Kẻ Không Theo, Chết!

Chương 33




Edit: quynhle2207—diễn đàn

"Wow, wow, wow, các quý cô, chuyện này là sao vậy?” Dường như nhận ra không khí bên này không thích hợp, Murata Kinh Giới nhìn về phía mấy người Mạc Doanh Doanh, lại phát hiện vợ mình đang cầm cung tên trong tay nhắm vào vị hôn thê của Tokugawa Hựu Ngạn, mà một cô gái mặc áo đen không biết tên lại đang dùng cây đao võ sĩ chặn ở eo của Thiển Mộc.

Đám phụ nữ này chỉ biết làm hư chuyện, chẳng lẽ bọn họ không biết anh ta đang nói tới điểm mấu chốt với Tokugawa Hựu Ngạn hay sao? Murata Kinh Giới rủa thầm trong lòng, nhưng vẫn lôi kéo Tokugawa Hựu Ngạn khẩn trương đi tới đó.

Khoảng cách của bọn họ với đám người Mạc Doanh Doanh cũng hơi xa, đã vậy các tủ kính trong sảnh lớn đang được mở ra để triển lãm, cho nên chỉ có thể mơ hồ thấy được động tác của mấy người bên kia, không thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì.

Thiển Mộc thấy hai người bọn họ đi tới, Mạc Doanh Doanh lại giơ hai tay lên rất vô tội, nhún nhún vai, bày tỏ chuyện này không liên quan tới mình. Cô ta âm thầm cắn răng, mấy ngày nay, cho dù là ban ngày hay ban đêm, cũng không có cách nào xử lý được người phụ nữ này, mà bất thình lình lại xuất hiện thêm một người nữa, chắc chắn là bạn của người phụ nữ này, nếu so sánh thì cô ta yếu thế hơn rất nhiều.

Có thể đuổi được người nào hay người nấy, ngay lập tức, cô ta quyết định dứt khoát, ném Cung Mẫu sang một bên, () cũng không để ý đây là di vật văn hóa quý giá. Mạc Doanh Doanh thấy cô ta bỏ qua dễ dàng như vậy, cảm thấy không ổn, không đợi cô đưa mắt ra hiệu cho G1897, Thiển Mộc đã đẩy mạnh về phía sau, bây giờ đang mùa hè, quần áo mặc trên người cũng mỏng manh, tuy nói lưỡi dao đã được bao lại, nhưng do G1897 có võ, nên tay nắm thanh đao rất chặt, bất ngờ bị cô ta đụng mạnh như vậy, quả thật đã sượt qua lưỡi đao, cho dù G1897 có rút tay lại cũng không kịp, chỉ có thể sững sờ nhìn người phụ nữ này.

Lưỡi đao cũng không làm cô ta bị thương nặng, chỉ là một đường cắt nhỏ, bất quá dựa vào sự yêu thương của Tokugawa Hựu Ngạn thì đừng nói là một đường cắt nhỏ, cho dù chỉ là muỗi đốt một cái cũng đã đau lòng cả đêm.

Mạc Doanh Doanh hiểu rõ điều này hơn G1897, ngay lập tức bước tới đỡ Thiển Mộc, cũng không nhìn G1897 đang đứng một bên, chỉ với năng lực như vậy đã muốn loại trừ cô sao? Cô hừ lạnh một tiếng, lại cảm thấy bên tai mình xẹt qua một làn gió, Tokugawa Hựu Ngạn thấy Thiển Mộc bị thương, cũng không thèm phân biệt đúng sai, mặc kệ chồng cô ta có ở đây hay không, ôm lấy cô ta thật cẩn thận, cũng không để ý đến mặt mũi của Mạc Doanh Doanh, giọng nói lạnh lẽo hướng về G1897: “Cô Tào, làm phiền cô đi với tôi một chút.”

Tất nhiên là G1897 không thể tư chối, nhưng cô không dễ dàng mới có thể bước ra ngoài sáng để đảm nhiệm vị trí giám sát Mạc Doanh Doanh, nếu bây giờ phải rời khỏi như vậy quả thật không cam lòng, thêm vào đó là do cô sợ Thiển Mộc vì kích thích mà làm Mạc Doanh Doanh bị thương mới ra tay, không ngờ lại bị người phụ nữ này trả đũa như vậy.

Mạc Doanh Doanh đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn G1897, quả thật cô ta vì cứu cô mà bị Thiển Mộc hãm hại, (d.đ.le.quy.đon) bất quá mục đích của cô ta đến đây cũng không tốt lành gì, bản thân cô cũng bị kẹp ở giữa để cô ta có thể thừa cơ hành động, như vậy cũng quá kém cỏi đi. Thừa dịp Thiển Mộc bị thương, có thể danh chánh ngôn thuận đuổi cô ấy ra khỏi nhà Tokugawa thì cũng không tính là sai lầm của cô, dù sao một trong hai người, cũng phải có một người ở lại nhà Tokugawa.

Cô ngoảnh mặt làm ngơ nhìn G1897 không cam lòng bị Tokugawa Hựu Ngạn dẫn đi, từ đầu tới cuối, Tokugawa Hựu Ngạn lại một lần nữa xem nhẹ cô. Mạc Doanh Doanh cảm thấy không có chuyện gì, chỉ cười cười, người đàn ông này đau lòng Thiển Mộc như thế nào thì có lẽ cả Yokohama này đều biết đến, mà đúng là cô lợi dụng điểm đau lòng này của anh ta, mới có thể đứng tại chỗ này.

Hiện giờ Tokugawa Hựu Ngạn và Thiển Mộc đã đi khỏi, cũng không còn G1897 kém cỏi kia nữa, tuy nhiên Murata Kinh Giới lại hơi khó giải quyết, bất quá cũng chỉ là một người vô tích sự, chỉ sợ điều tra tòa nhà triễn lãm binh khí lần này, nếu so việc coi chừng anh ta với bãn lĩnh của Tần Hoài, thì đây cũng coi như là chuyện dễ dàng.

Có một câu nói đó là: đừng bao giờ coi thường kẻ địch của mình. Nhưng mà, cho tới bây giờ, nếu Mạc Doanh Doanh vẫn không xem Đỗ Tố như là kẻ địch của mình, chỉ coi cô ta như một người phụ nữ đi tranh giành tình cảm, thì chính cô cũng đã phạm sai lầm coi thường đối thủ của mình rồi.

Nghe tiếng máy xe ở ngoài cửa, Murata Kinh Giới cười tà, móng vuốt heo cũng đưa về phía Mạc Doanh Doanh: “Anh cả lúc nào cũng như vậy, sau này chỉ sợ chị dâu cũng …” Anh ta vẫn tiếp tục đưa bàn tay đầy mồ hôi cọ cọ trên tay Mạc Doanh Doanh: “Cô đơn lạnh lẽo đi?”

Mạc Doanh Doanh không dấu vết né tránh anh ta, (d.đ.le.quy.đon) lúc này, nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, vốn Tần Hoài đã lên lầu cũng đã xuống đây, thấy tình cảnh như vậy, không dấu vết che chắn ở trước người cô, bắt được móng vuốt heo kia: “Trung Quốc, tỉnh B, Tần Hoài.” 

Trong đời này, Murata Kinh Giới là một người tham lam, háo sắc, nhưng lại càng sĩ diện, nếu không thì năm đó làm sao lại đồng ý cưới Thiển Mộc để có thể uy hiếp được Tokugawa Hựu Ngạn, cưới một người phụ nữ không danh tiếng, không địa vị như vậy. Nhờ có cô ta, mà vài hạng mục đầu tư của anh ta mấy năm nay cũng kiếm được ổn định, cho dù là có nguy hiểm, chỉ cần đi thương lượng hạng mục với Tokugawa Hựu Ngạn, thì mọi thứ sẽ bình yên.

Bất quá có người chồng nào chịu được trong lòng vợ mình luôn có một người đàn ông khác? Có người đàn ông khác cũng thôi đi, mỗi lần Tokugawa Hựu Ngạn có tin xấu cùng với phụ nữ khác, thì bọn họ cũng náo động ầm ĩ một lần, làm cho anh ta, Murata Kinh Giới, cũng không thể ngẩng đầu trong cái vòng lẩn quẩn này, tiền là quan trọng, nhưng mặt mũi cũng quan trọng, vì thế, mặc dù đối với người phụ nữ không ngực, không mông, không hiểu phong tình một chút nào là Mạc Doanh Doanh, anh ta không có hứng thú lắm, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc một chút, chẳng lẽ chỉ cho hai người anh trai em gái kia được liếc mắt đưa tình, Tokugawa Hựu Ngạn có thể ôm người phụ nữ của Murata Kinh Giới, mà anh ta, Murata Kinh Giới không thể làm như vậy với người phụ nữ của Tokugawa Hựu Ngạn hay sao?!

Mới vừa rồi anh ta cũng nghe được cuộc nói chuyện của Mạc Doanh Doanh và Tokugawa Hựu Ngạn, chỉ mới gặp mặt vài lần, nhưng người phụ nữ này lại tỏ ra rất hứng thú với thanh đao Kim Thác Minh Thái của nhà Tokugawa, vì thế sau khi chào hỏi xong với Tần Hoài đã nhắc tới thanh đao Kim Thác Minh Thái. Chỉ thấy Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra sự phòng bị.

Trong lúc này, (d-đ-l-q-đ) không thể trở thành kẻ địch của người đàn ông này. Cô cảm thấy mình cần suy nghĩ một chút, lấy cớ là đi nhà vệ sinh để rời khỏi. Tần Hoài ở bên kia cũng hiểu được ý cô, nói thêm vài câu với Murata Kinh Giới rồi cũng vội vã đuổi theo cô. Trong nhà vệ sinh không có ai, anh đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra, quả nhiên thấy được người phụ nữ đang từ từ bước lại.

“Em vẫn muốn lấy thanh đao Kim Thác Minh Thái sao?” Anh khóa cửa lại, nhìn Mạc Doanh Doanh chằm chằm.

“Nếu lần này không lấy được thanh đao Kim Thác Minh Thái, thì kết quả của em chỉ có chết mà thôi.” Cô ngước mặt lên nhìn anh: “Cô gái kia tới để giám sát em, em đã bị ông chủ nghi ngờ rồi.”

“Cho nên em phải đi theo anh đi.”

“Giả chết, chỉ có giả chết thì em mới có thể thoát khỏi được.” Cô lại lắc đầu: “Nhưng không thể là lần này đâu, thật quá trùng hợp, tổ chức sẽ không bỏ qua đâu.” Cô quay lưng lại, im lặng một lúc lâu, lại mở miệng nói tiếp: “Kế tiếp, theo em nghĩ là sau thanh đao, chúng ta sẽ có nhiệm vụ tiếp theo đúng không?”

“Không sai.” Quả thật, một phần của cuộn da dê trong tay anh cho biết sẽ có một nhiệm vụ nữa.

Cô buồn bực đung đưa vạt áo: “Bây giờ anh giúp em lấy được thanh đao Kim Thác Minh Thái đi, sau đó thì anh giết chết em.” Cô xoay người lại: “Cũng chỉ có cách này thôi.”

“...” Tần Hoài trầm mặc, hiển nhiên anh cần phải suy nghĩ, Mạc Doanh Doanh cũng không ép anh, đẩy cửa đi ra ngoài, nếu Murata Kinh Giới đã nhắc tới thanh đao Kim Thác Minh Thái, vậy thì cô nhất định phải nghe rồi.

Thấy Mạc Doanh Doanh đi tới, người đàn ông chà xát hai tay vào nhau: “Chị dâu, vậy chúng ta có đi coi chứ?”

Có một cầu thang bằng gỗ ở một góc trong sảnh lớn, có thể đi lên tầng hai, cô và anh ta cùng nhau đi lên, trên tầng hai tối om, khắp nơi đều là bụi bặm thật dày. Murat nhìn ánh sáng bạc tỏa ra từ những thanh đao, chắc lưỡi vài tiếng, nói giọng cảm thán: “Nhà Tokugawa này quả thật là tư bản, cho dù không có thanh đao Kim Thác Minh Thái, cũng có thể giữ vững được Yokohama.” 

Mạc Doanh Doanh đưa tay lướt nhẹ qua một loạt những thanh bảo đao, (d,đ,le,quy,đon) hỏi: “Tai sao lại nói là ‘cho dù không có thanh đao Kim Thác Minh Thái’ chứ?”

Murata Kinh Giới tới gần sát Mạc Doanh Doanh, hà hơi bên tai cô nói: “Không lẽ anh cả còn chưa có kể với chị dâu về chuyện của thanh đao Kim Thác Minh Thái sao?”

Trong miệng của anh ta còn phảng phất mùi rượu thật khó chịu, Mạc Doanh Doanh tránh đi, lắc đầu: “Chưa bao giờ.”

Trên người của Mạc Doanh Doanh có hương vị của những đóa hoa mai trong tuyết, Murata Kinh Giới hít hít mũi, ngửi được cảm thấy rất sảng khoái, không khỏi dựa gần sát vào cô hơn nữa, một tay ôm lấy eo cô: “Vợ tôi nói, mặc dù trước đây thanh đao Kim Thác Minh Thái này là do chủ mẫu của nhà Tokugawa bảo quản, nhưng cho dù người phụ nữ nào trở thành vợ của Tokugawa Hựu Ngạn, cũng sẽ không lấy được thanh đao Kim Thác Minh Thái đâu.”

Cô muốn tìm hiểu những chuyện khó hiểu này từ trong miệng anh ta, (diendanlequydon) chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng anh ta như có như không ăn đậu hủ của cô, lại nghe được Murata Kinh Giới cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ chị dâu không nhận ra là bọn họ có quan hệ xấu xa sao - -?” Hình như anh ta còn muốn nói gì nữa, nhưng cảm giác được bên cạnh mình lóe lên một tia sáng, giống như là ánh đèn flash.

Cùng lúc, cả hai người quay đầu lại, đã thấy người đang đứng ở cửa chính là Đỗ Tố, cô ta đang điều chỉnh vòng tay của mình, mà chiếc vòng tay kia lại đúng lúc khúc xạ lại ánh sáng mặt trời chiếu vào từ một khe cửa sổ nhỏ.

Mạc Doanh Doanh cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô cũng không biết mục đích của người phụ nữ này khi đối chọi với cô là gì, cho dù là vì Tần Hoài, thì cô ta cũng không có lý do gì để chụp hình của cô và Murata Kinh Giới, nếu quả thật cô ta vì Tần Hoài, thì cô ta lại càng nên tác hợp cho cô và Tokugawa Hựu Ngạn mới đúng chứ.

Đỗ Tố thấy hai người có chút xấu hổ, cũng không để ý, chỉ cười nói: “Trái lại ngài đây lại biết rất nhiều chuyện của anh Tokugawa.” Cô ta cười, tự giới thiệu: “Tôi là Đỗ Tố, là vị hôn thê của Tần Hoài.”

Vốn chỉ là một người qua đường không quan trọng, tuy nhiên lại bị sắc đẹp của cô ta thu hút, nhưng người đàn ông của cô ta đang ở dưới lầu, Murata Kinh Giới cũng bất tiện để nói thêm bất cứ điều gì, chỉ gật đầu, nhanh chóng thả lỏng cánh tay đang ôm eo của Mạc Doanh Doanh, vội vàng đi xuống dưới lầu.

“Cô Đỗ.” Mạc Doanh Doanh đến gần cô ta: “Lúc nào cũng xuất hiện thật đúng lúc.”

Lúc nào cũng gặp cô ta, sau một đêm vui vẻ với Tần Hoài cũng gặp cô ta, vừa định moi tin từ Murata Kinh Giới cũng gặp cô ta.

Đỗ Tô cười: “Chắc chắn tới tám phần là tôi cùng cô Mạc có duyên với nhau.” Một tay đang chống trên người, trong tay còn lại đang cầm gì đó cũng buông thỏng, bỏ vào trong chiếc túi trên tay.

Mạc Doanh Doanh cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, nhưng cũng không thể nói ra được chỗ nào không thích hợp, chỉ có thể ngầm đề phòng cô ta, không để cô ta nắm được cán của mình mà thôi.

“Phụ nữ chúng ta cũng không thích loại triển lãm binh khí như thế này, ở Yokohama này khu thương mại rất nhiều, hay là chúng ta quay về trung tâm thành phố đi dạo được không?” Cô vẫn còn muốn tìm thời cơ thích hợp để cùng tâm sự với người đàn ông Murata kia, xem ra anh ta biết không ít chuyện.

Đỗ Tố liếc nhìn cô một cái, cười cười: “Được.”

Tần Hoài đưa hai người tới trung tâm thành phố, trong lòng Mạc Doanh Doanh còn có việc băn khoăn, cho nên đi dạo cũng không có yên lòng, cô đã nói với Đỗ Tố bên kia là đúng lúc đang đến kỳ nguyệt sự, thân thể không tốt, cho nên về nhà Tokugawa trước.

Sau khi cùng Đỗ Tố trở về thì Mạc Doanh Doanh mới gọi điện thoại liên lạc với G1897.

“Như thế nào rồi?” Chính xác là cô đang hỏi về Thiển Mộc.

“Đó chỉ là một vết thương nhỏ.” G1897 cười nhạt: “Bất quá người kia của nhà Tokugawa không muốn gặp tôi, Mạc, cô cũng hài lòng rồi chứ?” Cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, mặc dù là do Thiển Mộc ra tay, nhưng khó có được cơ hội để cho Mạc Doanh Doanh đạt được lợi ích từ chuyện này.

“Chỉ ngã một lần, tôi cũng không có kêu cô ra tay mà.” Còn lâu cô mới thừa nhận bản thân mình lợi dụng sự kích thích của Thiển Mộc để lấy lại tự do của mình: “Vẫn liên lạc theo cách cũ phải không?”

“Ừ.” Nghe giọng nói không để ý chút nào của Mạc Doanh Doanh, G1897 cảm thấy rất bực tức, cô ta vừa mới báo cáo lại với Reagon, ông ấy nghe xong liền cúp điện thoại, cô ta đã sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cũng biết bản thân mình đã làm hỏng mọi chuyện, bây giờ lại bị Mạc Doanh Doanh châm chọc như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Không biết không khí đấu tranh của hai người bên này, trong phòng của Tokugawa Hựu Ngạn ở nhà Tokugawa lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Cô ta mặc váy dài màu sáng, trên mặt là nụ cười nhạt, nhân lúc không có người đem một bao thư lớn đặt ở trên bàn làm việc của Tokugawa Hựu Ngạn, sau đó quay người rời khỏi.

Trời lúc này đã tối, Tokugawa Hựu Ngạn đã chăm coi Thiển Mộc suốt cả ngày ở bệnh viện, sau khi trở về trong đầu cũng chỉ còn lại câu nói của người mình yêu lúc anh ta rời khỏi bệnh viện: “Anh không thấy là sau khi cô ta đến đây, cái nhà này không còn được yên tĩnh sao?”

Nói là không được sống yên ổn, bất quá cũng chỉ là Thiển Mộc lại bị thương lần nữa, khi anh ta nhớ lại, trong lòng cũng khó chịu.

Cởi áo khoác, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy thật có lỗi với Mạc Doanh Doanh, cũng không có nghi ngờ gì khác.

Bật đèn lên, Tokugawa Hựu Ngạn liền chú ý đến bao thư đang nằm lẳng lặng trên bàn làm việc của mình, anh ta bước tới, mở ra, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Mạc Doanh Doanh và Murata Kinh Giới đang ôm nhau mờ ám, còn có một cái CD đang nằm yên ở một bên.

Anh ta nhíu mày, bật máy CD lên.

Thật ra đây là một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Mạc Doanh Doanh và Murata Kinh Giới.

“Có được thanh đao Kim Sai Minh Thái thì sẽ trở thành chủ mẫu nắm quyền nhà Tokugawa sao?” Anh ta nhận ra được giọng nói phụ nữ quen thuộc là Mạc Doanh Doanh.

“Có được liền như vậy, đến lúc đó….Diệt trừ hai người nam nữ chó má kia….Anh Tokugawa Hựu Năng….” Giọng nói đàn ông hơi mơ hồ đứt quãng, nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là giọng nói của Murata Kinh Giới.

Tokugawa Hựu Ngạn nhấn nút dừng lại, mắt hơi nhíu lại, chẳng trách người phụ nữ kia luôn nhắc tới thanh đao Kim Thác Minh Thái… Chẳng lẽ thật sự là do Tokugawa Hựu Năng phái tới?

Anh ta nhớ lại chuyện kết thù với Tokugawa Hựu Năng năm đó, ánh mắt tối sầm lại, tay đưa xuống điện thoại.

Trong phòng khách nhà Tokugawa,  chủ nhân của ba căn phòng dành cho khách đều có tâm sự riêng.

Đô Tố thì đang cười tít mắt cảm thấy mình thật may mắn khi quen biết được một cao thủ vi tính nào đó, có thể tiến hành chỉnh sửa phối hợp đoạn thu âm giọng nói của Mạc Doanh Doanh và Murata Kinh Giới tạo ra hiệu quả mà cô ta mong muốn, cho dù cô ta muốn chỉnh sửa thành đoạn ghi âm của Mạc Doanh Doanh thừa nhận chính mình đi giết Bin Laden cũng không thành vấn đề.

Trong một căn phòng khác, Tề Đại Vĩ lại đang hưng phấn nói với Tần Hoài là người đẹp Mộ lại dịch thành công một đoạn văn nữa, thời gian để dịch và giải mã thành công toàn bộ cuộn da dê sẽ không còn lâu nữa đâu, lại hỏi có phải Tần Hoài có tin tức gì về thành viên CASTA, Tần Hoài trầm ngâm một lúc, chỉ nói còn chưa thật xác định, còn dặn Tề Đại Vĩ phải tìm hiểu thật kỹ về tư liệu của Mạc Doanh Doanh.

Và cuối cùng là trong căn phòng sát vách, Mạc Doanh Doanh đang nghiêng người nằm trên giường, trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ đầy tâm sự, không biết cô đang nghĩ chuyện gì.

Bóng đêm thâm trầm, bọn họ cũng không ai ngờ được con sóng lớn đang đánh úp về phía bọn họ, không một người nào có thể tránh khỏi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bị đau bụng muốn chết do đến kỳ nguyệt sự, dạo này cứ vội vàng, không có thời gian đến bệnh viện châm cứu, thêm vào đó là do đi Singapore ăn quá nhiều nước đa, mẹ già nói đó là do tôi tự tác nghiệt, không thể sống….

Cố gắng đổi mới mỗi ngày! Đã đến lúc coi cảnh chiến đấu hăng hái đẫm máu, tung hoa tung hoa cho tôi thêm động lực đi!!