Kẻ Khùng Người Điên

Chương 46: 46: 14 Năm Trước Anh Cùng Em Chuyện Trò





Nếu vậy, cùng lắm thì hai đứa bị độc chết, chắc không sao.
Thanh cầm lon Coca trong tay, nhấp một ngụm, đầu lưỡi tê tê vì bọt ga, theo sau là dòng nước vừa mát lạnh, vừa dịu ngọt, rất ngon. Nước trôi xuống cổ họng, Thanh nhắm tịt mắt, khẽ rùng mình.
Thích quá! Chưa bao giờ Thanh được uống một thứ nước ngon đến vậy.
Đáy mắt Lục Hoài Nam mang một vẻ trìu mến khó tả, anh cũng hớp một ngụm, rồi giả vờ rùng mình theo Thanh.
“Ngon không?”
Thanh cười rạng rỡ: “Ngon lắm ạ.”
Lục Hoài Nam bày hết đồ ăn trong hộp ra, mẹ chuẩn bị cho anh rất nhiều: vài loại bánh ngọt, salat rau củ, còn có táo, lê và cam đã được cắt thành từng miếng.
Lục Hoài Nam không biết cô nhóc thích ăn món nào, chọn đại một miếng cà rốt cắt hình hoa trong salat đưa cho Thanh, nghĩ bụng con nít đều thích mấy món hình thù ngộ nghĩnh.
Nhưng Thanh từ chối.
“Em không ăn được cà rốt, ngứa lắm.”
Lục Hoài Nam có chút bối rối, chỉ vào chiếc bánh: “Vậy cái này?”
Thanh không trả lời mà chăm chăm nhìn, nửa muốn nửa rất muốn, nhưng sợ đồ ăn của người lạ nên không dám.

Lục Hoài Nam khéo léo xắn một miếng, đút cho cô nhóc.
Lớp kem bánh thơm mịn, tan trong miệng, ngọt và hơi chua nhẹ.

Còn có lớp gì đó, vừa dẻo, vừa mềm, gần giống với thạch rau câu, mang hương vị của một trái xoài chín vàng, thơm lức mũi.
Hai thứ này hòa quyện vào nhau, ngon tuyệt cú mèo!
Lục Hoài Nam quan sát biểu cảm trên gương mặt Thanh, nhìn cô nhóc khi cười càng đáng yêu hơn, lòng anh có cảm giác gì đó rất lạ, vui lây chăng?
“Ngon lắm à?”
Thanh rón rén gật đầu: “Ngon, ngon lắm ạ.”
“Bánh này tên gì vậy anh?”
Tay Lục Hoài Nam đặt lên sau gáy mình, xoa xoa vài cái: “Ừm...anh cũng không biết.”
Những thứ này đều do một tay mẹ anh chuẩn bị, bánh này bánh kia, một miếng cũng chưa từng ăn, nào biết chúng có tên gì?
Thanh hơi thất vọng, vốn dĩ muốn xin một cái tên để về học làm cho mẹ ăn...
Lục Hoài Nam đưa bánh cho Thanh, nói: “Em ăn đi.

Khi nào anh hỏi mẹ rồi nói cho em.”
Thanh e dè: “Nhưng đây là của anh.”
“Không sao, anh không thích đồ ngọt.”

“Nếu thích, anh cho em tất đấy.”
Tuy Lục Hoài Nam nói thế, nhưng dù sao họ cũng chỉ mới quen biết, nhận đồ của người khác rất không nên.

Thanh chỉ ăn chiếc bánh kia, còn lại thì từ chối.
“Nhà anh ở gần đây ạ?”
“Không, anh ở thành phố.”
Thanh ‘ồ’ lên: “Vậy anh đến đây chơi?”
Lục Hoài Nam nằm dài lên tấm vải, tay gối đầu, chân này vắt lên đùi kia, mắt đăm chiêu ngắm nhìn bầu trời.
Trời hôm nay trong xanh, lác đác từng mảng mây trắng xóa, và những bóng chim chao lượn trên khoảng không vô tận.
“Ừm.”
“Anh sắp thi đại học, nên đến thư giãn.”
Thanh cũng nằm xuống, bắt chước dáng vẻ của Lục Hoài Nam.
“Thi đại học là gì?”
Lục Hoài Nam lật người, quay sang phía Thanh.
“Thi đại học là một kì thi rất quan trọng, nó đánh dấu một trang sách mới của một người, cũng là bước đường quyết định một phần tương lai.”
Thanh nghe, sao mà chẳng hiểu gì cả, chỉ lọt được một chữ ‘rất quan trọng”.
“Anh là người tốt, chắc chắn sẽ được điểm cao thôi.”
“Ban nãy còn sợ anh là người xấu mà?”
“Anh cho em đồ ăn ngon, chắc chắn là người tốt.”
“Anh đương nhiên là người tốt, nhưng mà...” Lục Hoài Nam hơi chau mày, nhéo má cô nhóc: “Không phải ai cho đồ ăn ngon cũng là người tốt.

Họ có thể sẽ bắt em đi đấy.

Biết chưa?”
Hai mắt Thanh tròn xoe nhìn anh, cảm giác lời nói và hành động của người này rất mâu thuẫn.
“Về sau, không được nhận hay ăn đồ của người lạ.” Giây sau, Lục Hoài Nam bổ sung: “Ngoại trừ anh.”
“Vâng.”
Lục Hoài Nam và Thanh cùng nhau nằm ở đó, lặng yên lắng nghe âm thanh từng cơn sóng vỗ lên bờ cát, dịu dàng như một khúc hát ru.

Những cơn gió thoảng qua, mang theo hơi nước mát mẻ và hương vị của biển, êm đềm đưa bé gái vào giấc ngủ.
Lục Hoài Nam với chiếc áo khoác bên cạnh, đắp lên người Thanh.

Từng hạt nắng chiếu lên gương mặt non nớt của cô bé, vương vấn mấy cọng tóc mai hoe vàng.
Lục Hoài Nam nhích lại gần, chống đầu cao hơn một chút, để che bớt nắng cho Thanh.

Anh mải mê ngắm nhìn cô nhóc đang ngủ, rồi không nhịn được mà chọt chọt vào bên má.
Không hiểu sao muốn hôn vào đó một cái.
Lục Hoài Nam lắc đầu, cố gắng loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn ấy.
Bỗng, có tiếng còi tàu vang lên từ tít tắp đằng xa.
Thanh thoáng giật mình, hàng mày cô bé nhíu lại.

Lục Hoài Nam vô thức vỗ nhẹ vào mảnh lưng nhỏ nhắn.
Thanh đột nhiên vòng tay qua eo Lục Hoài Nam, chân gác lên người anh.
Sững sờ...
Da mặt cậu thiếu niên nóng dần lên...
Ừm, nhất định là do nắng!
Lục Hoài Nam định kéo Thanh ra.

Nhưng cơ mặt cô bé đã giãn, trông thoải mái hơn nhiều so với ban nãy.

Anh mỉm cười, tiếp tục vỗ về Thanh.
Rất lâu sau, Lục Hoài Nam cảm nhận rõ rệt sức nóng của mặt trời phả lên da thịt.
Có nên bế cô nhóc đến một chỗ mát mẻ hơn không? Lỡ Thanh giật mình mà tỉnh giấc thì sao? Trông cô bé ngủ ngon quá, anh không nỡ.
Đầu óc đang rối bời vì không biết phải làm sao thì Thanh từ từ tỉnh giấc.
Lục Hoài Nam lập tức lùi xa Thanh một chút, ho nhẹ vài tiếng, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thanh vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài vài cái mới chịu mở mắt.
Nhìn mặt trời đã lên đỉnh, nắng trải rộng khắp một miền, cô nhóc hốt hoảng bật dậy.
“Tiêu rồi!”
Lục Hoài Nam cũng ngồi dậy, mang theo chút lo lắng: “Sao thế?”
“Mẹ em sắp về, em phải về đây.” Rồi Thanh đứng dậy xỏ dép, hấp tấp chạy: “Tạm biệt anh.”
Con ngươi đen láy đượm buồn, một vẻ tiếc nuối lần đầu xuất hiện trên gương mặt cậu thiếu niên.

“Buổi chiều anh vẫn ở đây.” Âm thanh rất lớn, đột nhiên nhỏ lại: “Em...có thể quay lại.”
Thanh cách anh một quãng rất xa, cánh tay bé xíu lắc lư, vọng lại: “Chiều em sẽ đến.”
Lục Hoài Nam vẫy tay, vẻ mặt tươi tắn hơn, hét lớn: “Chậm thôi, kẻo ngã.”
Bóng dáng nhỏ bé kia khuất hẳn, Lục Hoài Nam mới dọn dẹp đồ trở về khách sạn.
Buổi chiều, Lục Hoài Nam quay lại đây từ rất sớm.

Anh thỏng thả ngồi trên bãi cát, thi thoảng lại đứng dậy, đảo mắt một vòng, chờ đợi bóng dáng của người bạn mới.
Phải đến gần một tiếng sau, cô bạn nhỏ mới đến.
“Anh ơi.” Thanh đứng từ xa hô lớn.
Lục Hoài Nam hướng mắt về tiếng gọi, vẫy tay: “Anh đây.”
Thanh tít mắt, cong mông chạy.
“Chậm lại, cẩn thận...”
Bụp.
Thanh bị vấp chân, ngã nhoài ra đất.
Lục Hoài Nam hốt hoảng chạy lại đỡ cô nhóc lên, quở trách: “Nói em chạy chậm, sao không nghe?”
Thanh hì hì cười: “Em sợ anh đợi.”
Ngơ trong giây lát, Lục Hoài Nam nhẹ giọng hơn: “Anh đợi được.”
Anh phủi những hạt cát bám đầy trên đầu gối và quần áo Thanh, xoay cô nhóc một vòng, không thấy vết trầy nào, Lục Hoài Nam thở dài nhẹ nhõm: “Không sao chứ?”
“Không ạ.”
Lục Hoài Nam khụy một chân xuống, khom lưng: “Lên đi, anh cõng em.”
Đây là lời anh hai từng nói, nói rất nhiều, rất nhiều lần.

Nhưng đã mấy năm, chưa từng được nghe lại.
Hốc mắt cô bé hơi đỏ, thoáng cái đã trở về nguyên trạng.
Thanh lí nhí trong cổ họng: “Dạ.”
Lục Hoài Nam cõng Thanh trên lưng, chầm chậm dạo quanh bờ cát.
“Sắp 11 tuổi rồi mà sao nhẹ thế? Không chịu ăn đúng không?”
Cô nhóc này sao mà bé quá, rất nhẹ, cảm giác chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ quật ngã.
“Em có ăn mà.” Chỉ là ăn chậm nhiều chút, và ăn rất ít.
“Ồ, mỗi bữa ăn mấy bát?”
“Gần một bát.”
“Ít thế?”
Thanh bĩu môi, cái này không trách cô được nhé, bao tử bé xíu này ăn chỉ chứa được nhiêu đấy thôi.
“Em nghĩ là nhiều.”
“Nhiều gì mà nhiều, ăn như vậy bao giờ mới lớn?”

“Em lớn rồi anh còn cõng em được không?”
“...”
Ai? Ai dạy em? Kẻ nào?
“Được! Anh thừa sức! Vậy nên em phải ăn nhiều vào, rõ chưa?”
“Dạ.” Thanh ngân giọng.
Thời gian âm thầm trôi đi, Thanh đứng cạnh Lục Hoài Nam, bàn tay nhỏ được bàn tay lớn bao bọc.
Hai người ngắm nhìn mặt trời đỏ rực, khoảng không kia vừa vàng vừa đỏ, xen lẫn ánh hồng, phản chiếu xuống mặt biển, lấp lánh theo cơn sóng.
Lòng Thanh dâng lên một nỗi buồn man mác, giống như sợ phải đối mặt với sự chia ly.
“Anh này?”
“Hửm?”
“Khi nào anh về thành phố?”
“Sáng ngày kia.”
“Ồ.” Thanh đắn đo, giọng rất nhỏ, nửa muốn anh nghe, nửa lại không: “Vậy...anh còn quay lại không?”
Lục Hoài Nam thấp người, hỏi: “Nhóc có chào đón anh không?”
“Có ạ.”
Anh nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo của Thanh, tâm khẽ dao động.
Lục Hoài Nam xoa đầu cô nhóc, ôn hòa: “Cuối tuần rảnh, anh chắc chắn sẽ đến.”
Thanh gật đầu, cười: “Vâng, em sẽ đợi.”
Cánh tay mảnh khảnh đong đưa, “Anh, em dẫn anh đến một nơi.”
Lục Hoài Nam theo sau Thanh, cô nhóc dẫn anh đi ngược hướng với khách sạn, một quãng xa, qua khỏi đường, họ men theo lối mòn, dừng lại ở chân đồi.
Trên khu đất xanh cỏ có một cây hồng già, cành lá xum xuê, tỏa rợp một khoảng lớn.

Bên cạnh là bộ bàn ghế gỗ thô sơ đã ám màu của thời gian, sờn đi vì nắng gió.
“Nơi này rất ít người biết, nhưng em thích ở đây hơn là đến biển.”
Vì biển là nơi cướp đi sinh mạng của ba em.
“Em...đợi anh ở đây, được không?”
Liệu có quá đáng khi bắt anh đến một nơi xa như vậy? Chắc anh sẽ cảm thấy rắc rối, và anh từ chối.

Không sao cả, nếu anh không thích, em sẽ đến bờ biển, đợi anh.
Lục Hoài Nam đảo quanh một vòng.

Đứng từ đây có thể nhìn thấy mặt biển đang ửng hồng vì hoàng hôn, khách sạn anh ở và tòa nhà đằng xa dần buông ánh đèn, còn có những thửa ruộng vàng ươm tít tắp phía chân trời.
Có lẽ, Lục Hoài Nam hiểu được phần nào nỗi lòng của Thanh, anh nói: “Được, anh rất thích nơi này.”
“Nhóc phải đợi anh đấy.”.