Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 16




.

.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó chỉ còn một tháng nữa là đến Tết.

Trong những ngày qua, cuộc sống của Tiểu Trương giống như quả cà chua tẩm đường, mỗi ngày đều đỏ mặt ngâm mình trong mật đường. Cha của Tiểu Trương qua đời lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu một mình nuôi cậu trưởng thành thật không dễ dàng gì. Tuy là mẹ cậu cũng rất thương cậu, nhưng do điều kiện trong nhà có hạn, Tiểu Trương lại trưởng thành sớm, cho nên cái cảm giác được cưng chìu, cậu chưa từng được hưởng thụ bao giờ.

Nhưng hiện tại, sự tồn tại của Miêu tiên sinh đã vượt hẳn mức tình bạn, nên một số quan tâm, chăm sóc y đã cố dằn lại lúc ban đầu vì sợ dọa Tiểu Trương chạy mất, giờ đã có thể ‘danh chính ngôn thuận’ mà thực hành.

Miêu tiên sinh rất hài lòng với cuộc sống có ‘danh phận’ này. Cuối cùng thì y cũng có lý do, mua hết những thứ mà Tiểu Trương muốn mua lại tiếc tiền về nhà. Thấy Tiểu Trương ăn thứ gì mà dính bên khóe miệng, y cũng có thể ‘tiện tay’ giúp cậu lau miệng. Cảm giác Tiểu Trương lăn qua lộn lại ngủ không được, y có thể hợp lý hợp tình ôm cậu ngủ. Trước lúc đưa cậu đi làm, hai người sẽ hôn một cái chào buổi sáng, sau khi đón cậu về nhà, hai người họ sẽ hôn một cái chúc ngủ ngon.

Mấy ngày đầu, Tiểu Trương thấy ngượng cực kỳ. Nhưng Miêu tiên sinh lại nói cho cậu biết là người yêu thì nên làm như vậy. Làm người yêu thì nên thừa dịp cậu không chú ý hôn trộm một cái, làm người yêu thì nên giúp cậu tắm rửa, thay quần áo, làm người yêu thì nên…Tiểu Trương nghi hoặc, A…Những người khác đều yêu như vậy hay sao? Vậy…Vậy thì cậu cũng chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.

Nhưng mà, năm mới càng tới gần, thì cà chua sama trong bình mật bắt đầu phiền não. Năm nay, Tiểu Trương để dành được ít tiền, cậu định về quê thăm mẹ. Vậy chuyện giữa cậu và Miêu tiên sinh, có nên nói cho mẹ biết không đây?

Cậu không dám hỏi xem Miêu tiên sinh có muốn về nhà với cậu hay không, cậu sợ lỡ như Miêu tiên sinh nói không muốn, cậu sẽ khổ sở nửa ngày. Nhưng cậu tuyệt không muốn lừa dối mẹ mình, bàn chuyện có người yêu với người nhà, mới có thể lâu dài nha!

Cậu phiền não rất nhiều ngày, cho đến khi nghĩ mãi không được gì nữa mới thôi. Nhà của Tiểu Trương ở một thị trấn nhỏ, ngay cả xe lửa cũng không có, còn phải chuyển sang xe khách. Miêu tiên sinh lo lắng, quyết định lái chiếc xe bánh mì cũ rích của mình, chạy chừng ba bốn giờ, mới đưa Tiểu Trương tới trước cửa nhà.

Xe dừng lại trước con phố, Tiểu Trương mới nói khẽ: “Miêu tiên sinh, vào nhà ngồi chút đi!”

Miêu tiên sinh không thèm suy nghĩ giây nào, đã đáp: “Được, sẵn trò chuyện, với mẹ mình luôn!”

Tiểu Trương, “…”

Trong đầu Tiểu Trương cứ lặp đi lặp lại, “Anh ấy nói mẹ mình…Mẹ mình…Mẹ mình…”

Tiểu Trương thấy vui vẻ vô cùng, cậu bật dậy, đầu đụng vào nóc xe.

“A…” Miêu tiên sinh phát ra tiếng đau thay cậu, rồi kéo cậu qua, xoa xoa.

Tiểu Trương quẫn bách, ôm đầu, rồi ngồi xuống, nói: “Miêu tiên sinh…Muốn…Muốn nói với mẹ…Mẹ mình sao?”

Miêu tiên sinh trầm mặc, suy nghĩ một hồi, bàn tay ấm áp đặt trên đầu Tiểu Trương, “Chờ chút!” Y lấy chiếc mũ len của Tiểu Trương ra, đội vào cho cậu: “Qua Tết, trước lúc em về, anh sẽ tới đón em…về nhà. Mời mẹ mình, ăn một bữa cơm!”

Đón em về nhà…

Tiểu Trương thấy ấm từ ngực tới bụng, ừ một tiếng.

Miêu tiên sinh, “Sau đó sẽ nói cho mẹ biết, bà có thêm, một đứa con tàn tật, ha ha…”

Tiểu Trương, “Hở?” Anh không phải ba ba của em sao? Mà khoan đã, hình như cũng đúng…

Miêu tiên sinh lấy khăn choàng cổ ra, choàng hai vòng, làm một nút kết ở cổ. Y chỉnh chỉnh lại nút kết, dựa sát vào người Tiểu Trương, dịu dàng nói: “Nhóc à, gọi anh hai đi!”

Tiểu Trương vẫn còn đang đỏ mặt. Cậu vừa mới nhận ra, sao Miêu tiên sinh có thể làm ba của cậu được chứ…Nhưng mà…

“Hử? Anh hai?” Miêu tiên sinh chọt chọt Tiểu Trương.

Tiểu Trương quẫn bách, nắm khăn choàng cổ, tự mình chỉnh chỉnh lại. Sau lại lấy khăn choàng che khuất mặt mình, giấu cả chiếc cằm vào. Cậu ngửi ngửi mùi trên khăn choàng, đó là hơi thở mang từ nhà Miêu tiên sinh ra.

Cậu thích cái mùi này…

“Anh hai…” Tiểu Trương thều thào. Cậu biết Miêu tiên sinh không nghe được, máy trợ thính không linh mẫn như thế.

Trốn dưới chiếc khăn choàng, cậu nở nụ cười, giống như đang chia sẻ một bí mật, cậu lại kêu khẽ một tiếng, “Anh hai!”