Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 11




.

.

Hồ trong suối nước nóng rất cạn, Tiểu Trương ngã một cái chỏng vó, uống hết một ngụm nước. Cậu không nhìn thấy gì cả, trong nhất thời, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, nên vội vàng quơ tay quơ chân mấy cái. Trong hỗn loạn, cậu nghe bùm một tiếng, có ai đó nhảy xuống nước. Sau lại, có một bàn tay kéo cậu lên, tay còn lại thì khẩn trương vỗ vỗ lên lưng cậu. Nửa người của Tiểu Trương nổi lên mặt nước, lúc ấy, cậu mới tìm lại được phương hướng của mình, theo bản năng tựa vào người đối phương. Cậu chật vật phun ra một ngụm nước, ho khan mấy tiếng.

Cậu nghe được tiếng hít thở dồn dập của đối phương, không chút nghi ngờ, cậu biết đấy là Miêu tiên sinh.

Cậu lau mặt, hít sâu một hơi ổn định cảm xúc. Cậu biết Miêu tiên sinh đang nhìn mình, nên làm khẩu hình phát âm, “Tôi không sao!”

Chẳng biết tại sao bàn tay nọ vẫn còn đang vỗ vỗ sau lưng cậu, giống như muốn cậu nôn hết mớ nước trong bụng ra ngoài. Tiểu Trương nghĩ thầm, chẳng lẽ y không thấy khẩu hình miệng của mình sao? Thế nên cậu lại nói thêm một lần: “Yên tâm, tôi không sao!” Nói xong, cậu phát hiện Miêu tiên sinh đang xoay qua chỗ khác. Cậu lập tức phản ứng lại, Miêu tiên sinh là đang xem người nào chọc ghẹo cậu. Tiểu Trương nghiêng tai nghe nghe, phát hiện đám trẻ con ban nãy trêu chọc cậu thấy cậu ngã đều đang sợ hãi, đến cả cha mẹ của chúng cũng tới hỏi xem cậu có sao không. Tiểu Trương nhủ thầm đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tác, nên nói: “Tôi không sao, là tôi trượt chân ngã xuống thôi!”

“A!”

Đột nhiên Miêu tiên sinh hét lên, tiếng hét phẫn nộ, lại còn vốc nước hất về phía trước. Những người ở đó bị tiếng hét bất ngờ của y làm hoảng sợ, Tiểu Trương nghe thấy tiếng khóc la của đám trẻ bị trúng nước, sợ Miêu tiên sinh không nghe thấy gì chọc giận người khác chịu thiệt, nên cậu kéo kéo y, ý bảo y đi nhanh.

Miêu tiên sinh thở hổn hển, giống như đang cố nén phẫn nộ trong lòng. Tiểu Trương cảm giác được bàn tay đang ôm mình siết chặc, cậu biết hiện giờ nhất định Miêu tiên sinh rất muốn mở miệng nói gì đó. Ngã xuống hồ là chuyện nhỏ, giờ cậu cũng không thèm để tâm nữa. Nhưng vì cậu mà Miêu tiên sinh giận tới vậy, khiến lòng Tiểu Trương chợt nảy sinh một thứ tình cảm khác thường. Cậu cảm thấy lòng mình nhột nhột, ngưa ngứa, không rõ đó là cảm giác gì, nhưng cậu cảm thấy vui lắm, vui đến độ cậu muốn ôm chầm lấy Miêu tiên sinh…Nhưng Miêu tiên sinh vẫn còn chưa hết giận nha.

Cuối cùng, cơn giận bất thình lình của Miêu tiên sinh đã kéo dài tới khi dọa đám trẻ đó khóc bù lu bù loa, y mới nắm tay Tiểu Trương, đổi một hồ khác. Dù không nhìn thấy mặt Miêu tiên sinh, cũng không nghe y nói gì, nhưng cậu có thể cảm giác được, Miêu tiên sinh vẫn còn giận. Cậu chọt chọt tay y, bàn tay bị cầm thật chặc. Tay của Miêu tiên sinh vừa to vừa dày, nắm tay y thật thoải mái.

Nhưng lạ là, sao y càng giận, lòng cậu lại càng ấm áp, Tiểu Trương có chút nghi hoặc.

Lần đầu tới ôn tuyền, Tiểu Trương tắm tới choáng váng, lúc trở về khách sạn, hai tay cậu vẫn còn nóng bừng. Miêu tiên sinh mang máy trợ thính vào, nhưng y vẫn không nói gì, chỉ là kéo Tiểu Trương tới trước mặt, ôm lấy.

Tiểu Trương sờ sờ tai Miêu tiên sinh, biết y có thể nghe thấy rồi. Cậu cười hề hề, nói: “Miêu tiên sinh, lúc anh nổi giận, thật là đáng sợ!”

“Ưm!” Miêu tiên sinh nói, “Bình thường, không nổi giận!”

Tiểu Trương dở khóc dở cười: “Không sao thật mà, tôi cũng đâu có ngã đau!”

Miêu tiên sinh dịu dàng, thong thả nói: “Nhìn không thấy, người ta…ức hiếp cậu!”

Đột nhiên hơi thở của Miêu tiên sinh cách cậu rất gần, gần đến nỗi khiến đầu cậu trống rỗng. Tiểu Trương cảm thấy môi mình nhột nhột, giống như bị thứ gì đó chạm vào…Là tay của Miêu tiên sinh sao?Cậu mờ mịt suy đoán.

Ực! Tiểu Trương nuốt một ngụm nước bọt, cậu bị ôm tới cả người nóng lên, trong lòng đập loạn thùng thùng.

Từ ban nãy, trong mơ hồ cậu đã ý thức được một vấn đề, hiện giờ, dường như lại càng xác định.

Dường như cậu, thích Miêu tiên sinh.

Nhưng mà…Tiểu Trương ủ rũ ngẫm, ai có thể tới nói cho cậu biết, vừa rồi chạm vào môi cậu, có thật là tay của Miêu tiên sinh không??

.