Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân - Tiểu Thuyết Tộc

Chương 15




Tôi không phủ nhận, mà cố ý làm bộ như đuối lý: “Không xứng đáng, mẹ, con không xứng đáng với mẹ.”

Vừa nghe những lời này của tôi thì Vương Quế Chi đã dần mất bình tĩnh, còn muốn trút hết giận dữ trong thời gian gần đây.

Nhưng tôi rất nhanh lấy đồ trong túi xách của mình ra, đặt ở trước mặt bà ta.

“Mẹ, con không sai khiến mẹ, con thật sự có việc. Nhưng không phải đi gặp khách hàng, mà là đi lấy giấy giám định DNA.”

Vừa nghe bốn chữ giấy giám định ADN, rõ ràng biểu cảm Vương Quế Chi đã thay đổi.

Tay của bà ta run rẩy, vẻ mặt căng thẳng: “Giấy giám định gì?”

Tôi cố ý cúi đầu, giống như đã làm sai chuyện gì đó: “Kỳ thật mẹ cũng biết đó, gần đây cư xử của con với mẹ và Trình Hiên không tốt lắm, tất cả là có nguyên nhân.”

“Tôi thấy Trình Hiên đối với Thần Thần tốt như vậy, mẹ còn coi thằng bé như một đứa cháu lớn, cho rằng Thần Thần là... là con riêng của Trình Hiên!”

Vương Quế Chi trợn tròn mắt, một câu cũng không dám nói.

Trong lòng bà ta rõ nhất, đó không phải là cháu trai lớn của bà ta sao?

Tôi biết bà ta đang nghĩ gì, nhưng bây giờ tôi phải phá vỡ ảo tưởng đó.

Tôi lau nước mắt, nói với bà ta: “Cho nên hôm đó con lén trộm tóc của Thần Thần và Trình Hiên, làm giám định DNA cho hai người bọn họ.”

Vương Quế Chi sắc mặt tái nhợt, chửi ầm lên: “Cô giám định cái gì!”

Tôi sợ Vương Quế Chi lỡ miệng nói ra chuyện đó là cháu trai lớn của bà ta, vậy cảnh của tôi sẽ diễn không nổi nữa, liền chặn lời lại, nói với bà ta một câu: “Mẹ, con trách lầm mẹ rồi, hôm nay giấy giám định này có nói Thần Thần và Trình Hiên không có một chút quan hệ huyết thống nào, bọn họ không phải cha con, con trách lầm mẹ rồi.”

Lời này vừa nói xong,  trên mặt Vương Quế Chi không còn một tia huyết sắc.

“Lời này là có ý gì?”  Vẻ mặt Vương Quế Chi có chút điên cuồng.

“Mẹ xem giấy giám định đi, trên đó viết rất rõ ràng, hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống. Mẹ, con thật sự không xứng đáng với mẹ, chỉ vì một chút chuyện như vậy mà hiểu lầm mẹ.”

Tôi càng nói càng áy náy, cúi đầu xuống.

Dù sao ném cho người ta một quả b.o.m hạng nặng như vậy, ít nhất phải cho bà ta một chút thời gian phản ứng chứ.

Qua một hồi lâu, Vương Quế Chi mới phục hồi tinh thần lại: “Cho nên Thần Thần không phải con của Trình Hiên sao?”

Bà ta xác nhận như vậy rồi thì tôi cũng không ngại phiền toái, gật gật đầu: “Đúng, thật sự không phải.”

Vương Quế Chi lảo đảo một bước, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nhìn qua giống như người mất hồn.

Trong lòng tôi cười vui vẻ, mặt ngoài còn cố ý nhận sai: “Mẹ, ngàn vạn lần đừng làm con sợ, sau này con sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa, Trình Hiên vẫn là chồng tốt của con, mẹ vẫn là mẹ chồng tốt của con.”

“...”

Vương Quế Chi tức giận nói không nên lời, dọc theo đường đi đều được tôi đỡ về nhà.

Trình Hiên gần đây vẫn đi công tác, hơn nữa còn ra nước ngoài, nhất thời không về kịp, ít nhất cũng phải nửa tháng.

Tôi sẽ không gọi điện thoại nước ngoài cho anh ta, chân tướng lớn như vậy, cần để Vương Quế Chi tự mình tiêu hóa.

Chân tướng này nếu từ miệng người khác nói ra thì bà ta tuyệt đối sẽ không tin, nhưng từ miệng tôi nói ra, độ tin cậy chính là 100%.

Dù sao bây giờ tôi vẫn là vợ Trình Hiên nên chắc chắn sẽ không giúp đứa bé kia giấu diếm. Vương Quế Chi tin tưởng mà không chút nghi ngờ cũng nằm trong dự liệu ban đầu.

Hôm nay, tôi lại ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau nhìn thấy Vương Quế Chi, ánh mắt của bà ta đỏ bừng, trông mất hồn mất vía, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ.

Nhìn bộ dạng này của bà ta khiến lòng tôi cực kỳ sảng khoái.

Lại qua một tuần nữa, tôi nhận được tin tức từ bên kia nói hai người bọn họ đã thành công, tôi đặc biệt vui vẻ, chuẩn bị lại đi ngẫu nhiên gặp Kiều Mộng.