Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân - Tiểu Thuyết Tộc

Chương 13




“Tần Tinh, sao em có thể không nói lý như vậy?”

Tôi không thể nói lý, nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của anh ta, tôi liền đoán được người này rốt cuộc muốn làm gì.

Nhất định là ở trước mặt Kiều Mộng tôi đ.â.m anh ta nhiều câu như vậy khiến Kiều Mộng nhịn không được mà tìm anh ta đòi đồ.

“Là anh tìm em đòi tiền, em muốn số tiền cụ thể, muốn nhìn xem tiền của anh tiêu ở đâu, có gì không đúng sao?”

Ngữ khí của tôi bén nhọn, khí Trình Hiên rất nhanh liền xẹp xuống.

Anh ta trầm mặc trong chốc lát, nói: “Quên đi, không cần em nữa, anh tự mình rút tiền là được rồi.”

“Có tiền thì tự mình lấy, anh xem bây giờ ai còn giống anh, mỗi ngày đều trông cậy vào vợ mình không?”

Chỉ một câu này của tôi khiến Trình Hiên liền tức giận đến đỏ mắt. Anh ta vẫn luôn không muốn bị người khác nói thành ăn bám vợ, nhưng thực tế thật sự chính là vậy.

Trước đây tôi vì muốn bảo vệ lòng tự trọng của anh ta nên chưa bao giờ nói như vậy, nhưng bây giờ đã khác rồi.

Đợi đến khi anh ta sắp tắt đèn, tôi lại nhắc nhở anh ta một câu: “Đừng nghĩ đến việc đến cửa hàng của em lấy, em sẽ nói chuyện với nhân viên của tôi.”

Tay anh ta đang muốn tắt đèn liền dừng lại, ánh mắt nhìn tôi có chút hung dữ, tôi cũng bình tĩnh nhìn lại.

Cởi bỏ bộ áo khoác tình yêu kia, người này rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi, trong lòng tôi rất rõ ràng.

Quả nhiên anh ta nhìn tôi mấy lần, vẫn thở hổn hển, vừa nhìn đã tức giận không nhẹ, đến cuối cùng trực tiếp đóng cửa rời đi.

Anh ta đi vừa vặn tôi lại càng mừng rỡ. Ai lại nguyện ý cùng một súc sinh ngủ chung một chỗ chứ, tôi cảm giác mình đang chịu nhục.

Hôm nay anh ta đi, nếu như còn muốn trở về, vậy thì đợi đến kiếp sau đi.

Tôi mơ một giấc mộng đẹp, sau khi tỉnh lại thì nhận được tin nhắn bên kia gửi qua, sảng khoái chuyển cho họ 10 vạn đồng, cũng dặn dò một câu: “Sự tình nhất định phải làm tốt, nếu như lộ ra dấu vết thì như chúng ta đã hẹn, anh phải bồi thường gấp đôi cho tôi.”

Tốc độ trả lời tin nhắn bên kia rất nhanh: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không.”

Chờ tôi từ trong phòng ngủ đi ra đã thấy Vương Quế Chi làm cơm xong, bà ta nở nụ cười nhiệt tình: “Tần Tình, con dậy rồi? Vậy đừng chậm trễ, nhanh tới đây ăn cơm đi.”

Tôi nhướng mày một chút, không nghĩ tới bà ta còn có thể làm đến loại chuyện này.

Tuy nhiên bà ta làm cơm tôi cũng không dám ăn, nên chỉ lắc đầu: “Mẹ, mẹ ăn trước đi, con phải chuẩn bị đến cửa hàng, hiện tại đã hơi muộn rồi.”

Vừa thấy tôi muốn đi, Vương Quế Chi giống như có chút gấp gáp, lập tức giữ chặt bờ vai của tôi lại.

Tôi cố ý giả bộ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?”

Vương Quế Chi gãi gãi đầu: “Tần Tình, mẹ đã tới nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn ở nhà suốt nên rất buồn bực, khi nào con có rảnh thì chúng ta cùng đi dạo phố không?”

Rốt cục đã tới, lý do cũ rích này làm cho tôi có chút muốn cười.

Tôi biểu diễn ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Làm mẹ thất vọng rồi, gần đây con thật sự bề bộn nhiều việc, công việc trong cửa hàng nhiều lắm, không có thời gian rảnh đi.”

Vương Quế Chi vừa nghe liền tức giận, lúc trước đều là tôi chủ động đề nghị đi dạo phố mua quần áo cho bà ta, hiện tại không nghĩ tới bà ta đã xuống nước rủ đi rồi mà tôi còn từ chối, bà ta không tức giận mới là lạ.

“Vậy con không nói nữa, mẹ, con đi trước đây.”

Tôi lắc lắc tay với bà ta, đang muốn đổi giày rời đi nhưng Vương Quế Chi lại gọi lại: “Trong cửa hàng có việc gì thì mẹ giúp con cùng làm được không?”

Thật không nghĩ tới a, khóe miệng tôi tươi cười mở rộng: “Thật sao, mẹ, vậy thì quá tốt rồi, vậy mẹ cùng đi với con đi?”

Vương Quế Chi cũng đáp ứng: “Đương nhiên là thật, đi thôi.”