Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 5 - Chương 96




Lăng Hạ bối rối, khuôn mặt một trận đỏ một trận xanh, cảm giác buồn bực uất ức trong ngực Ngự Chi Tuyệt giảm không ít. Y khó nhịn vây chặt Lăng Hạ lên tường, cố định chặt chẽ trong lòng mình, híp mắt hỏi: “Vừa rồi huynh nói với tiểu Hổ lần trước cáo biệt rất vội vàng. . . . . . Lăng gặp hắn khi nào hả ? Lại cứ luôn gạt ta.”

Ngữ khí Ngự Chi Tuyệt tuy rằng rất chậm rãi, nhưng vẫn mang theo chút chất vấn cùng ghen tuông, Lăng Hạ nghe mà vừa giận vừa buồn cười, việc nhỏ như vậy cũng có thể xưng là lừa gạt? Hơn nữa nói như thế thì vẫn là Ngự Chi Tuyệt giấu diếm tương đối nhiều đi?

Hắn liền ngửa đầu trừng mắt với Ngự Chi Tuyệt, nói: “Ta còn chưa tính sổ rõ ràng với đệ đâu! Trước đó đệ dám thiết kế bẫy gạt ta! Đệ cố ý đánh gãy thanh kiếm của tiểu Hổ đúng không? Còn nữa, vừa rồi ở trước mặt tiểu Hổ đệ dám làm như vậy. . . . . . Tiểu Hổ nói ta trở về là có liên quan đến cái mộc kiêu kia, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Ngự Chi Tuyệt nghẹn lời, y sợ nhất chính là Lăng Hạ tính toán việc mình diễn trò lừa gạt hắn lúc trước, hơn nữa chuyện dùng nửa sức mạnh của bản thân và trí nhớ của Lăng Hạ để đổi hắn trở về, cũng là một chuyện y muốn vĩnh viễn che giấu.

Ma Tôn đại nhân lập tức hành động đánh trống lãng, hai tay linh hoạt cởi bỏ áo ngoài của Lăng Hạ, cách quần lót lúc nhẹ lúc nặng xoa nắn chỗ mềm mại trong lòng bàn tay, môi cũng ngậm cắn vành tai hắn, đúng là nhiệt tình như hỏa.

Lăng Hạ bất ngờ không phòng ngự bị y nắm lấy điểm yếu, lưng mềm nhũn, suýt nữa kêu lên. Hắn vừa thẹn vừa cáu đẩy Ngự Chi Tuyệt một cái: “Hôm qua mới làm nhiều như vậy. . . . . . không phải là đệ muốn đánh trống lãng đó chứ?”

“. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt dừng một chút, ánh mắt ướt át tà tà nhìn qua, “Không có, chỉ là muốn rồi.”

Lăng Hạ không nói gì, lời nói dối này quá vụng đi? Nhưng không đợi hắn nghĩ được sâu xa, động tác của Ngự Chi Tuyệt lại càng quá đáng, hai tay và môi càng không ngừng chạy qua nơi mẫn cảm của hắn. Thậm chí hắn không biết từ khi nào thì quần áo của mình đều đã bị cởi ra, ngực rộng mở, để lộ một mảng lớn da thịt khỏe mạnh nhẫn nhịu màu lúa mạch.

Ngự Chi Tuyệt vốn muốn dời đi sự chú ý của Lăng Hạ, bây giờ đã hoàn toàn bị thân thể đối phương hấp dẫn rồi. Y liếm cắn xương quai xanh của Lăng Hạ, chậm rãi đi xuống, ngậm chặt một điểm màu son trên ngực hắn, dùng lưỡi tham lam quấn lấy nhẹ nhàng cắn, cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng.

Y ngẩng đầu lên mê muội nhìn khuôn mặt ửng hồng lại muốn kiềm chế của Lăng Hạ, ngực rung động từng hồi.

Hô hấp của Lăng Hạ đã rối loạn triệt để, nơi bị xoa nắn cũng dần dần đứng lên, phía trước quần lót bị chất lỏng làm ướt một mảng nhỏ. Không thể không bi ai thừa nhận, sức chống cự của hắn đối với Ma Tôn đại nhân ngày càng yếu đi.

Hai tay hắn vô lực cầm lấy hai tay Ngự Chi Tuyệt, đỏ mặt khó khăn phun ra mấy chữ: “A Tuyệt, lên giường. . . . . .”

Có vài động tác ở trên giường càng thuận tiện, Ngự Chi Tuyệt hít sâu một hơi ngừng lại, nháy mắt một cái đã mang Lăng Hạ lại giường lớn.

Giường lớn vốn sạch sẽ rất nhanh đã hỗn độn, quần áo đã rơi đầy trên đất.

Hai thân thể kề sát nhau, thoải mái nói không nên lời. Lăng Hạ bất giác luồn tay vào mái tóc mềm mượt của Ngự Chi Tuyệt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán, mũi cùng môi y.

Hắn vừa hôn vừa quan sát biểu cảm của Ngự Chi Tuyệt, đối phương thoải mái híp mắt lại, lông mi dài dài hơi rung động, đôi môi đỏ hé mở để lộ răng nanh trắng muốt cùng đầu lưỡi phiếm thủy quang ướt át.

Ngực Lăng Hạ căng thẳng, ở trên giường luôn là Ngự Chi Tuyệt chủ động, mỗi khi hắn đều bị đối phương làm tới mức không biết trời trăng gì. Nhưng lúc bản thân mình hơi chủ động một chút, A Tuyệt của hắn lại vui vẻ giống như tiểu hài tử.

Hắn không chút nghĩ ngợi áp tới, duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng Ngự Chi Tuyệt, dùng sức hút lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng đối phương, giảm bớt cảm giác khát khô trong miệng, hai tay cũng khó dằn vuốt ve thắt lưng cùng lưng Ngự Chi Tuyệt, da thịt nhẵn nhụi mềm dẻo hơi mát làm hắn yêu thích không buông tay.

Vì thế, Ngự Chi Tuyệt kinh ngạc phát hiện thân thể nóng lên hết cỡ.

Lúc nụ hôn ngọt ngào làm cho người ta mê say kết thúc, Lăng Hạ mở to miệng thở hổn hển, đỏ mặt than một tiếng.

Hắn rõ ràng nhìn thấy vành tai đẹp mắt của Ma Tôn đại nhân nhuộm một màu đỏ ửng, mê muội nhìn đến choáng váng, vì thế mặt dày hơi đề cao thanh âm nói: “A Tuyệt, hôm nay nhường ta. . . . . . Đi.”

“Được.” thanh âm Ngự Chi Tuyệt hơi đề thấp, mang theo hưng phấn không dễ phát giác.

Vì thế rất nhanh, Lăng Hạ đã bị đặt trên người Ngự Chi Tuyệt.

Lăng Hạ bán cưỡi trên người Ngự Chi Tuyệt, hai tay hắn vô lực đặt trên lồng ngực lớn căng đầy của Ngự Chi Tuyệt, có thế này phát hiện sự khác biệt về thị giác, hắn nhìn đến mê mẫn.

Tóc dài đen như mực của Ngự Chi Tuyệt hỗn độn phân tán trên giường, càng làm nổi bật da thịt tuổi trẻ trắng nõn mà sáng bóng, ngũ quan xinh xắn, cơ bắp hoàn mỹ phát ra hương vị hấp dẫn muốn đòi mạng.

Cặp mắt đen trắng rõ ràng dễ nhìn kia lúc này không nháy mắt nhìn bản thân. . . . . . Lăng Hạ dại ra một lát, lúc này mới phản ứng kịp, bộ dạng bản thân nuốt nước miếng có lẽ đã bị đối phương nhìn thấy rồi, mặt liền nóng hơn nữa.

Hắn vội vàng hành động, cúi xuống hôn xương quai xanh của Ngự Chi Tuyệt rồi chậm rãi xuống phía dưới, nhớ lại động tác Ngự Chi Tuyệt làm với mình, ngậm lấy một điểm nổi lên trên ngực y. Lúc hắn cảm thấy thân thể Ngự Chi Tuyệt hơi hơi run lên một chút, biết đó nơi mẫn cảm của y, liền gia tăng độ mạnh yếu.

Ngự Chi Tuyệt cổ vũ vuốt ve Lăng Hạ sống lưng, môi và tay đối phương đều đem tới khoái cảm khôn kể cho y. Thân thể đã nóng nỗi muốn muốn bốc cháy, y yên lặng nhẫn nại, hưởng thụ Lăng Hạ khó được chủ động.

Lăng Hạ dần dần hiểu vì sao bình thường Ngự Chi Tuyệt thích vuốt ve hôn môi thân thể hắn như vậy, bây giờ hắn cũng như thế. Khó nhịn thân cận thân hình đối phương, mỗi một cảm xúc của đối phương vì động tác của mình mà thay đổi đều làm hắn mừng rỡ không thôi, trong hơi thở xen lẫn mồ hôi mằn mặn quen thuộc này, hương vị làm hắn say mê.

Bờ môi của hắn dần dần dao động ở chỗ bụng dưới Ngự Chi Tuyệt, nơi thô sáp đó của đối phương đã đỉnh lấy ngực của hắn, hiển nhiên đã sớm tinh thần tràn đầy rồi.

Hít một hơi dài, Lăng Hạ nhắm mắt lại, lấy dũng khí ngậm vào miệng, quai hàm căng phình ra. Hắn cẩn thận mà khó khăn cao thấp hoạt động, hương vị nam tính thành thục tràn ngập khoang miệng làm hắn hơi hoảng hốt.

“Lăng. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt kinh ngạc thở hổn hển một chút, sau đó Lăng Hạ liền cảm thấy cổ họng như bị phỏng, chất lỏng tanh nóng làm hắn nghẹn không thở nổi rồi.

Ngự Chi Tuyệt mang theo vài phần chật vật rất nhanh rút ra ngoài, còn liên tục phun chất lỏng bắn tung tóe lên mặt Lăng Hạ, hai người đều trợn tròn mắt.

Rốt cục Lăng Hạ cũng thở được, mặt sung huyết đỏ bừng, ấp úng nói: “Sao lại nhanh như vậy?”

Hắn vốn oán thầm trong lòng, lại không biết đã bất giác nói ra, mặt Ngự Chi Tuyệt liền đen. Không ngờ Lăng Hạ đột nhiên kích thích y như vậy, y hoàn toàn bị dọa . . . . . . Nhưng y nhìn mặt và môi Lăng Hạ đều lây dính mùi vị của bản thân, vừa đau lòng đồng thời lại thõa mãn nói không nên lời.

Không đợi Lăng Hạ lau sạch chất lỏng trên mặt, đã bị Ngự Chi Tuyệt đặt dưới người, trong mắt đối phương bốc lên một ngọn lửa nóng cháy xâm lược một lần nữa, làm hắn run rẩy.

Ngón tay và lưỡi của Ngự Chi Tuyệt rất nhanh hoạt động trên người hắn, hơi đau đồng thời cũng mang đến cảm giác điện giật rất nhỏ, Lăng Hạ dồn dập thở phì phò ngửa cổ, yếu ớt lại mê loạn.

Ngón tay Ngự Chi Tuyệt nhẹ nhàng nâng lên một cái, dây chuyền trên cổ Lăng Hạ tự động bắt đầu dài ra, như rắn theo cánh tay hắn uốn lượn bò lên. Chờ Lăng Hạ phản ứng kịp thì hai tay đã bị dây thừng bóng loáng hơi mát lạnh trói chặt lại, cao giơ quá đỉnh đầu cột vào trụ giường.

“Đây là cái gì?” Lăng Hạ kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn về phía Ngự Chi Tuyệt.

Ánh mắt hắn còn mang theo hơi nước ướt át, giọng nói run nhè nhẹ, thân thể bị trói không tự chủ được run rẩy, yếu ớt mà mê người.

Ngự Chi Tuyệt đôi mắt tối sầm lại, bụng rất nhanh một lần nữa nóng lên.

Y dùng tay bao lấy nơi đã lên tinh thần của Lăng Hạ, chậm rãi hoạt động, giải thích nói: “Tuy rằng thật thích Lăng chủ động, nhưng vẫn để lần sau đi. . . . . . Như bây giờ huynh thích không?”

Tư thế ở trong sách y xem còn quá đáng hơn vậy nhiều, nhưng mà làm thế Lăng Hạ sẽ tức giận đi? Hình ảnh bây giờ đã làm cho y hưng phấn không thôi rồi.

“Làm sao có thể thích!” Lăng Hạ mặt đỏ tai hồng nói, “A Tuyệt, mau thả ta ra! Ưm. . . . . .”

Miệng bị chặn lại, Ngự Chi Tuyệt hôn nhiệt liệt, tốc độ tay cũng nhanh hơn.

Hồi lâu, phát ra vài tiếng kêu yếu ớt mềm mại, Lăng Hạ vô lực thở phì phò, thân thể thoát lực xụi lơ, hạ thể phun chất lỏng vào lòng bàn tay Ngự Chi Tuyệt.

Ngự Chi Tuyệt mê muội nhìn biểu cảm mê loạn lúc lên đỉnh của Lăng Hạ, lấy tay dò xét giữa đùi của hắn, đụng đến chỗ kia liền đẩy ngón tay đi vào, nhẹ nhàng mà vội vàng khuếch trương.

Ánh mắt Lăng Hạ dần dần thanh minh, vô lực bắt đầu tránh né, một trận leng keng vang lên vẫn như cũ tránh không thoát. Hắn tức giận đá Ngự Chi Tuyệt một cước, lại bị đối phương nhân cơ hội bắt lấy một chân chen vào giữa, đồng thời ngón tay thứ hai cũng chen vào, nông nông sâu sâu ra vào.

Khoái cảm một lần nữa dấy lên từ xương cùng chậm rãi hướng lên xương sống, ngực lõa lồ của Lăng Hạ khẩn trương phập phồng một lần nữa, hai điểm trước ngực cũng trướng no đủ. Miệng hắn bất giác phát ra vài tiếng rên run run ngọt ngấy, bụng một lần nữa nóng lên, thắt lưng bất giác vặn vẹo phối hợp động tác của Ngự Chi Tuyệt.

Ngự Chi Tuyệt tăng mạnh động tác, hít một hơi thật sâu nhẫn nại tiếp tục khai thác, lúc y cảm thấy nơi kia đã mềm mại trơn ẩm, lập tức khẩn cấp nhắm chuẩn, một lần hung hăng đánh vào chỗ sâu nhất.

“A. . . . . .” Lăng Hạ dồn dập phát ra một tiếng thét chói tai biến điệu, đầu óc trống rỗng, nơi bị mở ra sưng đau, đồng thời lại mang đến khoái cảm đòi mạng.

Cảm giác bị thít chặt làm Ngự Chi Tuyệt dừng một chớp mắt, sau đó liền đặt một chân của Lăng Hạ lên vai, quỳ gối giữa hai đùi hắn bắt đầu hung ác hoạt động.

Toàn thân Lăng Hạ đều xụi lơ, khoái cảm quá mức kịch liệt làm hắn có chút không chịu nổi. Khóe mắt dần dần ươn ướt, thân thể bị đâm không tự chủ được nảy lên, yết hầu khô ráp phát ra một tiếng cầu khẩn: “A Tuyệt, chậm một chút. . . . . .”

Cổ họng Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, y thích nghe nhất là tiếng cầu khẩn mềm yếu mang theo tiếng khóc của Lăng Hạ, nó làm y cảm thấy, người này là của mình. . . . . . Y càng ra vào mãnh liệt, kề sát vành tai Lăng Hạ thấp giọng nói: “Lăng, thoải mái sao?”

Đồng tử Lăng Hạ co rút lại từng đợt, hai tay trói trên đỉnh đầu vô lực lắc lư, ý loạn tình mê. Hắn vô lực lắc đầu, thanh âm cao vút ức chế không nổi dần dần thoát ra khỏi yết hầu: “Ưm. . . . . . A Tuyệt. . . . . . A. . . . . .”

Trong mắt người này lúc này chỉ có thể nhìn mình. . . . . . đôi mắt của Ngự Chi Tuyệt sáng khiếp người, nới lỏng trói buộc trên tay Lăng Hạ, để hắn ôm lấy lưng mình, đặt hắn ngồi giữa hai chân.

Y động eo thúc đến nơi mẫn cảm của Lăng Hạ, một phát so một phát càng dùng sức ma sát, thì thầm nói: “Lăng, đừng nhìn người khác nữa được chứ? Chỉ nhìn ta là được rồi. . . . . .”

Tư thế này tiến càng sâu, Lăng Hạ kêu “A” một tiếng, lý trí triệt để tiêu thất. Hắn căn bản nghe không rõ Ngự Chi Tuyệt nói cái gì, chỉ bất lực gật đầu.

Cả người hắn như nhũn ra ôm sát cổ Ngự Chi Tuyệt, theo động tác của y mà phập phồng lên xuống, khoái cảm quá mức mãnh liệt làm hắn co hết ngón chân lại, trái tim sắp theo động tác của Ngự Chi Tuyệt nhảy ra ngoài rồi.

Tuy biết đó chỉ là động tác vô thức của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt vẫn thỏa mãn nhướng môi, thoáng thả chậm động tác, dán lên môi Lăng Hạ, ôn nhu mà lưu luyến hôn môi .

Lăng Hạ thở hổn hển, hắn vô lực tựa vào trán Ngự Chi Tuyệt đứt quãng than nhẹ , kích thích liên tục không ngừng làm hắn như ở trên mây, thân thể như bị điện giật tê một trận lại run rẩy một trận.

Nơi đứng lên phía trước vì động tác của hai người mà không ngừng cọ vào bụng Ngự Chi Tuyệt, đã tiếp cận đến mức cao nhất, Lăng Hạ nhịn không được run run muốn vươn tay nắm lấy.

Ngự Chi Tuyệt tay mắt lanh lẹ bắt lấy mu bàn tay hắn kéo ra phía sau, thấp giọng an ủi: “Đừng nóng vội. . . . . . Chúng ta cùng nhau.”

Y nói xong lại tăng nhanh động tác, dùng sức rút ra đâm vào, đỉnh chuẩn một điểm kia.

Lăng Hạ dồn dập thở hổn hển, mặt bất giác bị nước mắt làm ướt. Bụng càng lúc càng nóng, nhiều lần muốn lên đỉnh lại chỉ kém một bước, mặt sau sảng khoái cực độ, hai tầng lửa và băng làm hắn vặn vẹo thắt lưng phối hợp, miệng phát ra tiếng thở hổn hển.

Miệng hắn không khỏi cầu xin nói: “A Tuyệt, ta muốn bắn. . . . . .”

“Rất nhanh.” Đôi mắt Ngự Chi Tuyệt càng sâu thẳm, y đỡ eo Lăng Hạ, đè bắp đùi của hắn, mạnh mẽ rút ra đâm vào vài lần. Càng lâu càng nhiều khoái cảm, rốt cục cũng tới đỉnh, Lăng Hạ kêu một tiếng, lưng mạnh thẳng băng, sau đó vô lực xụi lơ trên bờ vai Ngự Chi Tuyệt.

Bụng bị chất lỏng nóng bỏng làm ướt nhẹp, Ngự Chi Tuyệt bị cửa huyệt giảo nhanh, y cắn răng tăng nhanh động tác hơn nữa, đâm mạnh một cái cũng bắn xuất ra.

Thân thể Lăng Hạ còn trong dư vị cao trào không tự chủ được phát run, thắt lưng yếu đuối vô lực, bị Ngự Chi Tuyệt sáp bắn thực sự làm hắn xấu hổ xấu hổ vô cùng.

Ngự Chi Tuyệt không vội rút ra ngoài, chỉ lẳng lặng ôm Lăng Hạ, cả người hai người đều là mồ hôi.

Hồi lâu, y hôn mồ hôi cùng nước mắt trên mặt Lăng Hạ, đau lòng xoa cổ tay bị trói đỏ lên. Tuy rằng dây chuyền bóng loáng, nhưng động tác mạnh vẫn để lại vệt dây.

Lăng Hạ liền nhớ tới chuyện bản thân bị đùa nghịch thân bất do kỷ đủ loại, tức giận mặt đỏ lên đẩy Ngự Chi Tuyệt ra. Thứ kia trong thân thể theo động tác của hắn trượt ra, một ít chất lỏng dính dính chảy ra ngoài, làm hắn càng thêm xấu hổ không chịu nổi.

Chân và eo của hắn bủn rủn lợi hại, thời gian lần này so với dĩ vãng dài hơn nhiều, thể lực cũng tiêu hao càng nhiều.

Ngự Chi Tuyệt vội vàng ôm lấy Lăng Hạ giải thích, khó được Lăng Hạ chủ động một lần, lại đều bị y cắt ngang, nhớ lại không khỏi tiếc nuối.

Lăng Hạ bối rối nhìn dấu vết trên cổ tay nói: “A Tuyệt, ta thật sự không thích. . . . . .”

“Về sau không làm nữa. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt hôn lên bờ môi của hắn thấp giọng nói, “Nếu huynh vẫn giận, lần sau để huynh buộc ta được hay không?”

Vốn muốn mắng to một câu “Ta mới không biến thái như vậy!”, nhưng tưởng tượng cảnh Ma Tôn đại nhân bị dây thừng màu đỏ trói lại một chút, Lăng Hạ liền gật đầu nói: “Tốt.”

Vì thế Ma Tôn đại nhân trợn tròn mắt.