho anh nghe nha, thật ra tôi rất muốn về giúp mẹ tôi. Ba tôi chết sớm, trước lúc tới trường học nghề đều do mẹ tôi chăm sóc cho tôi. Tôi bỏ mẹ tôi ra ngoài làm công, ngày đi tôi khóc cả đêm, nhưng lại không dám điện về nhà, tôi không nỡ bỏ bà ấy. Mỗi lần tôi bảo muốn về nhà, mẹ tôi sẽ cười, bảo tôi con nít…” Cậu hít hít cái mũi, cười ngượng ngùng: “May là anh không nghe được…A không không, tôi không có ý đó, nhưng nếu có người thấy tôi thế này, sẽ rất buồn cười…”

86 ra sức mát xa, nói liên miên một hồi, công việc cũng vậy, đồng nghiệp cũng vậy, đến mẹ mình cũng thế. Có đôi lúc ông chủ rất khó tính, nhưng những khi được khen, cậu cũng mừng thầm. Người nghe trầm mặt ấy khiến Tiểu Trương thấy yên tâm, thỏa sức tâm sự, thế là cậu lại mát xa thêm cho Miêu tiên sinh mười phút. Mát xa xong, cậu ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Cám ơn Miêu tiên sinh, bánh ngọt của anh thơm quá!”

Cậu vỗ lên vai Miêu tiên sinh hai cái, ý bảo xong rồi. Miêu tiên sinh lẳng lặng ngồi dậy, đi ra ngoài, trước đó còn ngoái lại xem cậu có phát hiện hộp bánh put-ding hay không. Y nghĩ, tiểu tử ngốc, tôi nghe không được, nhưng hôm nay tôi có mang theo máy trợ thính nha.