Tiêu Dĩ Thư không muốn gặp Hạ Yên, bởi vì cậu biết Hạ Yên thích Lê Cẩn. Cậu thấy Hạ Yên rất xuất sắc, cứ nhìn thấy cô là lại mặc cảm, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng sự khó chịu đó không thể tùy tiện nói với Lê Cẩn được, tránh cho Lê Cẩn để ý đến Hạ Yên, để rồi mình càng thêm ấm ức, nếu biến khéo thành vụng, thì thật sự mình không có chỗ mà khóc mất.
Về chuyện Hạ Yên làm việc ở tầng 35, Tiêu Dĩ Thư vẫn thấy căng thẳng. Bây giờ cậu cũng lên tầng 35 rồi, cảm giác tốt hơn nhiều, may mà hôm qua đã đáp ứng Lê Cẩn chuyển chỗ làm việc, dù sao thì nhìn thấy cũng tốt hơn là không nhìn thấy.
Hạ Yên cũng giật mình, cô không ngờ mình sẽ gặp Tiêu Dĩ Thư ở tầng 35, không phải đang làm việc ở tầng 20 sao, trông đối phương đang cầm nhiều đồ thế kia, chắc là được chuyển lên đây.
Không phải là bị bệnh sao, bệnh đến nỗi Lê Cẩn phải ở nhà chăm sóc, nhưng giờ thì trông rất khỏe mà.
Hạ Yên đang não bổ rất nhiều thứ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô đã có phán đoán về tình huống hiện tại: Nhất định là Tiêu Dĩ Thư nghe được tin đồn về cô và Lê Cẩn, sau đó giả vờ bệnh nặng để Lê Cẩn đau lòng, rồi nhân cơ hội xin Lê Cẩn cho lên tầng 35, để tiện theo dõi cô!
Quả nhiên tên Tiêu Dĩ Thư này rất thủ đoạn, một người đàn ông mà lại vô liêm sỉ như vậy cũng hiếm thấy thật, năng lực thế kia mà cũng đòi lên tầng 35? Ha ha, là phụ nữ mà thủ đoạn như thế thì cũng thôi, nhưng nếu là đàn ông thì đúng là chẳng ra làm sao, đúng là làm người ta phải khinh thường.
“Tiêu tiên sinh, chào anh.” Tuy rằng trong lòng Hạ Yên rất khinh bỉ Tiêu Dĩ Thư, nhưng ngoài mặt thì vẫn thân thiện chào hỏi cậu.
“Chào cô, Hạ tiểu thư.” Tiêu Dĩ Thư cũng mỉm cười chào hỏi Hạ Yên, không hiểu tại sao, cậu luôn cảm thấy ánh mắt Hạ Yên nhìn cậu có vẻ khinh thường.
“Hạ Yên, cô quen cậu ấy?” Đang lúc Hạ Yên muốn nói gì đó, trùng hợp Thái Tiểu Linh đi ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy Tiêu Dĩ Thư thì hai mắt sáng lên. Đây không phải là nhân viên cơ sở mà lần trước bị vu oan nên được Lê Cẩn đích thân đón tiếp sao, trông ngoại hình thanh tú khiến người ta rất yêu thích, sao một thiên kim đại tiểu thư như Hạ Yên lại quen cậu ta?
“Ừm.” Hạ Yên nhìn vẻ mặt Tiêu Dĩ Thư một chút, rồi cười nói. “Trước đây đã từng gặp một lần.”
Cô không thể tùy tiện công khai quan hệ giữa Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư được, cô không muốn để người khác biết chuyện Lê Cẩn đã kết hôn, nếu vậy thì tình cảnh của mình trong công ty sẽ rất xấu hổ.
Tuy không biết tại sao Lê Cẩn phải giấu diếm chuyện kết hôn, nhưng cô rất hài lòng về điều này, có lẽ Lê Cẩn cũng cảm thấy chuyện này chẳng vẻ vang gì cũng nên.
“Sao lại lên đây vậy, không phải lại bị oan nữa chứ?” Thái Tiểu Linh hi hi ha ha trêu cậu.
Châu Vệ trả lời thay Tiêu Dĩ Thư: “Từ hôm nay trở đi cậu ấy sẽ làm việc ở tầng 35, làm trợ lý cho đặc trợ Kiều cùng tôi và Tưởng Y Y, số người không đủ mà.”
“Woa!” Thái Tiểu Linh há hốc miệng. “Đây gọi là một bước lên trời đó! Cậu lợi hại thật!” Tốc độ phi thăng thật đúng là không tưởng, ngoại trừ lao công quét dọn ra, những người làm việc ở tầng 35 đều là tinh anh trong tinh anh đấy.
À, không đúng, dù chỉ là lao công quét dọn, nhưng tố chất chuyên nghiệp thì khác hẳn với lao công những tầng dưới đó.
Sau khi Tiêu Dĩ Thư chào hỏi Thái Tiểu Linh và cám ơn cô vì lần trước đã dẫn đường xong, cậu mới đi theo Châu Vệ đến văn phòng của đặc trợ Kiều.
Hạ Yên nhìn theo bóng dáng Tiêu Dĩ Thư, sắc mặt âm trầm hẳn đi, việc Tiêu Dĩ Thư lên tầng 35 đã phá hỏng kế hoạch vốn có của cô. Lúc trước cô đã sắp xếp hai người làm đồng nghiệp của Tiêu Dĩ Thư, thế nhưng còn chưa kịp tiếp cận, Tiêu Dĩ Thư đã bị bệnh, bây giờ còn lên đây làm việc, xem như phải bỏ hai quân cờ kia rồi, cũng đâu thể chuyển cả hai người đó lên tầng 35, cô không có bản lĩnh đó.
Có điều chuyện đã thế này rồi, mình có nguyền rủa thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, ở ngay dưới mí mắt mình cũng được, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, quan sát nhiều hơn chung quy cũng sẽ nghĩ được biện pháp hay.
Thái Tiểu Linh rất ngạc nhiên về Tiêu Dĩ Thư, sao người này lại đột nhiên một bước lên trời đến tận tầng 35 được, cô hỏi Hạ Yên: “Hạ Yên, cô quen cậu ấy, có biết nguyên nhân cậu ấy được thăng chức không, có phải có bối cảnh gì không vậy?”
Vừa rồi Hạ Yên còn đang nghĩ cách đối phó với Tiêu Dĩ Thư, đúng lúc nghe thấy câu hỏi của Thái Tiểu Linh thì bất chợt nghĩ ra một kế: “Ừm, nghe nói anh ta có quan hệ khá tốt với đặc trợ Kiều.”
Thái Tiểu Linh thấy sắc mặt Hạ Yên không tốt lắm, hơi nghi hoặc: “Sao cơ, Tiêu Dĩ Thư kia không tốt à, tôi thấy cô có vẻ không thích cậu ấy.”
“Sao vậy chứ, không phải vì tôi không được lòng đặc trợ Kiều sao.” Lần trước Kiều Lạc chỉ trích cô không chút lưu tình ngay trước mặt Lê Cẩn, cô đâu thể không đáp trả lại. “Cô cũng đừng nói gì trước mặt đặc trợ Kiều nhé, tránh cho anh ta nghĩ tôi có ý kiến về anh ta.” Hạ Yên nháy mắt với Thái Tiểu Linh, trông có vẻ như đang nói đùa.
Nhưng trong lòng Thái Tiểu Linh, Hạ Yên không phải loại người tùy tiện nói đùa, vì thế cô tưởng là thật. Hóa ra bối cảnh của Tiêu Dĩ Thư là Kiều Lạc à, thảo nào mà có thể thăng chức nhanh như vậy, cứ nhìn qua việc trực tiếp lên làm trợ lý cho Kiều Lạc là biết, nhất định là đi cửa sau rồi.
Cũng không biết hai người có quan hệ gì nữa.
Hạ Yên hơi cong môi lên, không phải anh muốn theo dõi tôi sao, anh cứ giải quyết phiền phức của mình cho tốt trước đã, rất nhanh thôi trong công ty sẽ có tin đồn của anh và Kiều Lạc.
Chiêu này của Hạ Yên không thể nói là không ác độc, một mũi tên mà trúng mấy con chim, vừa khiến Tiêu Dĩ Thư gặp xui xẻo vừa đả kích được Kiều Lạc mà mình ngứa mắt, không biết chừng còn có thể làm dao động địa vị của Tiêu Dĩ Thư trong lòng Lê Cẩn cũng nên.
…
Văn phòng của Kiều Lạc có chút khác biệt so với văn phòng của Lê Cẩn, là văn phòng theo kiểu ghép lại, bên ngoài là nơi làm việc của trợ lý, bên trong mới là nơi làm việc của Kiều Lạc.
Thật ra văn phòng của Lê Cẩn cũng có thể xem như là kiểu ghép lại, nhưng với văn phòng của Lê Cẩn, vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy Lê Cẩn ngay, mặt khác còn có mấy gian được dùng như sinh hoạt cá nhân, như phòng ngủ chẳng hạn.
“Đặc trợ Kiều đi họp cùng Lê tổng rồi, nên đã bảo tôi đến đón cậu.” Châu Vệ không biết rõ về bối cảnh của Tiêu Dĩ Thư, nhưng nếu cấp trên đã dặn dò, anh ta cứ làm theo là được, đây là bổn phận của cấp dưới.
“Chào cậu! Tôi là Tưởng Y Y.” Tưởng Y Y đang làm việc, nhìn thấy Tiêu Dĩ Thư vào thì nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, sau này sẽ là đồng nghiệp, đã lâu chỗ họ không có người mới rồi.
Tiêu Dĩ Thư chào hỏi xong thì đến bàn làm việc của mình. Bàn làm việc trước và nay không giống, điều kiện làm việc cũng không giống, trông tất cả đều cao cấp như vậy, trái tim Tiêu Dĩ Thư đập thình thịch. Nhất định cậu sẽ học hỏi Kiều Lạc và các đồng nghiệp thật tốt, ngàn vạn lần không thể để Lê Cẩn mất mặt, không thể cô phụ sự tin tưởng của Lê Cẩn.
Thế nhưng cậu ngồi xuống ghế còn chưa nóng chỗ, Châu Vệ lại nói: “Được rồi, thu dọn đồ đạc xong rồi, tôi dẫn cậu đến nơi cậu làm việc.”
“Hả?” Tiêu Dĩ Thư không hiểu, nơi cậu làm việc? Chẳng lẽ không phải là văn phòng này sao?
“Ở đây chỉ là một trong những nơi làm việc của cậu, đặc trợ Kiều còn có nhiệm vụ quan trọng hơn muốn giao cho cậu.” Châu Vệ nói xong thì dẫn Tiêu Dĩ Thư ra ngoài. “Bình thường đặc trợ Kiều rất bận rộn, Lê tổng muốn dặn dò gì luôn không thể biết ngay được, cho nên rất cần một người đáng tin giúp anh ta. Tôi và Tưởng Y Y đều không phân thân được, dự án gần đây đều làm chúng tôi chóng mặt, giờ có người mới đến thì tốt quá rồi, đúng lúc có thể giảm sức ép cho chúng tôi.”
Tiêu Dĩ Thư: “…” Sao mình nghe thấy có vẻ không ổn lắm nhỉ.
Hai phút sau, Tiêu Dĩ Thư choáng váng.
Châu Vệ dẫn cậu đến văn phòng của Lê Cẩn. Ở một nơi cách bàn làm việc của Lê Cẩn ba mét, có một chiếc bàn làm việc nhỏ xinh.
Tiêu Dĩ Thư cảm thấy mình xuất hiện ảo giác rồi, bởi vì Châu Vệ nói, cái bàn làm việc nhỏ xinh kia chính là nơi làm việc chủ yếu của cậu!
Còn có thể tốt hơn được nữa không?
“Dạo này thật sự bận muốn chết. Hai ngày vừa rồi Lê tổng làm việc ở nhà, tôi và Tưởng Y Y chỉ được ngủ ba bốn tiếng một ngày, đặc trợ Kiều cũng phải thường xuyên chạy qua chạy lại hai nơi. Bây giờ cậu đến là tốt rồi, làm một công việc có thể giúp đỡ hết mức cho đặc trợ Kiều.” Tuy rằng Châu Vệ cảm thấy nơi làm việc mà cấp trên sắp xếp cho Tiêu Dĩ Thư hơi kỳ lạ, nhưng chỉ cần có thể giảm bớt gánh nặng cho anh ta và Tưởng Y Y thì mặc kệ nó, muốn ngủ quá đi, thật sự đã lâu lắm rồi không được ngủ no giấc.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Có phải mình bị Lê Cẩn lừa rồi không?
Bây giờ có thể trở về tầng 20 không? Muốn trở về quá…
…
Trong phòng họp, Lê Cẩn vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng xong.
“Lê tổng, tôi van anh đừng cười nữa, tôi dựng hết tóc gáy lên rồi!” Kiều Lạc cực kỳ ngứa mắt với dáng vẻ “đáng khinh” của Lê Cẩn.
“Con chó độc thân như cậu thì biết cái gì!” Lê Cẩn cảm thấy Kiều Lạc đang ghen tỵ với anh.
“Tôi có bạn gái rồi đấy biết không!” Hiển nhiên Kiều Lạc không phục với cách gọi con chó độc thân này, anh có bạn gái rồi mà.
“Hứ, nhưng cậu chưa kết hôn, khoe khoang cái gì!” Lê Cẩn bĩu môi đứng dậy ra khỏi phòng họp, anh muốn đi tìm Tiểu Thư đáng yêu của anh cơ, hé hé hé ~
Kiều Lạc: “…” Quả thực sắp mù mắt rồi, đi nôn ọe trước đã…
__Hết__