Tiểu Trương luôn nhớ những gì thầy Lý dạy khi còn ở trường dạy nghề, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, làm người khác vui lòng. Nếu nói cậu chưa từng trách ông trời quá bất công với mình, đó là không thể nào. Vừa lên bốn, cậu đã không còn nhìn thấy gì, giờ đến cả bầu trời có hình dáng thế nào, cậu cũng không nhớ rõ. Trong hội của cậu, có nhiều đồng nghiệp oán trách số kiếp của mình, vừa nghĩ tới cảnh mắt ngày càng kém sẽ buồn bực không vui, cuối cùng thì bỏ việc. Những chuyện như vậy, Tiểu Trương trải qua rất nhiều, cho nên cậu luôn cố gắng tìm kiếm niềm vui trong công việc. Tỷ như, cậu thích nói chuyện phiếm với khách, nghe bọn họ kể về thế giới bên ngoài, cậu đã thấy vui vẻ. Biết điều tiết tâm trạng quan trọng lắm nha.
Nhưng hiện tại, Tiểu Trương đang phục vụ cho một vị khách đặc biệt.
Được chọn, Tiểu Trương mò tới phòng chỉ định. Cậu nghe được trong phòng có một người khác, nên trước khi bước vào, cậu gõ gõ cửa, nói: “Xin chào!”
Người nọ không phản ứng, Tiểu Trương cũng không để ý, vừa đẩy xe, vừa mò đường vào phòng. Không phải bất cứ người khách nào cũng chủ động chào hỏi, dù sao thì bọn họ tới đây là để hưởng thụ phục vụ nha.
“Tôi là 86, anh có thể gọi tôi là Tiểu Trương!” Tiểu Trương tự giới thiệu. Cậu nghiêng đầu, vẫn không nghe người nọ đáp. Cậu nhớ là người khách này gọi cậu tới mát xa lưng, cậu sờ sờ lên giường, nhưng không mò đụng người nào.
“Tiên sinh?” Cậu nghi hoặc: “Anh nằm ở đây, úp người xuống!”
Có người vỗ vỗ lên tay cậu, cậu do dự nắm lấy cánh tay ấy. Cậu cảm thấy đôi tay của đối phương thật to, cũng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt. Tiểu Trương nở nụ cười, cậu chợt nhớ lại tiệm bánh ngọt của Miêu tiên sinh cách vách. Kéo chủ nhân của đôi tay ấy đến bên giường, cậu nói: “Tiên sinh, anh là thợ làm bánh à?”
Khách không đáp, nhưng rất phối hợp, nằm xuống giường. Tiểu Trương cảm thấy hẳn đây là lần đầu tiên người này tới đây, cậu bắt đầu suy ngẫm vấn đề ‘nằm đầu nào’ và ‘có nên úp mặt xuống hay không’ trong chốc lát.
Tiểu Trương sờ sờ, bảo đảm định vị xong vị trí của khách, mới bắt đầu ấn lên lưng hai cái, hỏi: “Lực thế này được không?”
Chờ một hồi, Tiểu Trương xác định, hôm nay vị khách này không muốn nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cậu im lặng mát xa cho một người khách, trong lòng có chút không yên.
.