Kẻ Khùng Người Điên

Chương 21: 21: Hai Thái Cực





Sau một lúc, một cuộc giao dịch đã âm thầm được khởi động.
***
Lục Hoài Nam nằm yên một chỗ trên chiếc giường rộng, mắt chăm chú vào màn hình điện thoại.
Anh vừa theo dõi tài khoản Instagram của Châu Thanh.

Trang cá nhân của cô ngập tràn những bức ảnh chụp phong cảnh.
Từ mùa xuân rộ hoa đến những vựa trái cây mùa hè, từ mùa thu vàng lá đến cái lạnh giá của mùa đông, tất cả đều được ống kính của cô bắt trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Nụ cười dần hiện rõ trên môi Lục Hoài Nam khi thấy Châu Thanh hiện lên qua từng bức ảnh.
Phóng to, ngắm nghía thật lâu, thật kĩ những đường nét trên khuôn mặt Châu Thanh.

Da trắng mịn, mắt anh đào to tròn, hai má hồng hồng, môi điểm son, rất xinh xắn.
Anh lưu vào điện thoại tất cả hình ảnh có sự xuất hiện của cô.

Nhưng rồi lại sững người trước thời gian trên từng bức ảnh.
Ngày sinh nhật vỏn vẹn một bó hoa với lời nhắn: Thêm một tuổi.
Ngày Tết, cô chỉ ghi lại hình ảnh nô nức của những phiên chợ ngày xuân, không thêm gì nữa: Chúc ba mẹ ăn Tết vui vẻ.
Lục Hoài Nam thấy lòng mình nhói lên từng cơn.
Hình như, Châu Thanh không đón Tết. Cô không thích Tết sao?
Cũng phải, cô là con nuôi, ba mẹ nuôi đều mất cả.

Chỉ còn mình cô lạc lõng trên thế giới này.
Tết là dịp để gia đình sum họp, quây quần bên nhau sau một năm miệt mài làm việc và học tập.
Vậy không còn gia đình thì đón Tết với ai?
Có phải mấy năm nay, em đều một mình như thế không?
Từ giờ sẽ khác.

Năm nay, anh muốn được cùng em đón Tết, và cả ngày sinh nhật của em.
Lục Hoài Nam cứ thế lặng lẽ đọc từng lời nhắn trong mỗi bài đăng của cô, rồi lại thầm nhủ bản thân mình, phải quan tâm cô gái của anh, nhiều hơn nữa.
***
Khác với không gian trầm lắng của Lục Hoài Nam, Châu Thanh đang mở đêm nhạc hội trong phòng tắm.
“Nhưng thật cay đắng khi biết là ‘ú’ ‘òa’, mình chỉ là một người đến sau~.”
Châu Thanh hai tay sấy tóc, vừa hát vừa lắc lư theo điệu nhạc.
“Ơ động đất à? Không phải, đấy là bọn anh đã đi lên.”
“Mộng kiêu sa nơi cung đình xa hoa, ai ru ta lạc chống hồng trần.


Bâng khuâng mưa, nhòa cả ánh trăng đêm rằm ơ ù ơ~.”
Theo lẽ thường, sau khi về nhà, Châu Thanh sẽ ráng gượng mình tẩy trang rồi lăn ra ngủ một giấc cho đã.
Nhưng vì hôm nay gặp phải ai kia, lại còn được người ta theo dõi tài khoản cá nhân nên phấn khích mà nhảy nhót cho đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Hi vọng ngày mai, xương khớp tôi còn ổn để đi làm.
***
Sảnh lớn Cục cảnh sát thành phố Nam.
“Xin hỏi, hai vị tìm ai?”
“Tôi tìm Châu…tôi đến lấy lời khai.” – Lục Thanh Viên ấp úng.
Cô định nói sẽ đến tìm chị Châu Thanh, nhưng sợ khi nghe đến cái tên đó, người lại không ở đây, anh hai cô có phải sẽ thêm ưu phiền không?
Thanh Viên biết thời đại học, anh cô từng quen qua một bạn học.

Tuy nhiên, chưa đầy một tháng họ đã chia tay.

Anh hai nói tình cảm của anh chỉ là mến mộ, anh chưa từng rung động, đó không phải yêu.

Từ đó trở đi, dù bóng hồng vây quanh anh không thiếu, nhưng anh cô chưa từng để mắt đến một người nào cả.
Từ ngày có Châu Thanh xuất hiện, cô thấy cảm xúc anh mình phong phú hơn hẳn, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Ngày anh cô tự mình thừa nhận anh yêu Châu Thanh, cả nhà mừng không tả nổi.

Không chỉ vì cuối cùng anh cô cũng đã có ý trung nhân, mà còn là vì lần đầu tiên, anh nói ra cảm xúc của mình kể từ khi bà nội mất.
Tuy nhiên, sau khi Châu Thanh biến mất, anh lại trở về lối sống như trước.

Vài lần gọi video call, nhìn gương mặt ngày một tiều tụy của anh mình, người làm em như cô vô cùng thương xót.

Trông anh buồn hẳn, đôi mắt rũ xuống vì mệt mỏi, cả những quầng thâm đang hiện ngày một rõ dưới lớp da mỏng.

Và lần nào nói chuyện, trên tay anh cũng cầm một điếu thuốc đang dang dở.
Điều cô mong nhất lúc này là người cảnh sát cứu cô hôm qua thật sự là Châu Thanh.

Để anh cô thôi phiền muộn, để anh trở về là người anh mẫu mực mà gia đình cô luôn tự hào.
“Xin hỏi, Châu Thanh có ở đây không?”
Lục Thanh Viên ngơ ngác nhìn anh trai.


Lẽ nào anh đã nắm thóp được sự bất cẩn trong lời nói của cô rồi chăng?
“Châu Thanh của ban hình sự ạ? Cô ấy chưa đến.” Lễ tân nhìn thấy bóng Tằng Hi cùng Đoàn Trọng Tân từ xa, vẫy tay gọi họ: “Anh Tằng, anh Đoàn, qua đây chút.”
Tằng Hi nhìn ông anh vẫn đang nhâm nhi ly café trong tay, vẫn là để anh lên tiếng: “Sao thế ạ?”
“Hai vị này tìm chị Châu của tổ anh.”
Đoàn Trọng Tân vẫn đang nhìn hai vị khách trước mặt bằng ánh mắt dò xét thì Tằng Hi cướp lời: “Hai vị là gì của chị Thanh thế?”
“Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.

Tôi đến để đưa đồ cho cô ấy.”
Khụ.
Đoàn Trọng Tân suýt chút thì sặc.

Giờ anh mới để ý, trên tay người đàn ông đang cầm áo khoác và túi xách của Châu Thanh.
Sốc thì sốc nhưng khách đến nhà vẫn phải niềm nở.
“Mời hai người lên phòng làm việc chúng tôi rồi nói tiếp.

Ở đây không tiện lắm.”
Đoàn Trọng Tân dắt hai người đi một vòng qua cả tòa nhà rồi leo cầu thang bộ lên đến tầng ba.

Tằng Hi đầu đang mọc đầy những dấu chấm hỏi: Ông này có bị chập mạch không thế?
Tổ 3 đều có mặt đông đủ, thiếu mỗi Châu Thanh.
“Các vị thân mến, Đoàn Trọng Tân đây xin trịnh trọng giới thiệu hai vị khách quý, chồng sắp cưới của tay lái lụa và em gái anh ấy.”
“Chồng sắp cưới?” – Hoằng Khoan và Sở Nghiên trừng mắt, đồng thanh hỏi ngược lại.
Bọn họ căn bản là chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận cú sốc này.
Đồng Manh nhìn hai con người đang mắt chữ A, miệng chữ O rồi đi về phía Lục Hoài Nam: “Hai người ngồi đây đợi nhé, giờ này chắc Châu Thanh cũng sắp đến rồi.

Để tôi đi lấy nước.”
Ngay khi hai anh em vừa đặt mông ngồi xuống, bốn con người kia đã xúm lại vây quanh họ.
“Xin chào, tôi là tổ trưởng của chị Thanh.

Anh đây là?” – Sở Nghiên lễ phép hỏi.
“Lục Hoài Nam, tôi là chồng sắp cưới của Châu Thanh.”
Tằng Hi nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Nam: “Họ Lục hả? À, có phải vị luật sư nổi tiếng ở thành phố Bắc hay xuất hiện ở mấy vụ kiện lớn không?”

“Phải.”
Tằng Hi trố mắt trầm trồ: “Ồ.

Vợ làm cảnh sát hình sự, chồng là luật sư có tiếng.

Thế này thì lợi hại quá đi mất.”
“Lợi hại cái gì mà lợi hại?” – Đoàn Trọng Tân vừa vò đầu Tằng Hi vừa nói tiếp: “Luật sư Lục, sao tôi chưa từng nghe nói tay lái lụa..à không, Châu Thanh có bạn trai nhỉ?”
“Đợi đã.” Hoằng Khoan lôi trong góc tủ một chiếc áo dạ màu đen.

Anh đã quan sát người đàn ông này từ anh ta bước vào, vóc dáng cao lớn vừa hay trùng khớp với size áo mà Châu Thanh mặc lúc mất tích trở về.
“Cái áo này là của anh đúng chứ?”
Lục Hoài Nam nhìn chiếc áo quen thuộc trước mặt.

Anh sao có thể quên được, đây là chiếc áo mà khi cùng nhau đi mua sắm, Châu Thanh đã chọn cho anh.

Sau ngày cô đi, anh vẫn luôn tìm kiếm nó nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy.

Anh còn tưởng mình đã làm mất khi về nước.

Không ngờ nó lại ở đây.
“Phải.”
“Rồi.

Hiểu.” – Đoàn Trọng Tân ngao ngán gật đầu.
Mấy người còn lại dường như cũng hiểu ra, họ không thắc mắc thêm gì nữa.
“Anh hai, sao anh biết chị Thanh ở đây?” – Lục Thanh Viên nhỏ giọng.
“Nói vậy, em đã biết Châu Thanh ở đây đúng không?”
Lục Thanh Viên cúi mặt, không giám đối diện với ánh mắt chất vấn của anh hai: “Em không chắc.

Hôm qua chị ấy đeo khẩu trang nên em không nhìn rõ mặt.”
“Ừm.

Anh cũng chỉ mới biết.”
Chợt.

Bên ngoài cánh cửa có hai bóng người đang đi vào.
“Chị Manh, chị ăn gì mà xinh thế?”
“Chị Manh, sao chị chưa có người yêu? Chị đang đợi em đúng không?”
“Châu Thanh, đừng chọc chị nữa.” – Đồng Manh ngượng ngùng.
“Chị Manh, chị muốn đi uống với em vài ly không? Rồi mình mượn rượu tỏ tình.”

“Châu Thanh, chồng sắp cưới của em đến tìm kìa.”
“Chị cứ nói đùa.

Em chỉ có mình chị thôi.”
“Không.

Em nhìn kìa.”
Châu Thanh nhìn về phía Đồng Manh chỉ, nụ cười trên môi cô ngay lập tức dập tắt, cơ mặt cứng đờ.
Ôi mẹ ơi, gì thế này?
Sao hai con người kia lại mò đến tận đây?
Còn nữa, sao cả tổ lại nhìn cô với ánh mắt như thể bắt gian tại trận thế?
“Ờm…xin lỗi, em đi nhầm.”
“Quay lại!”
Châu Thanh bị tiếng Đoàn Trọng Tân làm thót cả tim, không dám nhích thêm một bước.
“Chị Thanh, quả nhiên em không nhìn nhầm, thật sự là chị.”
“Cô Lục, xin hỏi cô đến đây là để?” – Những lúc như thế này, mày nên giả ngu Châu Thanh ạ.
“Chị nói em đến lấy lời khai.”
“À, ra là vậy.” Châu Thanh vỗ trán: “Cô xem, trí nhớ tôi kém thật đấy.

Chuyện hôm qua mà tôi còn không nhớ, nói chi là cả một hai tháng trước.

Mời cô theo tôi.”
“Châu Thanh, có phải em quên ai rồi không?” – Lục Hoài Nam nghiêm nghị nói.
Châu Thanh nở một nụ cười vô cùng thảo mai: “Xin hỏi, vị đây là?”
Hoằng Khoan: “Khỏi giả ngu.

Bọn anh biết cả rồi.”
Vài phút sau.
Châu Thanh gõ gõ đầu bút lên trán, chân này gác lên đùi chân kia.

Tư thế vô cùng phóng khoáng.
“Chúng ta bắt đầu nhé.”
“Vâng ạ.” – Lục Thanh Viên điều chỉnh tư thế vào vị trí sẵn sàng.
“Họ và tên?”
“Lục Thanh Viên.”
“Tuổi?”
“20 ạ.”
“Số đo ba vòng?”.