Thần Thần giống như không có dự liệu được sự tình đến cuối cùng lại lan đến trên người của nó, nó lập tức oa oa khóc lớn, trong phòng khách lại có một trận âm thanh ồn ào.
Tôi cầm chiếc chén trong tay còn đang thưởng thức trực tiếp ném xuống đất, âm thanh vỡ vụn chấn động màng nhĩ mọi người, trong nháy mắt tất cả trở nên yên tĩnh.
Tôi nhìn Thần Thần: “Đây là nhà tôi, đừng khóc lóc ở đây, muốn khóc thì đi ra ngoài.”
Thần Thần không ngờ tôi lại tàn nhẫn như vậy, dù sao trước đó tôi đối xử với nó rất dịu dàng, nó lập tức nín, ngay cả khóc cũng không dám khóc.
Vương Quế Chi đau lòng vô cùng: “Tần Tình, cô đang làm cái gì vậy?”
“Đây cũng không phải là con của tôi, con của một gia đình khác, ở nhà của tôi mà một chút lễ phép cũng không có, tôi không thể giáo huấn sao?”
Vương Quế Chi xem ra lại muốn tức giận, Trình Hiên một tay giữ chặt bà ta, cười nói với tôi: “Tần Tình, em đừng nghe mẹ nói, bà ấy lớn tuổi nên đôi khi đầu óc không xoay chuyển được.”
Tôi nhìn anh ta quay đầu ám chỉ nháy mắt với Vương Quế Chi.
Vương Quế Chi lúc này mới bình tĩnh, lạnh mặt nói với tôi một câu: “Đúng, ta lớn tuổi rồi.”
Tôi không để ý đến bà ta, tiếp tục nhìn Trình Hiên: “Anh chắc chắn sẽ đưa Thần Thần đi đúng không?”
Biểu tình trên mặt Trình Hiên vặn vẹo trong chớp mắt, suy nghĩ của anh ta bị tôi đoán trúng.
Trong nháy mắt, anh ta lại thay đổi sang vẻ mặt ôn nhu: “Có, có, thằng bé cũng không phải của nhà chúng ta, đưa thằng bé đi cũng không có vấn đề gì.”
Tôi lại cười cười: “Chỉ mong anh có thể nhớ kỹ lời này.”
Nghe nói giọng nói của tôi dịu đi, Trình Hiên giống như lớn mật hơn một chút.
Anh ta tiến đến bên cạnh ta hỏi một câu: “Tần Tình, anh đưa nó đi thì chúng ta sẽ không ly hôn đúng không, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Tôi nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái: “Vậy phải xem biểu hiện của anh.”
Lúc Thần Thần được đưa đi, khóc đến kinh thiên động địa, hàng xóm đều đang xem náo nhiệt.
Tôi cũng không che giấu, trực tiếp nói cho hàng xóm biết chồng của tôi cùng mẹ chồng thiên vị một thằng nhóc, bỏ mặc tôi với Lâm Lâm ở một bên.
Trên mặt hàng xóm dường như hiểu ra chuyện gì đó, hiển nhiên bọn họ cũng cảm giác được hai mẹ con này không thích hợp.
Lúc Thần Thần bị đưa đi Vương Quế Chi rơi vài giọt nước mắt, mà tôi lại có vẻ nhàn nhã lại tự tại, ngồi ở trên sô pha ăn hoa quả chơi điện thoại di động.
Bà ta nhìn qua muốn mắng tôi nhưng lại không dám, nghẹn khuất vô cùng.
Dù sao tôi làm đứa con dâu nhu thuận thời gian dài như vậy, đột nhiên tính tình cứng rắn lên, bà ta chịu được mới là lạ.
Buổi chiều tôi lại tìm thời gian Trình Hiên đi ra ngoài.
Quả nhiên hai mẹ con kia lại bắt đầu thương lượng lên mưu hại tôi như thế nào.
Trình Hiên sau khi thấy tôi đi, gương mặt ôn hòa trong nháy mắt thay đổi thành biểu tình oán độc: “Mẹ, chúng ta không thể dung túng Tần Tình như vậy nữa, mẹ nhanh tìm một cơ hội, gần đây cô ta không thành thật như vậy, còn muốn ly hôn, nếu không nhanh xử lý cô ấy, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu.”
Vương Quế Chi dùng sức gật đầu, vẻ mặt tương tự con trai: “Nó là đồ lang tâm cẩu phế, con yên tâm đi, mẹ nhất định giúp con đem chuyện này hoàn thành.”
“Mẹ, nhất định phải càng sớm càng tốt.”
“Con yên tâm đi.”
Tắt máy tính, tôi rất hài lòng với cuộc đối thoại của bọn họ, bọn họ tiến hành càng nhanh, phản phệ cũng lại càng nhanh.
Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai mẹ con này, điện thoại của tôi lại vang lên, bên trong xuất hiện một tin nhắn: “Người đã sắp xếp xong xuôi.”
Tôi tắt điện thoại, đi thẳng đến chỗ Kiều Mộng.