Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 40




" Dậy đi nào, George . Em dâu và em chồng của em sắp về rồi."

Georgina hé một mí mắt và nhìn thấy James đang ngồi bên cạnh giường. Nàng muốn lăn người lại gần anh, để có thể ôm chặt lấy anh.

" Anh làm thế nào mà vào đây được vậy?" Nàng thắc mắc, thức giấc hẳn.

"Dĩ nhiên là bước vào rồi. Dobson thật là thông minh khi đã xếp đặt em ở ngay trong phòng của anh."

"Phòng của anh à? Em đã nói với ông ta ..."

"Đúng vậy, và ông ấy đã làm theo lời của em. Hơn thế, ông ấy cũng chưa hề nghe anh phủ nhận địa vị của em mà, chỉ có Jeremy là không tin thôi, không phải hết thảy mọi người trong nhà đâu."

"Ý anh là cậu ta vẫn chưa tin à? Anh đã không giải thích cho cậu ta tin à?'

"Anh thấy không cần phải làm vậy."

Georgina ngồi dậy và xoay người sang hướng khác để anh không thể nhìn thấy câu trả lời của anh có ảnh hưởng như thế nào đối với nàng. Bây giờ nàng đã hiểu rồi. Nàng sẽ không ở lại đây lâu cho nên chuyện con trai của anh có tin là anh kết hôn hay không cũng không quan trọng. Có lẽ James đã sắp xếp cho nàng đi chuyến tàu đầu tiên quay về Mỹ mà anh có thể tìm được. Vậy thì tốt thôi, càng sớm càng tốt. Dù sao thì nàng cũng không muốn sống ở Anh, và nàng chắc chắn là không muốn sống với một người đàn ông chỉ ham muốn nàng vì xác thịt. Tạm thời thì được, nhưng không thể lâu dài. Nếu lâu dài thì nàng cần có nhiều thứ hơn. Và nàng sẽ không khóc, lần này không được khóc. Nàng khóc đã đủ vì người đàn ông này rồi. Nếu anh không quan tâm đến thì nàng cũng sẽ không cần, và đó là tất cả những gì anh sẽ biết được ... cho dù là nó bóp nát trái tim nàng.

James không biết nàng nghĩ gì sau câu nói đó của anh, nhưng anh quên một sự thật là Georgina không biết gì về con trai anh cả. Jeremy chỉ là quá hiểu rõ James thôi, nó hiểu rất rõ là James có cảm nghĩ thế nào về hôn nhân và nhiều lần nó đã nghe anh thề sẽ không bao giờ kết hôn. Và James chưa muốn giải thích chuyện anh thay đổi những cảm nghĩ đó, vì mọi người sẽ không tin. Vì thế, tại sao lại phải để đứa con trai cứng đầu của anh làm cho anh bực mình, khi mà thời gian sẽ làm rõ mọi chuyện chứ?

"Anh nói đúng, James," Georgina nói và bước xuống giường.

"Thật à ?" Chân mày của anh nhíu lại. "Anh có thể hỏi là em đồng ý với anh về chuyện gì không?"

"Không cần phải giải thích với mọi người về ... mối quan hệ của chúng ta."

Anh nhăn mày khi nhìn thấy nàng đi về hướng chiếc ghế mà anh đã để một đống áo quần ở đó cho nàng. "Anh chỉ là nói đến Jeremy thôi," Anh giải thích. "Chúng ta không cần thiết phải giải thích cho mọi người khác."

"Nhưng cho dù là có cần đi chăng nữa thì tại sao lại phải làm vậy chứ? Và em thấy cũng không cần thiết phải gặp mặt những người khác trong gia đình anh."

"Em bị nó làm cho hoảng sợ rồi à ?"

"Dĩ nhiên là không," nàng độp lại, xoay người nhìn anh.

"Vậy thì em đang lo lắng chuyện gì? Không giống gia đình của em đâu, gia đình của anh sẽ rất thích em. Và em sẽ sống hòa thuận với Roslynn. Cô ấy chỉ lớn hơn em có vài tuổi thôi."

"Cô em dâu Roslynn của anh hở? Người mà sẽ phản đối không cho em sống ở đây à? Mà cô ấy kết hôn với người em trai nào của anh vậy?"

"Dĩ nhiên là Anthony. Đây là nhà của chú ấy."

"Ý anh nói là anh ta đã kết hôn rồi hả?"

"Thật ra, chú ấy đeo gông vào cổ một ngày trước khi anh gặp em, và khi anh rời khỏi nơi này thì chú ấy còn đang bất hoà với cô vợ người Scott. Anh không thể đợi xem mối quan hệ của chú ấy bây giờ ra sao, mặc dù Jeremy đoan chắc với anh là Tony không còn ở trong chuồng chó nữa."

"Nhưng nơi đó bây giờ hình như rất thích hợp với anh đấy," Nàng nói. "Anh nên nói cho em biết mọi chuyện trước khi chúng ta đến đây, James."

Anh nhún vai không quan tâm. "Anh không nghĩ là em muốn biết nhiều về người nhà của anh. Anh chắc chắn không muốn biết thêm gì về gia đình của em. Bây giờ là chuyện gì vậy?" Anh hỏi khi thấy nàng hất cằm lên trước khi nàng xoay lưng lại với anh. "Anh không phải muốn sỉ nhục em đâu, em yêu, anh chỉ là không chịu nổi đám người thô lỗ mà em gọi là anh đó."

"Các anh của em sẽ không có thái độ lỗ mãng như thế nếu như anh đã không cố tình khiêu khích họ. Em đang nghĩ là người nhà của anh sẽ có phản ứng như thế nào, nếu em hành động giống như anh ."

"Anh dám bảo đảm là họ sẽ không quật cho em một trận hay là khiêng em đến đồi Tyburn để treo cổ đâu ."

"Có lẽ là không, nhưng họ sẽ không thích em. Và họ sẽ nghĩ, chắc là anh bị điên rồi nên mới mang em về đây."

Anh tặc lưỡi rồi đi lại gần nàng. " Ngược lại đấy em yêu. Em cứ nói những gì em thích, nhưng em sẽ không thay đổi được cách mà mọi người hoan nghênh em đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì, qua anh, em đã trở thành người mang họ Malory."

"Điều này có ý nghĩa quan trọng lắm à?"

"Anh chắc chắn là em sớm được nghe những điều như vậy, nhưng nếu em không mặc quần áo vào đàng hoàng, em sẽ lỡ dịp đấy. Có cần anh giúp em không?"

Nàng hất bàn tay của anh vừa ôm lấy vòng eo nàng. "Em nghĩ em có thể tự làm được, cám ơn anh. Quần áo này là của ai thế, Roslynn à?"

"Nếu được vậy thì đỡ rồi, nhưng không phải, cô ấy bây giờ hơi mập hơn em, cô người làm đã nói như vậy. Vì thế, anh đã sai người đến nhà của Regan, cô ấy mặc đồ cùng kích cỡ với em."

Georgina xoay người đẩy anh ra. "Regan à ? À, đúng rồi, người đã gọi anh là "người sành sỏi về đàn bà" thay vì là " một người ăn chơi trác táng" chứ gì.

"Sao em không quên chuyện gì hết vậy?" Anh thở dài, và nàng lờ đi như không nghe thấy.

"Có lúc em đã nghĩ Regan là một người bạn cùng phái với anh." Và rồi nàng làm cho anh ngạc nhiên khi chọc một ngón tay lên ngực anh và bực tức hỏi, "Vậy cô ấy là ai? Một cô nhân tình anh đã bỏ lại? Nếu anh đã mượn quần áo của cô nhân tình cho em, James Malory, em sẽ ..."

Anh bật cười, cắt ngang lời nàng. "Anh ghét phải cắt ngang màn ghen tuông của em, George, nhưng Regan là đứa cháu gái mà anh yêu quí nhất đấy."

Mặt nàng lộ vẻ ngạc nhiên rồi nhăn lại . "Cháu gái của anh à?"

"Cô ấy sẽ rất thích thú khi biết em đã nghĩ gì đấy."

"Vậy thì vì Chúa, đừng nói cho cô ấy nghe nhé!" Nàng kinh hãi nói. "Cũng dễ lầm lẫn lắm, khi mà anh đã từng thú nhận mình là một kẻ trụy lạc."

"Này, anh phản đối, thật đấy, " Anh khô khan đáp lại. "Có sự khác biệt rất lớn giữa một kẻ chơi bời phóng đãng và một kẻ trụy lạc đấy, em yêu. Và sự lầm lẫn của em không chính đáng lắm, vì anh đã không có nhân tình rất nhiều năm rồi."

"Vậy anh gọi những lời nói dối lúc nãy của Jeremy là gì ? Một kẻ nhớp nhúa à?"

"Thật muốn cười đến vỡ bụng đấy, George, nhưng điều đó rất đúng. Anh luôn thích thay đổi. Và những cô nhân tình thì hay đòi hỏi này nọ. Tuy nhiên anh đã làm một điều ngoại lệ đối với em."

"Em có nên vui mừng không nhỉ? Không đâu."

"Em đã là người tình của anh trên tàu Maiden Anne. Có khác biệt gì đâu nào ?"

"Bây giờ em là vợ của anh, xin lỗi khi anh không muốn nghe từ này. Có khác biệt gì không nào?"

Nàng hy vọng sẽ làm cho anh bực tức bằng lối so sánh đó, nhưng anh chỉ nhe răng cười với nàng. "Em càng ngày càng khá hơn đấy, George."

"Về chuyện gì ?" Nàng ngờ vực .

"Bất đồng với anh đấy. Không có mấy người dám vậy đâu."

Nàng khịt mũi một cách kém thanh lịch. "Nếu như em phải vui mừng vì điều này thì anh chẳng có điểm nào cả."

"Được thôi, nếu chúng ta muốn tính điểm thì em sẽ cho anh mấy điểm về chuyện này? Anh muốn có em."

Anh vừa nói vừa ôm sát lấy nàng, vì thế nàng có thể cảm giác được là anh không phải đang nói đến chuyện đấu trí, mà là ngay trong lúc này, anh đang ham muốn, và mỗi khi James ham muốn, cả thân thể anh đều rất khiêu gợi, hông anh ép chặt vào thắt lưng nàng, ngực nàng ép chặt vào thân thể anh, những chỗ nhạy cảm nhất trên người nàng đều được chạm vào. Georgina đột nhiên mất hết lý trí khi nàng cảm giác được sự đòi hỏi của anh.

Nàng chịu thua nhưng ráng trêu chọc anh giữa những tiếng rên. "Còn những người trong gia đình anh mà em sắp phải gặp mặt thì sao?"

"Mặc xác họ." James nói, anh đã bắt đầu rên rỉ . "Chuyện này quan trọng hơn."

Đùi anh chen giữa hai chân nàng, và hai tay anh ôm lấy mông nàng đưa nàng lên cao một chút. Sự đụng chạm làm cho nàng rên rỉ, hai tay nàng ôm choàng lấy cổ anh, hai chân bọc chung quanh hông anh, đầu nàng ngửa ra để anh có thể hôn cổ nàng. Bây giờ họ không còn có ý nghĩ chọc ghẹo nhau nữa, khi mà sự đòi hỏi có nhau đang bùng nổ mãnh liệt.

Và Anthony Malory bước vào ngay trong tình thế này. "Cứ nghĩ là thằng chóc chơi khăm em, nhưng coi bộ là không phải "

Đầu James ngước lên, và anh gầm gừ một cách bực bội. "Đi chết đi, Tony, em đến không đúng lúc."

Georgina từ từ tuột người xuống, mặc dù nàng không đứng vững được. Phải mất một lúc lâu nàng mới nhận thức được là họ bị phá đám bởi một người trong gia đình chồng. Cũng may là cánh tay James vẫn còn đang đỡ lấy nàng, nhưng chúng cũng không giúp được gì khi mặt nàng đỏ lựng lên.

Nàng nhớ rõ Anthony từ cái đêm trong quán rượu, khi anh nhầm lẫn Mac với một người nào đó, nàng đã từng nghĩ anh là người đàn ông đẹp trai nhất, với cặp mắt xanh mà nàng từng gặp trong đời - cho đến khi nàng nhìn thấy James. Nhưng Anthony cũng là một người rất đẹp trai. Và nàng không phải chỉ muốn trả đũa khi lúc nãy nàng nói với James là con trai của anh nhìn giống Anthony hơn. Sự thật, Jeremy giống như một bản sao lúc Anthony còn trẻ, với cặp mắt xanh thẫm và mái tóc đen. Nàng nghĩ không biết James có thật chắc Jeremy là con của anh không. Và nàng nghĩ không biết Anthony nghĩ gì về nàng, khi anh vừa liếc nhìn nàng.

Nếu bịt một con mắt bằng miếng vải đen thì bây giờ nàng giống như một tên cướp biển, trong chiếc áo của James khoác bên ngoài áo của nàng và được thắt bởi một sợi dây nịt, cũng của James được cắt nhỏ lại vì nó quá to, còn quần là của nàng. Và nàng đang đi chân trần. Nàng đã tháo bỏ giày và vớ trước khi leo lên giường lúc nãy để nghỉ ngơi và đã ngủ quên.

Ôi, nàng thấy thật xấu hổ đã để cho anh nhìn thấy nàng như thế này, trong một tình thế thật khó coi, nhưng ít ra đó không phải là lỗi của nàng. Nàng đã đóng cửa, nàng luôn làm vậy khi đi nằm. Chính Anthony phải thấy xấu hổ khi ngang nhiên bước vào đây, nhưng anh ta không có chút gì là xấu hổ cả. Anh ta đang bực bội .

"Rất vui được gặp lại anh, anh trai " Anh trả lời câu nói gắt gỏng của James. "Nhưng cô ta thì không được đâu. Anh có hai phút để thu xếp cho cô ta, trước khi vợ em lên để chào đón anh về nhà."

"George không đi đâu cả, nhưng em thì nên ra khỏi đây ngay."

"Anh đang giở trò à? Anh quên nơi này không còn là nơi của những kẻ độc thân nữa à?"

"Anh không quên gì cả, nhóc con, và không cần phải dấu George. Cô ấy là ..."

"Chúng ta tiêu rồi," Anthony cắt ngang khi nghe có tiếng chân đi ở hành lang. "Nhét cô ta xuống giường hay chỗ nào đó đi ... đừng đứng phỗng ra ở đấy !" Và anh tóm lấy Georgina.

"Đụng vào cô ấy," James nhỏ nhẹ cảnh cáo, "là em sẽ đo đất đấy."

"Được thôi." Anthony bực tức trả lời, nhưng anh cũng thụt lùi lại. "Được thôi. Vậy anh nên tìm cách giải thích đi. Nhưng em sẽ là người phải chịu trận với Roslynn đấy, em sẽ không đứng về phía anh đâu."

"Anthony," James chỉ nói. "Im miệng đi."

Anh làm theo. Đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh ngang ngực đợi trận chiến sắp mở màn, anh chỉ nhìn Georgina vài giây. Bây giờ anh đang nhìn ra ngưỡng cửa, đợi sự xuất hiện của cô vợ.

Lúc này, Georgina đang mong đợi một con rồng thực sự bước vào phòng. Bất cứ người nào làm cho gã đàn ông cao lớn, thân thể lực lưỡng đó lo lắng khi cô ta giận anh thì chắc chắn phải là một người ghê gớm lắm. Nhưng Roslynn Malory không có gì là ghê gớm khi cô đi qua ngưỡng cửa, cười rạng rỡ với James rồi với Georgina. Cô ta đẹp tuyệt trần, không cao hơn Georgina bao nhiêu, nhưng lớn tuổi hơn, và mới nhìn cũng biết là thai nhi của cô ta lớn hơn của Georgina .

"Jeremy đã cản em ngay ở cầu thang và nói với em là anh đã kết hôn rồi. Có thật không James?"

"Kết hôn à?" Anthony ngẩng đầu lên .

"Anh nói là chưa đủ làm cho Jeremy tin mà," Georgina nói với James.

"Anh chưa làm gì cả. Cậu nhóc đó đúng là rất trung thành khi nó nghĩ phải nói với ai mới có hiệu lực . Em có nhìn thấy là nó đã không nói với Tony như đã nói với Roslynn không, bởi vì nó cũng còn chưa tin."

"Kết hôn à?" Anthony lập lại, và lần này cũng không gây được sự chú ý của mọi người hơn lần trước .

Roslynn hỏi ."Jeremy đã không tin vào điều gì?"

"Nó không tin George là nữ hầu tước của anh."

"Anh thật là thông minh khi dùng từ khác đấy, James," Georgina nói. "Nhưng từ này thì em phản đối, hãy tìm từ khác đi. Anh không được gắn cho em bất cứ tước hiệu nào của người Anh."

"Đã quá trễ rồi em yêu. Tước hiệu đó đi chung với họ anh."

"Kết hôn à?" Lần này thì Anthony hét lên và cuối cùng cũng làm cho James chú ý. "Vậy có quá đáng lắm không, chỉ để không bị cằn nhằn thôi à?"

Và trước khi James có thể nói gì, Roslynn hỏi chồng của cô. "Ai mà khùng điên cằn nhằn anh ấy vậy ?"

"Em đấy, em yêu."

Roslynn tặc lưỡi, âm thanh lớn và khàn đục làm cho Georgina phải ngạc nhiên. "Em không nghĩ vậy đâu, Anthony, nhưng anh có thể nói cho em biết là tại sao em phải cằn nhằn không?"

Anthony chỉ tay về phía Georgina mà không nhìn nàng. "Bởi vì anh ấy về nhà với ... với .. cô ta."

Và lần này thì Georgina không chịu đựng nổi nữa, nàng tức giận. "Tôi không phải là "cô ta", đồ khốn," Nàng nói nhỏ nhẹ, nhưng thái độ để lộ ra vẻ bực tức. "Tôi là một người Mỹ và bây giờ là người nhà Malory."

"Tốt thôi, hoan hô cô đấy," Anthony nói một cách trêu chọc. "Nhưng cô sẽ nói bất cứ gì anh ấy bảo, phải không nào?"

Georgina xoay qua thúc tay vào hông của James. "Không cần thiết phải làm cho những người khác tin à? Không phải anh đã nói vậy sao?"

"Này, George," James nói như xoa dịu. "Không cần phải nổi giận đâu ."

"Em không có giận!" Nàng hét lên. "Gia đình anh đã nghĩ là chúng ta chưa kết hôn. Vì thế em nghĩ anh nên dọn qua phòng khác, phải không nào?"

Thật là một sai lầm khi hăm dọa anh, trong khi anh đã dịu xuống sau những gì họ vừa gây gổ và đã bị phá đám. "Anh sẽ không làm vậy đâu. Em muốn cậu ấy tin chứ gì? Anh sẽ chứng minh cho em thấy cậu ta sẽ tin nhanh thôi." Và anh đi về phía Anthony với lòng bàn tay nắm chặt lại.

Giật mình vì tình thế đột nhiên thay đổi, Roslynn vội đứng chắn trước mặt James, người mà nhìn như là sắp xé chồng cô ra từng mảnh nếu anh ta chạm được vào người Anthony. "Này, không được đánh nhau trong nhà của em. Tại sao anh lại bị anh ấy chọc tức dễ như thế chứ? Anh biết anh ấy là người như thế nào mà ."

Anthony nói hơi khách sáo. "Anh đang đùa hở, ông anh già ?"

"Nếu em dùng cái đầu, thay vì cái mông, để suy nghĩ thì em biết đây là chuyện anh chưa hề đùa giỡn bao giờ," James trả lời một cách gay gắt.

Anthony từ từ đứng thẳng người, rời khỏi vách tường. Georgina đang nhìn anh, có thể nói là anh cuối cùng cũng tin lời James, thái độ của anh thay đổi nhanh đến khó tin. Chỉ mất khoảng năm giây, anh thốt lên, "Chúa tôi, anh thật đã làm vậy phải không?" và anh bắt đầu ôm bụng cười lớn đến nỗi phải tựa vào tường để khỏi ngã .

"Mẹ kiếp," James lẩm bẩm chửi thề.

Roslynn cười với Georgina như xin lỗi, nhưng còn với James, người đang nhìn Anthony với thái độ bực bội, cô nói, "Anh phải mong đợi chuyện này chứ. Em nghe nói là anh đã trêu chọc anh ấy không thương tiếc, khi anh ấy kết hôn với em."

"Không phải vì chú ấy kết hôn với cô đâu, mà vì chú ấy không tìm được cách phá vỡ bức tường chắn mà cô đã đặt ngay ở trên giường."

Roslynn đỏ mặt khi được nhắc lại rằng, mất bao lâu nàng mới tha thứ cho Anthony vì nàng đã nghi là anh ngoại tình. Anthony từ từ ngưng cười, anh không thích đề tài đang được nói đến. Một sự im lặng tiếp theo lời nói châm biếm của James, Georgina để cho họ biết là bản thân nàng cũng không thích, nàng vội mang giày vào để nàng có thể đá vào mông hai gã Malory này .

Nhưng thay vào đó, nàng nói. "Bây giờ đó chính là chuyện mà anh sẽ phải đối diện đấy, James Malory."

Câu nói đó khiến Anthony tiếp tục ôm bụng cười, và làm cho James cằn nhằn cô vợ .

"Em có thể nhìn thấy là cậu ấy tin rồi chứ, George."

"Em muốn biết tại sao cậu ấy lại tức cười như thế, sau khi tin là anh đã kết hôn với em ?"

"Mẹ kiếp, không liên quan đến em! Cuối cùng anh cũng chịu kết hôn là được rồi!"

"Vậy tại sao anh lại không nói cho cậu ấy biết rằng, đó không phải là ý của anh, mà là do các anh của em ..."

"George ...!"

"... đã ép buộc anh !"

Vì không cản được nàng, James nhắm mắt chờ đợi phản ứng của đứa em sau khi nghe được tin này. Anh không thể hy vọng là Anthony đã không nghe nàng nói gì.

"Bị ép buộc à?" Anthony nói với vẻ không tin, dừng lại chỉ để lau nước mắt vì cười quá nhiều. "Bây giờ thì nghe không hợp lý chút nào. Anh nên nói rõ đi, lão già." Nhưng anh chỉ dừng lại một lát sau khi nói những lời đó. "Bị ép buộc à?" Anh thốt lên một lần nữa, trước khi ôm bụng cười ngặt nghẽo, lần này còn lớn hơn lúc nãy.

James nói với Roslynn một cách nhỏ nhẹ, " Đưa nó ra khỏi đây, không thôi, cô sẽ không xài được nó trong vòng vài tháng tới .. có lẽ là cả năm đấy."

"Này, James," Cô nói để xoa dịu anh và cố không cười. "Anh cũng phải công nhận chuyện anh bị ép buộc rất là ..." Vẻ mặt giận dữ của anh làm cho nàng xoay sang chồng. "Anthony, dừng lại đi. Không có gì đáng cười cả."

"Vậy mà ... không ... à ?" Anh thốt lên. "Bao nhiêu người thế, James? Ba hả? Bốn hả?" Khi James chỉ lườm lườm nhìn anh, anh quay qua Georgina đợi nàng trả lời .

Nàng cũng nhìn anh lườm lườm, "Nếu như anh muốn hỏi tôi có bao nhiêu người anh, thì lần cuối cùng tôi đếm được cả thảy là năm người ."

"Tạ ơn Chúa!" Anthony trêu chọc giữa những tiếng cười. "Cứ nghĩ là sao anh lại dễ thua quá thế chứ, ông anh. Nhưng bây giờ thì anh đồng cảnh ngộ với em rồi."

"Mẹ kiếp," James gầm gừ và bắt đầu đi về phía Anthony.

Nhưng Roslynn lại can gián một lần nữa, lần này cô nắm lấy tay chồng. "Anh không biết lúc nào thì nên dừng lại, phải không nào? " Nàng la rầy và kéo anh đến gần cửa .

"Anh còn chưa bắt đầu mà," Anh cự lại, nhưng khi nhìn James, anh nói thêm, "Em nói đúng, em yêu. Và không phải em đã nói với Jason là sẽ viếng thăm anh ấy sao? Chúa tôi, anh đã không nghĩ đến chuyện phải đi thăm viếng mấy ông anh già, và thông báo cái tin sốt dẻo này."

Anthony vừa bước ra khỏi cửa và trước khi đóng cửa lại, anh lại bắt đầu cười lớn, nhất là khi anh nghe tiếng chửi thề trong phòng.

Roslynn nhìn anh bực bội. "Anh không nên làm vậy ."

"Anh biết." Anthony cười .

"Anh ấy có thể là sẽ không tha thứ cho anh đâu."

"Anh biết." Anh cười lớn hơn .

Cô tặc lưỡi. "Anh không hối hận tí nào à?"

"Không." Anh tặc lưỡi. "Nhưng chết tiệt anh đi, anh quên chúc mừng anh ấy ."

Cô kéo anh đi, "Anh dám à ! Em thích cái đầu trên cổ của anh lắm đấy."

Anh đột nhiên thay đổi thái độ, ép cô sát vào tường trên hành lang. "Thật à?"

"Anthony, đừng!" Cô cười, cố né môi anh. "Anh đúng là hết thuốc chữa ."

"Anh đang yêu," Anh đáp lại với giọng khàn khàn. "Và khi đàn ông đang yêu thì họ thường hết thuốc chữa ."

Cô thở hổn hển khi anh liếm vành tai cô. "Được rồi, khi mà anh đã nói vậy ... phòng của chúng ta chỉ ở cuối hành lang kia thôi."