Lúc này, Vương Quế Chi chính là người hiến kế cho Trình Hiên.
Anh ta vội vàng hỏi: "Mẹ, chúng ta có thể làm gì bây giờ?"
Tôi thấy Vương Quế Chi cười lạnh một tiếng nói: "Muốn tiền, được, chờ nó c.h.ế.t rồi chúng ta đốt tiền giấy cho nó là được."
Trình Hiên mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
"Đương nhiên là diệt cỏ tận gốc rồi." Lời này của Vương Quế Chi nghe vô cùng bén nhọn.
Tôi thật không nghĩ tới bà ta lại có thể ác độc như vậy, chắc chắn Kiều Mộng đã quen biết bà ta từ lâu, hiện tại vậy mà bà ta không chút do dự muốn g.i.ế.c người, giống như đã quên chuyện lúc trước muốn cho Kiều Mộng làm con dâu.
"Mẹ, chúng ta không thể làm như vậy, nếu như bị bắt thì làm sao bây giờ?" Trình Hiên trước tiên chỉ nghĩ đến an nguy của mình.
"Việc này con không cần lo, mẹ sẽ sắp xếp."
Trình Hiên lại không đồng ý: "Mẹ, mẹ đừng phạm pháp, loại chuyện này nếu bị bắt sẽ ảnh hưởng tới đại sự, vậy con ở trong đơn vị làm sao lăn lộn được nữa!"
"Mẹ biết, mẹ không nói muốn tự mình động thủ, không phải còn có cách mượn đao g.i.ế.c người sao?"
Trình Hiên do dự trong chớp mắt: "Ý của mẹ là..."
Vẻ mặt Vương Quế Chi vặn vẹo: "Thần Thần ở cùng chị của con ăn cơm trắng nhiều ngày như vậy rồi, chị của con đang không vui, muốn đem nó đưa trở về, ngày mai sẽ đến. con hoang chắc chắn không thể để ở cái nhà này, trực tiếp đưa trả cho Kiều Mộng đi."
"Đến lúc đó mẹ sẽ nói với nó, bảo nó cho Kiều Mộng chút thuốc, một đứa bé như nó bỏ nhầm thuốc cũng không liên quan đến chúng ta. Hôm qua mẹ đã đi tìm một người bạn cũ của mình, loại thuốc ông ta đưa cho mẹ tuyệt đối có thể độc c.h.ế.t người."
"Mẹ, mẹ sao có thể nghĩ được kế hay như vậy? Đầu óc của mẹ quá tốt rồi!" Giọng nói Trình Hiên mang theo sợ hãi.
"Trước tiên con kéo dài với Kiều Mộng thêm hai ngày, rồi nói cho cô ta biết hiện tại con trai cô ta không có chỗ ở, sẽ ở chỗ hai ngày sau, con sẽ đồng ý đem hai căn phòng cho cô ta."
"Được!"
Tôi nghe hai người bọn họ nói chuyện, không thể không cảm thán, hai mẹ con này tâm ngoan thủ lạt.
Người bình thường không ai sẽ lợi dụng một đứa trẻ.
Nếu sự tình tiến hành như vậy, vậy thì không có ý nghĩa, tôi phải ngăn cản bọn họ.
Sau khi nghe được bọn họ thương lượng biết Thần Thần trở về ngày hôm sau sẽ đưa đến chỗ Kiều Mộng, ngay ngày đó tôi cũng sắp xếp một chút đi đến chỗ cô ta.
Lúc tôi đi không thông báo cho Kiều Mộng, cô ta vừa mở cửa nhìn thấy là tôi, sắc mặt có chút khẩn trương, liền nói với tôi một câu, muốn dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đóng cửa lại.
Tôi biết vì sao cô ta khẩn trương như vậy, dù sao Thần Thần cũng được nuôi ở trong nhà của tôi một thời gian, hiện tại lại xuất hiện ở trong nhà của cô ta, dù có mấy cái miệng cô ta cũng không giải thích được.
Qua khoảng mười phút, cô ta mới mở cửa lần nữa.
"Tần Tình, sao cô lại tới đây? Trong nhà tôi loạn quá nên vừa rồi thu dọn một chút, bằng không còn ngại cho cô vào đây."
"Đừng nói như vậy, hai chúng ta còn ngại cái gì?"
Tôi vừa nói liền đi vào, nhìn xung quanh một chút phát hiện trên bàn đặt một ly nước.
Kiều Mộng nhìn qua không có gì đáng ngại, hẳn là còn chưa bị hạ độc. Nhưng Thần Thần không biết lúc nào thì cho độc vào, có lẽ nước ở trong cái ly này.
"Mau ngồi đi, đừng đứng đó nữa." Kiều Mộng cười nói với tôi.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm với cô ta, vừa quan sát vẻ mặt của cô ta.
Kiều Mộng có vẻ lơ đãng, đôi mắt vẫn nhìn vào cửa phòng ngủ, rõ ràng là cô ta đã nhốt đứa trẻ vào trong phòng đó.
Tôi làm như vô tình, cười híp mắt nói với cô ta: "Cô không biết à, gần đây tôi nhận được một thứ thú vị, là bạn tôi tặng cho tôi, để lấy cho cô xem."
Kiều Mộng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cố nặn ra nụ cười: "Cái gì vậy? Cô còn ra vẻ thần thần bí bí."