Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân - Tiểu Thuyết Tộc

Chương 9




Vương Quế Chi ở trong điện thoại gào khóc, nói tôi muốn ly hôn, bảo Trình Hiên nhanh chóng trở về.

Tôi không nói gì, chỉ ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động.

Mà Trình Hiên hình như đã đồng ý nên Vương Quế Chi cũng để điện thoại xuống.

Trong lúc nhất thời không ai mở miệng.

Vương Quế Chi xoa xoa tay, dùng sức nặn ra một nụ cười: “Tần Tình à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nói với mẹ, Trình Hiên nó làm không tốt, mẹ sẽ thay con đánh nó.”

Tôi cười nhìn bà ta: “Bà cam lòng sao?”

Một câu này liền đem miệng của bà ta chặn lại, nét mặt đổi thành màu gan heo, đương nhiên bà ta không cam rồi.

Vương Quế Chi không nghĩ tới hôm nay tôi lại dám chặn ngang, cũng lười cùng tôi nói chuyện, nên cùng Thần Thần chơi đùa.

Cũng chỉ 20 phút sau Trình Hiên liền chạy về.

Anh ta nhìn qua rất vội vàng, tóc có chút rối bù.

Tôi nhìn anh ta, chỉ chỉ tờ giấy ly hôn đặt trên bàn: “Anh đã trở lại, vậy vừa vặn, nhanh ký bản hiệp nghị này đi, hai người chúng ta sẽ thanh toán xong.”

Hiển nhiên Trình Hiên cũng không nghĩ tới tôi lại làm tới bước này.

“Vợ chồng vốn vẫn rất tốt, nói ly hôn liền ly hôn, em bảo Lâm Lâm làm sao bây giờ?”

“Lâm Lâm từ nhỏ đến lớn đều là tôi nuôi, chỉ có tôi mới đau lòng cho con bé, đến lúc đó nó nhất định sẽ hiểu thôi, con gái của tôi không nhọc anh quan tâm.”

Khí thế Trình Hiên yếu đi, xem ra anh ta vốn cho rằng tôi đang đùa giỡn, nhưng nhìn tôi nghiêm túc như vậy nên anh ta cũng không dám làm gì.

“Tần Tình, em ngàn vạn lần đừng như vậy, trong lòng có ủy khuất em cứ việc nói, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, sao anh có thể đành lòng ly hôn với em a?”

Trên mặt Trình Hiên hiện lên nụ cười lấy lòng, ngữ khí cũng tốt hơn.

Tôi vẫn tỏ ra hết sức dứt khoát: “Đừng nói nhiều như vậy, những lời hoa mỹ xảo ngữ này tôi đã sớm nghe đủ rồi, anh đánh dấu thỏa thuận, sau đó thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây đi, tiện mang theo đứa con trai của bạn anh luôn.”

Tôi nhìn Thần Thần một cái khiến nó sợ tới mức run rẩy.

Con người Trình Hiên này có đôi khi rất nhạy cảm, tuy rằng tôi không nói rõ tại sao mình muốn ly hôn, nhưng hiển nhiên anh ta đã phát hiện ra.

Anh ta nhìn Thần Thần một cái, lại nhìn tôi một cái, biểu tình biến hóa bất định.

“Tần Tình, em cảm thấy Thần Thần quấy rầy chúng ta sao?” Trình Hiên cười nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: “Không có a, anh xem một nhà các anh thật tốt, nó chính là bảo bối đại tôn tử của mẹ anh đấy. Vì nó mà con dâu của mình cũng có thể đánh. Tôi ở trong bệnh viện thời gian dài như vậy, ngay cả người cũng không đi xem, thật vất vả mới trở lại nhà mà mẹ anh đã mắng chửi, thật sự là khôi hài a. Trình Hiên, có phải anh đã quên mình ở nhà ai, cho tới nay tiêu tiền của ai rồi không?”

Rất ít khi tôi không cho anh ta mặt mũi, hôm nay vừa nói như vậy khiến sắc mặt của Trình Hiên trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Chính mình không có nhà, ở nhà của tôi, nhưng anh ta vẫn luôn không biết điều.

Sắc mặt Vương Quế Chi cũng biến đổi.

Không khí lại một lần nữa im lặng.

Ngược lại tôi vẫn làm ra dáng vẻ bình tĩnh, chậm rãi rót cho mình một ly nước.

“Thật ra thì không ly hôn cũng được, nhưng phải làm như thế nào, Trình Hiên, trong lòng anh cũng rõ ràng. Anh là một người đàn ông từ thôn nhỏ đến thành phố lớn, nhà cửa cũng không mua nổi, mỗi ngày ở trước mặt tôi làm đại gia, thật sự là đã quên gốc rễ của mình rồi ha.”

Tôi vừa mở miệng trào phúng, quả nhiên anh ta chịu không nổi, ánh mắt trở nên đỏ bừng, dường như giây tiếp theo sẽ đánh tôi.

Nhưng tôi biết anh ta không dám, tiền trong tay tôi anh ta còn chưa lấy được đâu, làm sao mà dám làm loại chuyện như vậy.

Anh ta muốn chính là đường đường chính chính lấy được tiền của tôi.

Quả nhiên, sau khi trầm mặc một thời gian thật lâu, Trình Hiên cứng rắn nặn ra một nụ cười: “Tần Tình, anh hiểu ý của em, dù sao Thần Thần so với em không có mối quan hệ gì, anh sẽ đưa thằng bé đi.”

Nghe được tin tức này, Vương Quế Chi nhất thời kêu to: “Trình Hiên, mẹ không cho phép con làm như vậy!”