Kẻ Khùng Người Điên

Chương 51: 51: Một Chút Mánh Khóe





Ngày hạnh phúc đó của Châu Thanh, ai ai cũng vui vẻ chúc phúc, duy chỉ có một người là không.
Dư Nghiêm thả lượt thích như thường lệ, phóng to gương mặt khả ái của Châu Thanh, môi cong nhẹ, đột ngột bị dập tắt bởi người bên cạnh.
Hắn lắc nhẹ chiếc ly, hớp một ngụm Vodka, lẩm bẩm: “Ngứa mắt quá.”
***
Văn phòng luật sư của Lục Hoài Nam hôm nay được bổ sung hai khung ảnh mới.
Trợ lí Vương hào hứng chạy vào phòng: “Lão đại, mừng anh thoát ế.”
Lục Hoài Nam nửa hài lòng nửa không, anh có ế bao giờ? Là anh không muốn yêu đương!
“Ờ, cảm ơn.”
Sự chú ý rơi vào bàn làm việc, trợ lí cầm một khung ảnh lên, “Đây là anh thời trẻ à?”
Lục Hoài Nam cầm trên tay một xấp giấy, đọc lướt, đáp: “Tôi già lắm à?”
“Với em thì không, với vợ anh…em không chắc.” Trợ lí Vương ngập ngừng, hỏi tiếp: “Bé gái bên cạnh là ai vậy?”
“Vợ tôi.”
Trợ lí Vương trừng mắc ngạc nhiên: “Hai người quen nhau lâu vậy á?”
Lục Hoài Nam ậm ừ cho qua, “Nhìn đủ chưa?”
Trợ lí gượng gạo, đặt lại khung ảnh về chỗ cũ, “Ờm…đủ rồi.”
“Tạm biệt anh, em về chỗ đây.”
Điện thoại Lục Hoài Nam sáng đèn, một cuộc gọi từ ông Lục.

Hai ông bà đều biết chuyện anh cùng Châu Thanh đăng kí kết hôn, vui mừng khôn xiết, đề nghị hai vợ chồng về nhà dùng cơm một bữa.

Lục Hoài Nam do dự, đợi công việc của Châu Thanh rảnh rỗi, tinh thần cô thoải mái hơn sẽ về sau.

***
Hai tuần trôi qua, vụ án không hề có tiến triển, công việc của tổ 3 cũng vì vậy mà bị đình trệ, tạm thời chỉ tiếp nhận các vụ án lặt vặt.
Động cơ gây án đang hiện hữu trước mặt, nhưng chứng cứ kết tội lại không có, Yet cũng biến mất không chút tăm hơi, camera hoàn toàn không thu được bất kì hình ảnh nào.
Thất vọng, chán nản, Châu Thanh ngồi trước ban công hóng gió, ảo não bứt từng chiếc lá trên cây đậu biếc, vứt xuống sàn giải sầu.
“Chán chết!”
Nghĩ đi nghĩ lại, lí do nào khiến chứng cứ cùng nghi phạm cư trú ở nơi đất khách quê người có thể biến mất không một manh mối?
Hay có đồng phạm? Nhưng bạn của Yet chỉ có Lục Thanh Viên.
Châu Thanh khi ấy chỉ buột miệng nói ra, Đoàn Trọng Tân phản ứng rất kịch liệt: “Xem em chồng là đồng phạm, não em bị úng nước?”
Quả thực, vụ án lâm vào bước đường này, não Châu Thanh thực sắp bị úng nước đến mê sảng rồi.
Không có đồng phạm, không lẽ là quỷ giúp hắn che giấu tội ác?
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nhưng ngày nó lòi là khi nào thì không ai nói.
“Ái! Chết tiệt!” Châu Thanh thêm buồn bực, ôm đầu vò mạnh mái tóc khiến nó rối tung hết cả.
“Sao thế?”
Lục Hoài Nam mới về đã nghe tiếng Châu Thanh vang vọng phía ban công, ngỡ có chuyển, anh lập tức đi lại vén tấm rèm.
“A? Anh về rồi à?”
Rời mắt nhìn về phía bầu trời phủ ánh hoàng hôn, anh luống cuống cởi áo ngoài khoác cho Châu Thanh.
“Em…sao lại mặc…thế này?”
Hai ngày thời tiết chuyển mùa đột ngột, qua đầu giờ chiều trời còn nắng gắt, nóng nực không thôi.
Châu Thanh tắm rửa xong, cảm thấy còn nóng nên chỉ mặc nội y bên trong, ngoài khoác áo choàng tắm, không tính là hở hang.

Bây giờ thêm áo của Lục Hoài Nam, nóng chết cô rồi!
“Em sắp héo thành tôm khô, anh còn thêm áo cho em?”

Câu hỏi nhanh chóng biến thành lời than thở, cô ôm áo anh vào lòng, ỉu xìu thở dài.
Ngó tới ngó lui, căn hộ hai người nằm ở vị trí không cao, tuy nhiên phía trước đều là lưng các dãy nhà, chắc chắn không ai để ý đến cô, anh mới an tâm, ngồi xuống xích đu cùng.
Lục Hoài Nam nhìn cánh tay đang ngịch ngợm của Châu Thanh, bên dưới sàn vương đầy lá, hỏi: “Em phá như vậy không sợ hư cây?”
Cô nàng làm biếng, ngân giọng: “Không chết được, đừng lo.”
“Sao thế? Buồn bực chuyện gì? Kể anh nghe.”
Châu Thanh hít sâu, tiếp tục thở dài, bụng đói, cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
“Biết hung thủ là ai, nhưng không có chứng cứ, anh nói, em phải làm sao?”
“Không có thì tự tạo.”
Châu Thanh quay phắt người, gác chân lên đùi Lục Hoài Nam, đầy nghi vấn: “Vậy cũng được?”
Lục Hoài Nam điềm nhiên như không: “Ừm, đôi lúc, anh cũng làm thế.”
Châu Thanh bất ngờ đến mức hồn vía sắp bay lên trời đến nơi, đây thật sự là người chồng mẫu mực của cô?
“Đây không phải cách, đây…đây là thủ đoạn thưa đại ca.”
“Ờ, như nhau cả.”
“Đại ca, em thật không ngờ anh là người như vậy.”
Đôi chân dài của anh đong đưa xích đu, lực đạo rất nhẹ, ngại cô bị chóng mặt.
“Anh hỏi em, quá trình quan trọng hay kết quả quan trọng?”
“Đương nhiên là kết quả!”
“Ừm.”
“?”
“Không hiểu?”
Châu Thanh kịch liệt lắc đầu, Lục Hoài Nam phụt cười: “Trông em ngơ ngơ như con nai vậy, không phải bình thường rất thông minh sao?”

Không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu!
Muốn thông minh, nhưng đầu óc nhất thời lú lẫn, nghĩ kiểu nào cũng không thông.
“Đối với những vụ án mà chứng cứ mất tích, gọi là “cùng quỷ bắt tay”, em nên gài bẫy, biến thành một chứng cứ giả.

Như vậy, hung thủ buộc phải vào tròng.”
Châu Thanh gật dật cho có lệ dù không tài nào tiếp thu nổi những gì anh đang nói.
“Vậy, quỷ bắt luôn nghi phạm thì sao?”
“Hửm?”
Châu Thanh chau mày, mắt híp lại, cố gắng chắt lọc từ ngữ dễ hiểu nhất cho anh.
“Chính là...nghi phạm hoàn toàn bay màu…ấy! Là biến mất, không một dấu vết.”
“Vậy soát nhà của hắn chưa?”
“Không có lệnh, sao có thể soát nhà? Vậy là phạm vào…ờm…”
Đậu xanh! Lúc này mà có mỗi cái quyền gì đó cô cũng nhớ không nổi.
“Quyền bất khả xâm phạm về nơi ở?”
“Đúng!”
Lục Hoài Nam còn nghĩ chuyện gì khó, chuyện này thì dễ.
“Nghi phạm không có nhà, em sợ cái gì?”
“Ý gì?”
“Trực tiếp đột nhập.”
“…”
Luật sư quả nhiên am hiểu về luật pháp.
Có điều…người trước mặt còn tinh thông về nhiều phương diện khác, chẳng hạn như thủ đoạn.
Lục Hoài Nam, em thực rất muốn hỏi, ngày trước anh có xem phao trong lúc kiểm tra không? Em thì có, nhưng điêu luyện đến mấy cũng không sánh nổi mánh khóe kia của anh.
Châu Thanh, Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân có nghĩ qua phương pháp này, nhưng vẫn chưa dám thực hiện vì không có lệnh của cấp trên nên Sở Nghiên nhất quyết phản đối, Đồng Manh và Tằng Hi kia cũng khuyên năn ba người từ bỏ ý định.
Bây giờ có thêm Lục Hoài Nam ủng hộ, bốn và ba, đa số thắng thiểu sổ, cô chốt!

Châu Thanh giả vờ kì kèo, bày vẻ mặt cún con, lay lay tay anh: “Hoài Nam, em không thể phạm pháp, em vào tù, anh phải làm sao?”
Lục Hoài Nam biết luật pháp không cho phép luật sư bào chữa hay tố cáo giúp người nhà, nhưng vẫn hùa theo thú vui của Châu Thanh: “Anh làm luật sư của em, cãi giúp em, bảo đảm sẽ không để em ngồi tù.”
Đây gọi là…chồng chở chồng che?
“Thú vị!”
Gương mặt Châu Thanh gian xảo lạ thường, Lục Hoài Nam cảm thấy giống như mình vừa tiếp tay cho vợ làm việc xấu, muốn ngăn lại, e rằng hơi muộn.
“Nhắc đến nhà mới nhớ, tháng này sao chưa thấy chủ đến thu tiền nhà nhỉ?”
“Em có thấy ai ở đất nhà mình còn phải trả tiền chưa?”
“?”
Châu Thanh mơ mơ hồ hồ oán trách cái đầu mình, có phải nghĩ nhiều quá nên giờ quá tải, không bắt kịp tần sóng của Lục Hoài Nam hay không?
“Đây là chung cư nhà anh, Hoài Quân quản, không thu tiền.”
Sắc trời đã ám màu tối, bắt đầu trở gió.
Lục Hoài Nam bồng Châu Thanh vào nhà, bổ sung: “Nếu có, không đến lượt em trả.”
Châu Thanh hơi ngạc nhiên, nhớ lại, chả trách lí do ngày trước Mộ Từ An nói cô không cần trả tiền nhà.

Cô tưởng bạn mình trả hết nên nằng nặc đòi chia đôi, Mộ Từ An “thật thà” khai báo rằng chủ nhà sắp có hỉ nên miễn, Châu Thanh hoàn toàn tin tưởng.
“Lời này phải để em nói mới đúng.”
Châu Thanh nhảy tọt xuống, “Anh tắm đi rồi ăn cơm, em nấu gần xong rồi.”
Nói rồi, cô bước vào bếp hâm nóng lại đồ ăn.
Lục Hoài Nam vẫn đứng đó, lóe lên một ý tưởng không mấy trong sáng: “Muốn tắm cùng anh không?”
Châu Thanh đáp lại như một phản xạ tự nhiên: “Em không rảnh tắm lại lần hai.”
Gội đầu, sấy tóc là cả một quá trình, sẽ chẳng ai lãng phí thời gian thực hiện công việc này những hai lần một ngày cả.

Hơn nữa, tóc cô đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng thiếu ẩm sau hai lần nhuộm, gội nhiều hóa chất rất hại cho tóc.
Lục Hoài Nam nhìn Châu Thanh mải mê cặm cụi trong bếp, không tình nguyện mà thở dài, thôi vậy..